Viết bởi phóng viên ChinaScope

Hành trình giảng rõ sự thật trong khi bị đàn áp – Các học viên Pháp Luân Công Trung Quốc Đại Lục kể về các câu chuyện cá nhân của họ (từ năm 1999 đến thời điểm hiện tại)

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, người đứng đầu Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), Giang Trạch Dân đã cấm chỉ môn tập luyện tinh thần Pháp Luân Công. Lúc mới bắt đầu cuộc đàn áp, Giang Trạch Dân có ý định tiêu diệt Pháp Luân Công trong vòng ba tháng”. Các cơ quan tình báo đã bỏ tù các học viên Pháp Luân Công mà họ cho là “những người cầm đầu” và bộ máy tuyên truyền của các cơ quan tình báo này chuẩn bị những bịa đặt mạnh mẽ để thoá mạ Pháp Luân Công và đưa công chúng về phía đối lập với Pháp Luân Công. Trong rất nhiều các cuộc đàn áp trước đây, chỉ hai bước này đã đủ phá vỡ nghị lực và tinh thần của bất cứ nhóm nạn nhân nào.

Sau thất bại trong việc tiêu diệt Pháp Luân Công một cách nhanh chóng, ĐCSTQ chủ yếu vẫn giữ im lặng về Pháp Luân Công trên các phương tiện truyền thông trong những năm qua, làm cho ấn tượng về Pháp Luân Công không còn tồn tại ở Trung Quốc. Vậy Giang và ĐCSTQ đã đạt được mục đích của họ chưa? Các học viên ở Trung Quốc đang ở đâu? Họ đang làm những gì trong những ngày này? Với những câu hỏi này, Chinascope đã phỏng vấn ban biên tập một trang web bằng tiếng Trung – minhhui.org. Minh Huệ với phiên bản tiếng Anh là en.minghui.org là trang web chính thức của các học viên Pháp Luân Công để đưa những thông tin liên quan đến Pháp Luân Công, báo cáo các hoạt động và chia sẻ kinh nghiệm với nhau.

Chinascope: Vẫn có nhiều người đang tập luyện Pháp Luân Công ở Trung Quốc?

Ban biên tập Minh Huệ: Vâng, Có nhiều, rất nhiều các học viên ở Trung Quốc. Trở ngại là dưới sự đàn áp của ĐCSTQ, thật khó để làm một cuộc khảo sát quy mô lớn để có được con số thực tế. Điều chúng tôi có thể nói là có ít nhất 40 triệu học viên ở Trung Quốc đã đưa thông tin lên trang web Minh Huệ bằng việc dùng một trong 200.000 điểm sản xuất tài liệu ở Trung Quốc.

Chinascope: Bốn mươi triệu học viên ở Trung Quốc? Đó là một con số đáng kinh ngạc. Chắc hẳn phải có rất nhiều người truy cập và trang web của các bạn.

Ban biên tập Minh Huệ: Vâng, có 12,2 triệu địa chỉ IP cá nhân bên ngoài Trung Quốc đã truy cập vào trang web Minh Huệ trong năm 2008 và 16,7 triệu trong năm 2007.

Chinascope: Còn về lượng truy cập ở Trung Quốc thì sao?

Ban biên tập Minh Huệ: ĐCSTQ ngăn chặn trang web Minh Huệ ở Trung Quốc. Các học viên Pháp Luân Công dùng phần mềm tránh việc phong tỏa Internet của ĐCSTQ nhưng vì sự an toàn của họ chúng tôi không thể đưa ra những thông tin chi tiết về số lượng IP cá nhân từ Trung Quốc đại lục bây giờ.

Chinascope: Chính phủ Trung Quốc nói rằng họ đã “chuyển hóa” rất nhiều học viên (bắt các học viên ký cam kết rằng họ từ bỏ tập luyện Pháp Luân Công). Con số của các bạn có bao gồm họ không?

Ban biên tập Minh Huệ: Khi các học viên đang bị chính phủ giam giữ, họ đã chịu đựng tra tấn và tẩy não để gây áp lực cho họ ký cam kết tuyên bố rằng họ không tập Pháp Luân Công nữa. Khi họ được thả ra và có thể suy nghĩ được rõ ràng, họ sẽ nhận ra sự tốt đẹp của Pháp Luân Công và tập luyện trở lại. Nhiều người đã công bố nghiêm chính thanh minh trên Minh Huệ thông báo rằng việc tẩy não của ĐCSTQ là vô hiệu, rằng các bản cam kết họ đã viết là kết quả của áp lực của ĐCSTQ thì vô hiệu và anh ấy hoặc cô ấy cam kết tham gia thực hành tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trở lại. Cho đến nay có hơn 406.000 học viên đã công bố nghiêm chính thanh minh của họ trên Minh Huệ.

Chinascope: Các học viên có làm điều gì hiện nay không, hay họ chỉ lánh mặt ở nhà?

Ban biên tập Minh Huệ: Không, họ không lánh mặt. Họ đang làm việc “giảng chân tướng” (giảng rõ sự thật) cho công chúng mỗi ngày để chấm dứt cuộc đàn áp.

Chinascope: “Giảng chân tướng”?

Ban biên tập Minh Huệ: Đây là một thuật ngữ Trung Quốc có nghĩa là giải thích sự thật về Pháp Luân Công cho công chúng và phơi bày sự tàn bạo và vô lý của cuộc đàn áp. Khi Pháp Luân Công bị cấm vào năm 1999, ĐCSTQ huy động toàn bộ bộ máy tuyên truyền của họ để tạo ra những lời dối trá trong một chiến dịch liên tục làm cho mọi người ghét bỏ việc tập luyện. Trong 10 năm qua, các học viên đã và đang giảng chân tượng cho mọi người, bao gồm những người thân của họ, đồng nghiệp, những người lạ trên đường phố và các Đảng viên ĐCSTQ. Họ còn dùng lòng từ bi của họ để giúp cho một lượng lớn những người đã tham gia cuộc bức hại hiểu ra rằng họ đang phá hoại tương lai của họ như thế nào khi tấn công người khác một cách bất công như vậy. Rất nhiều trong số những người này đã chấm dứt việc làm sai trái của họ hay thậm chí còn bắt đầu giúp đỡ các học viên khi họ đã hiểu ra sự thật.

Chinascope: Khi nãy các bạn đã đề cập đến “các điểm sản xuất tài liệu”. “Điểm sản xuất tài liệu” là gì vậy?

Ban biên tập Minh Huệ: Các điểm sản xuất tài liệu là các căn hộ ở Trung Quốc nơi các học viên Pháp Luân Đại Pháp sản xuất các bài báo và tài liệu cho việc giảng chân tượng cho người Trung Quốc. Họ dùng phần mềm chống phong tỏa truy cập vào Minh Huệ để tải các sách Đại Pháp, các bài giảng Đại Pháp mới và các bài viết “Tuần báo Minh Huệ”, tờ báo “Tuần báo Minh Huệ” (được sản xuất đặc biệt cho Trung Quốc đại lục) và các loại tài liệu giảng chân tượng khác. Các học viên tại điểm sản xuất tải về các tài liệu sau đó in và phân phát chúng cho một số nhỏ các học viên trong các khu vực xung quanh, sau đó phổ biến các tài liệu cho nhiều học viên và người không phải học viên hơn để phân phối. Mỗi một điếm sản xuất có thể hỗ trợ cho khoảng 1000 học viên. Có hơn 200 000 điểm sản xuất tài liệu ở Trung Quốc.

Chinascope: Có cách nào chúng tôi liên hệ với các học viên ở Trung Quốc?

Ban biên tập Minh Huệ: Với tình hình đàn áp hiện tại ở Trung Quốc, các học viên vận hành các điểm sản xuất tài liệu hoặc là những học viên giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công phải đối mặt với tra tấn và tẩy não và thậm chí là “mất tích” nếu bị bắt. Vì sự an toàn của họ, chúng tôi cố gắng bảo vệ danh tính và nơi ở của họ để ĐCSTQ không thể tìm ra họ là ai hay ở đâu. Các bạn có thể đọc các bài chia sẻ của các học viên qua internet được xuất bản trên trang web Minh Huệ. Điều đó sẽ cho bạn hiểu hơn về điều các học viên đang nghĩ, đang làm và đang trải nghiệm ở Trung Quốc. Các bạn cũng sẽ có cảm nhận về quy mô và tầm với của các học viên, về lòng can đảm của họ.

Chinascope: Chia sẻ kinh nghiệm qua internet?

Ban biên tập Minh Huệ: Vâng. Vì không thể tổ chức các buổi pháp hội chia sẻ kinh nghiệm quy mô lớn bình thường ở Trung Quốc, chúng tôi phải tổ chức các Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm ảo trên Minh Huệ hàng năm từ năm 2004. Nó được gọi là “Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm của các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc qua internet”. Chúng tôi nhận được hơn 2000 bài viết cho pháp hội chia sẻ kinh nghiệm đầu tiên vào năm 2004. Năm 2008, tại pháp hội lần thứ năm, chúng tôi nhận được 11.000 bài viết. 1.140 bài viết đã được xuất bản ở Trung Quốc, trong số chúng có hơn 437 bài viết được dịch sang tiếng Anh và xuất bản trên Clearwisdom, phiên bản tiếng Anh của Minh Huệ.

