Bài viết của một đệ tử tại Đài Loan
[MINH HUỆ 02-07-2008] Khi đối mặt với những khó khăn thử thách trên con đường tu luyện, đôi khi chúng ta không thể làm như Pháp yêu cầu. Chúng ta không thể giữ vững tâm tính của mình và không thể tinh tấn. Chúng ta luôn hối tiếc rằng chúng ta đã không làm tốt. Trên thực tế, có Pháp ở đó, và chúng ta gần như rất rõ ràng về các Pháp Lý, vậy tại sao chúng ta vẫn phạm lỗi một cách ý thức như thế? Tại sao chúng ta không thể làm tốt bất kể đó là vấn đề lớn hay nhỏ, hoặc thậm trí chỉ một tư tưởng ý niệm?
Chư thần không làm những điều mà họ sẽ hối tiếc. Họ không làm những điều mà không phù hợp với tầng thứ của họ, họ cũng không có những quan niệm đó. Tương tự như vậy, là những đệ tử Pháp Luân Đại Pháp nắm biết Pháp Lý, tại sao chúng ta không làm điều mà người tu luyện nên làm? Nếu chúng ta biết rằng chúng ta sẽ hối tiếc, vậy tại sao chúng ta vẫn còn không minh bạch?
Tôi nghĩ quá hối tiếc cũng là một truy cầu. Hối tiếc sẽ không giúp chúng ta thăng tiến. Tại sao chúng ta không làm điều mà chúng ta nên làm một cách đường đường chính chính, cao quý rộng mở và công khai rõ ràng?
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/7/2/181265.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/7/15/98974.html
Đăng ngày 22-7-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản