Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-07-2008] Từ khi tôi đọc bài giảng “Giảng Pháp ở thành phố Los Angeles”, phần cuối của bài giảng “Tôi hy vọng mọi người sẽ làm ngày càng tốt hơn. Chắc chắn không được trở nên lười nhác. Chư vị không được buông lơi, và chư vị không được trở nên thờ ơ” luôn luôn xuất hiện trong đầu tôi. Tôi thường nhắc nhở chính mình rằng tôi phải bước đi cho tốt đoạn đường cuối cùng này. Tôi đã nghĩ rằng trạng thái tu luyện của tôi khá tốt cho đến khi tôi xem video flash, câu chuyện có tên “Ích Kỷ” được làm bởi các học viên hải ngoại. Băng video đó đã làm tôi xúc động và làm tôi ý thức được những vấn đề còn tồn tại của tôi.

Cốt chuyện chính của băng Video Flash đó là: Khi một sinh mệnh con người đặc biệt bắt đầu được sinh ra vào trong thế giới này, anh ta cảm thấy rất lạnh và đói và anh ta thật khổ sở bất hạnh. Các vị Thần từ bi với anh ta và đã ban cho anh ta những năng lực và kỹ năng đặc biệt. Đồng thời, các vị thần đã nói với anh ta phải dùng những khả năng và kỹ năng này để mang lại niềm vui hạnh phúc cho những sinh mệnh con người khác. Lúc đầu, vì lòng biết ơn và kính sợ, con người đặc biệt này đã thực hiện nguyện ước của chư thần. Anh ta đã làm nhiều điều tốt cho người khác, và những người này đã báo đáp anh ta với lòng biết ơn và ca tụng. Dần dần, con người đặc biệt này bắt đầu tự coi mình là quan trọng và siêu thường. Anh ta bắt đầu phát triển tâm chấp trước kiêu ngạo và quên rằng tất cả những thứ anh ta có được là đến từ các vị thần. Hơn nữa, anh ta thậm trí còn nghĩ anh ta quan trọng hơn cả các vị thần. Cuộc sống của anh ta trở nên dễ dàng hơn và thoải mái tiện nghi hơn. Cuối cùng, những năng lực của anh ta trở nên ngày càng yếu hơn và hoàn cảnh của anh ta cũng ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Cuối cùng anh ta đã ngộ ra chân lý và hối hận về những lỗi lầm của mình.

Sau khi đọc câu chuyện này, tôi đã chấn động. So sánh mình với con người đặc biệt này, tôi thấy mình đã trở nên càng ngày càng kiêu ngạo và đã lệch khỏi Pháp. Nhiều điều là ảo tưởng và sinh từ những chấp trước của tôi. Tôi nhận ra sự tu luyện của tôi đang ở trong tình trạng nguy hiểm. Qua xem xét nội tâm bản thân mình, mặc dù tôi đã đang làm ba điều, nhưng tôi làm những điều đó là vì mục đích để làm nó. Nói một cách khác, tôi làm những điều đó cho chính bản thân tôi, vì tôi biết: “Nếu tôi không làm những điều đó, tôi sẽ không thể đi đến cuối đường được.” Bởi vậy, tôi đã làm những việc đó cho bản thân mình, cho lòng ích kỷ của mình.

Sau khi nhận ra vấn đề của mình, tôi bắt đầu trở nên sáng suốt. Tôi cố gắng tập trung bản chất thật sự của mình trong việc học Pháp, phát chính niệm, và làm sáng tỏ sự thật. Tôi đo lường bản thân mình theo Pháp. Từng chút một từng chút một tôi trở nên kiên định với tâm trí minh bạch. Tôi biết cách để phủ nhận những an bài giàn xếp của cựu thế lực.

Là một đệ tử Đại Pháp trong thời Chính Pháp, chúng ta mang trên vai sứ mệnh và trách nhiệm cứu độ chúng sinh. Chỉ khi chúng ta làm tốt và kiên định làm ba điều, chúng ta mới có thể tu luyện bản thân tốt và hoàn tất con người của một đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp và trở về nơi nguyên thuỷ của chúng ta. Khi làm tất cả những điều này, chúng ta nên luôn luôn nhớ đặt Đại Pháp lên hàng đầu và làm tốt mọi việc. Đây là điều thực sự căn bản đối với chúng ta.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/7/9/181708.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/7/23/99193.html
Đăng ngày 26-7-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share