Bài viết của một phóng viên báo Minh Huệ ở Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-01-2023]

Tên Trung Quốc:Tần Tĩnh (秦静)
Giới tính: Nam
Tuổi:64
Thành phố:Không rõ
Tỉnh:Bắc Kinh
Nghề nghiệp:Không rõ
Ngày qua đời: Ngày 22 tháng 12 năm 2022
Ngày bị bắt gần nhất: Ngày 1 tháng 10 năm 2010
Nơi giam giữ cuối cùng:Trại Lao động Cưỡng bức Tân An

Ông Tần Tĩnh ở Bắc Kinh đã phải nằm liệt giường hai tháng và mất khả năng lao động vì bị bệnh gút nặng ở chân. Tuy nhiên chỉ 3 ngày sau khi tu luyện Pháp Luân Công, ông đã có thể đi lại bình thường và sau đó quay lại làm việc.

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999, ông Tần đã tích cực nâng cao nhận thức về cuộc bức hại. Ông đã bị bắt vào tháng 10 năm 2010 vì dán áp phích Pháp Luân Công và bị tra tấn không ngừng trong 2 năm thụ án ở trại lao động.

Năm 2015, vì đệ đơn kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo ĐCSTQ vì phát động cuộc đàn áp, ông Tần đã liên tục bị chính quyền sách nhiễu, đặc biệt là trong những ngày lễ lớn hoặc những dịp kỷ niệm liên quan đến Pháp Luân Công. Ông không thể phục hồi sau những biến chứng do bị tra tấn trong thời gian ở trong trại lao động, và việc bị sách nhiễu liên tục đã khiến sức khoẻ của ông tiếp tục xấu đi. Ông đã qua đời vào ngày 22 tháng 12 năm 2022, ở tuổi 64.

2023-1-20-201640-0--ss.jpg

Ông Tần Tĩnh

Dưới đây là lời kể của ông Tần Tĩnh về việc tu luyện Pháp Luân Công và những tra tấn mà ông phải chịu đựng ở trong trại lao động.

* * * * * * *

Bệnh gút nghiêm trọng ở chân biến mất sau 3 ngày tu luyện Pháp Luân Công

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công khi đang khổ sở với bệnh gút ở chân vào năm 2006. Thực ra trước khi cuộc bức hại bắt đầu, những người thân của tôi cũng đã tu luyện Pháp Luân Công và tôi biết công pháp này rất tốt. Thế nhưng vì sợ bị bức hại nên tôi chưa học luyện.

Sau đó, chân tôi bị gút nghiêm trọng. Tôi đã đến hầu hết các bệnh viện trong thị trấn nhưng không bác sỹ nào có thể chữa khỏi bệnh cho tôi. Thuốc mà họ kê cho tôi dùng cũng gây tác dụng phụ mạnh mẽ tới gan, lá lách và dạ dày. Tôi bị sa thải khỏi công việc trước đây và bệnh tật cũng khiến tôi khó kiếm được một công việc khác. Con gái tôi vẫn còn nhỏ. Ngoài nỗi đau về thể xác, áp lực tài chính để nuôi gia đình và tìm kiếm thuốc điều trị cũng đè nặng lên tôi. Tôi mất hy vọng và không biết phải làm gì.

Vào mùa xuân năm 2006 bệnh gút lại hành hạ tôi. Lần này rất nghiêm trọng, uống thuốc, truyền dịch, hay các cách chữa trị khác cũng không kiểm soát được cơn đau của tôi. Tôi bị mất cảm giác ở chân và không thể di chuyển. Cơn đau khiến tôi thức dậy vào nửa đêm và chỉ có thể ngủ 1 đến 2 tiếng mỗi ngày.

Theo lời khuyên của vợ, tôi bắt đầu xem video giảng bài của Pháp Luân Công. Vì bị đau nên tôi không thể tập trung xem video và liên tục ngủ gật. Một ngày nọ, con gái 6 tuổi của tôi vô tình chạm vào chân tôi khi tôi đang ngồi trên thảm. Cơn đau dữ dội đến nỗi tôi cảm thấy đầu mình nổ tung và tôi lịm đi.

Ngạc nhiên thay, sau đó cơn đau dần biến mất và tôi đã có một giấc ngủ ngon vào ban đêm. Đây là lần đầu tiên tôi ngủ ngon kể từ khi tôi bị bệnh gút bắt đầu tấn công tôi 40 ngày trước. Vào hôm sau tôi có thể đứng dậy. Đến hôm thứ ba tôi có thể mang giầy và bước đi chầm chậm. Trưa hôm đó tôi thậm chí còn có thể đi ra ngoài và lái xe máy.

Chỉ trong ba ngày, căn bệnh vốn hành hạ tôi trong nhiều năm đã biến mất. Tôi đã tìm được một công việc và bắt đầu cuộc sống mới. Tôi không thể bày tỏ hết lòng cảm kích đối với Nhà sáng lập Pháp Luân Công. Tôi đã chia sẻ câu chuyện của mình với người thân và bạn bè, hy vọng họ có thể cũng được thụ ích từ pháp môn này.

Pháp Luân Công không chỉ ban cho tôi sức khoẻ tốt mà còn khiến tôi trở thành một người tốt hơn. Tôi từng rất bạo lực và hay tranh đấu. Tôi có tiếng xấu trong cộng đồng vì hay gây gổ đánh nhau với người ta ngoài đường. Tôi cũng nghiện hút thuốc và uống rượu, khiến gia đình tôi rất bấp bênh. Tôi vô tình lạc lối và tổn thương nhiều người.

Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã bỏ hút thuốc và uống rượu chỉ trong một thời gian ngắn. Tôi không còn đánh nhau với người khác và cũng học được cách thương yêu vợ mình. Gia đình chúng tôi trở nên hòa thuận và yên ấm.

Bị tra tấn trong trại lao động

Ngày 1 tháng 10 năm 2010, tôi bị bắt vì dán áp phích có dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Sau 1 tháng ở trong Trại tạm giam Triều Dương, tôi bị kết án 2 năm và thụ án trong Trại Cưỡng bức Lao động Tân An.

Ngay khi bị đưa vào trại tạm giam, một tù nhân trong phòng giam nói: “Lại là một học viên Pháp Luân Công khác. Chúng ta có việc để làm (nghĩa là họ sẽ bắt đầu đánh tôi) rồi.” Tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho họ. Sau khi nhận ra rằng chúng tôi đang bị bức hại, anh ấy hối tiếc vì đã đánh đập chúng tôi theo lệnh của lính canh.

Sau khi bị chuyển đến trại lao động, tôi bị giam cùng hai học viên khác và bị tra tấn tàn bạo. Một lính canh nói rằng những người từ chối từ bỏ Pháp Luân Công sẽ bị biệt giam để tăng cường tra tấn. Nếu chúng tôi vẫn không từ bỏ sau nhiều đợt tra tấn, chúng tôi sẽ bị đưa đến một nơi giam giữ bí mật ở vùng Đông Bắc Trung Quốc. Khi người lính canh không nói rõ địa điểm của nơi giam giữ bí mật. Tôi nghi ngờ rằng chỗ đó có thể là một trại tập trung nơi mà các học viên bị giết để cướp nội tạng.

Một học viên bị giam với tôi tên là Lưu Xuân, người sau đó bị biệt giam. Một ngày nọ tôi nghe thấy tiếng anh ấy hét và không bao giờ nhìn thấy anh ấy nữa. Sau đó tôi biết rằng một lính canh đã tra tấn anh ấy đến chết.

Tôi bị biệt giam và tra tấn trong 2 tháng. Hai tù nhân được giao nhiệm vụ giám sát tôi mỗi ngày. Lính canh đã xúi giục họ tra tấn và chuyển hoá chúng tôi để được thưởng hoặc được giảm án.

9d93987621fae9fa9d48076b7a22a74b.jpg

Minh hoạ tra tấn: ngồi trên ghế đẩu nhỏ

Hình thức tra tấn thường xuyên nhất áp dụng đối với tôi là ngồi trên một ghế đẩu nhỏ từ 5 giờ sáng đến 11 giờ tối. Ghế cao không tới 20,32 cm. Tôi bị bắt ngồi trên cạnh ghế với lưng giữ thẳng. Tôi phải đặt hai tay lên đùi và không cử động nếu không sẽ bị đánh đập hoặc chửi mắng. Ngồi lâu khiến bệnh trĩ của tôi tái phát và mông của một số học viên bị mưng mủ.

Ngoài việc phải ngồi, tôi cũng bị bắt ngồi xổm bằng một chân hoặc lặp lại các động tác thể dục uốn dẻo. Cơ bản, mục tiêu là khiến chúng tôi phải chịu đau đớn. Nếu bất kỳ ai phản đối bức hại, họ sẽ bị tra tấn tàn bạo hơn nữa.

Một hình thức tra tấn khác là hạn chế dùng nhà vệ sinh. Tôi chỉ được đi vệ sinh hai lần mỗi ngày và phải xin phép các tù nhân trước khi đi. Họ thường không cho tôi đi ngay lập tức mà bắt tôi phải nín trong thời gian lâu và liên tục van xin họ. Tôi chỉ được đi một đến hai phút mỗi lần và sau đó bị họ gọi tên.

Để giảm thiểu việc đi vệ sinh, tôi ăn ít nhất có thể và gần như không uống nước. Thiếu nước cũng khiến tôi bị táo bón. Một số học viên buộc phải đi đại tiện ra quần do bị cấm dùng nhà vệ sinh.

Ngoài tra tấn thể xác, chúng tôi cũng bị ép xem các video tẩy não và viết các báo cáo tư tưởng cho đến khi lính canh tin rằng chúng tôi đã bị chuyển hoá.

Thậm chí sau khi một học viên đã viết một tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công, họ vẫn bị các tù nhân giám sát và không được nói chuyện với người khác.

Trước khi tôi bị đưa đến trại lao động, nhiều học viên đã bị cưỡng chế lao động trong thòi gian dài mà không được trả công. Sau khi trại lao động phát hiện ba học viên dán những mảnh giấy nội dung “Pháp Luân Đại Pháp hảo” lên sản phẩm do họ làm ra, các lính canh đã kéo dài thời gian giam giữ của họ lên 6 đến 9 tháng. Và để ngăn việc tương tự lại xảy ra, lính canh cũng ngừng cưỡng bức các học viên lao động không công.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/1/21/455552.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/1/26/207061.html

Đăng ngày 22-02-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share