Thật vậy, Chinascope đã xem các bài viết từ “Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm của các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc qua internet” được xuất bản trên trang web Clearwisdom để hiểu hơn về các học viên ở Trung Quốc. Ngoài việc tu luyện và cải thiện bản thân (vì Pháp Luân Công là một môn tập luyện cả tâm lẫn thân) các học viên còn chia sẻ về việc giảng rõ sự thật trong môi trường nguy hiểm của ĐCSTQ

Năm 2004, các học viên Pháp Luân Công đã giảng rõ sự thật được trên 5 năm và không thấy có chuyển biến gì. Tháng 12/2004, thời báo Đại Kỷ Nguyên đã xuất bản Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản (Cửu Bình) là một cuốn sách mô tả bản chất của Đảng Cộng sản rất sâu sắc. [1] Khi các học viên hiểu được bản chất của ĐCSTQ, họ nhận ra rằng ĐCSTQ vẫn mãi duy trì thái độ cứng rắn trong việc tiêu diệt Pháp Luân Công. Do đó các học viên đã thêm một thành tố bổ sung vào việc giảng rõ sự thật của họ. Bằng việc phân phát Cửu Bình và khuyên bảo mọi người thoái ĐCSTQ, Đoàn Thanh Niên Cộng Sản và Đội Thiếu Niên Tiền Phong (đươc gọi là “tam thoái”), các học viên hy vọng sẽ cứu thoát họ ra khỏi sự kiểm soát chặt chẽ của ĐCSTQ đối với cuộc sống và hành vi của họ. . Theo thời báo Đại Kỷ Nguyên, từ ngày 3/12/2004 đến ngày 29/6/2009 có tổng số 56.568.901 người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. [2]

Từ các bài viết chia sẻ kinh nghiệm, chúng tôi thấy rằng vô số các học viên Pháp Luân Công trên khắp Trung Quốc, từ thành thị cho đến nông thôn, tại cửa hàng, trên xe buýt, tại đồn cảnh sát hay ở các trại cưỡng bức lao động, đều đang chủ động giảng rõ sự thật và khuyên bảo mọi người thoái ĐCSTQ (dưới hình thức “tam thoái”). Sự can đảm của họ khi đối mặt với 10 năm tra tấn và tàn bạo không ngừng và lòng từ bi của họ đối với đồng bào của họ đã nhận được sự ngưỡng mộ sâu sắc từ những ai đến để tìm hiểu họ.

Dưới đây là những đoạn trích từ các bài chia sẻ của các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc đại lục. Chúng tôi đã phân loại các bài viết theo từng chủ đề.

I. Giảng rõ sự thật trực diện

Trong một trại cưỡng bức lao động

“Tháng 4/2000, tôi bị chuyển tới một trại cưỡng bức lao động  được  một năm. Họ bố trí cho sáu tù nhân theo dõi tôi 24 giờ một ngày theo ba ca như là một “mục tiêu chủ chốt”. Bất kể là tôi ăn, ngủ hay đi vệ sinh, họ đều theo sát tôi. Sau đó tôi ngộ ra sự thật rằng điều này là một điều kiện thuận lợi cho tôi giảng rõ sự thật cho những người này. Khi các học viên Đại Pháp đều ở cùng với nhau, chúng ta sẽ không còn ai để giảng rõ sự thật, vậy điều này chẳng phải cho tôi cơ hội nói lên sự thật sao!

“Đầu tiên tôi giải thích sự thật cho sáu tù nhân theo dõi tôi. Tôi nói với họ rằng về vẻ đẹp của Đại Pháp và các lợi ích tôi đạt được qua luyện tập. Tôi nói về cơ hội to lớn khi Đại Pháp hồng truyền. Ban đầu, một số người không nghe tôi, và một số người phản đối tôi, vì vậy tôi nhìn vào trong để xem mình đã không làm tốt ở đâu, nhưng đã không tìm ra. Sau đó tôi nhận ra rằng lòng từ bi của tôi còn chưa đủ và tôi đã không đủ tốt với họ.

“Tôi liên tục giảng rõ sự thật cho họ và quan tâm họ, để dành đồ ăn ngon từ gia đình tôi cho họ và chia sẻ với họ những nguyên lý làm một người tốt. Sau khi họ hiểu ra, họ đối xử với tôi một cách tử tế. Khi tôi đọc các bài giảng của Sư Phụ, họ bảo vệ cho tôi. Một thanh niên 17 tuổi thành thật muốn học Đại Pháp cùng tôi. Hai người khác nói họ chắc chắn sẽ học Đại Pháp khi họ về nhà. Các tù nhân theo dõi đã thay đổi hết nhóm này đến nhóm khác và tổng cộng có 28 người lắng nghe tôi giảng rõ sự thật. Họ đùa với tôi “Chúng tôi đã trở thành vệ sĩ của bạn”. Giám đốc nhà tù đã gọi điện cho bố ông ấy và bảo ông tập luyện Pháp Luân Công. Họ chưa bao giờ cưỡng bức tôi lao động và chăm sóc cho các nhu cầu hàng ngày của tôi. Một tù nhân bình thường đã giữ một bản viết tay sách Chuyển Pháp Luân từ các học viên bị giam giữ trước đây và khi tôi muốn đọc, tôi mượn sách từ anh ấy.

“Tôi cũng giải thích sự thật cho thủ trưởng và các bảo vệ trong đội này cũng như trưởng phòng thi hành, các nhân viên và giám đốc trại cưỡng bức lao động. Một phó giám đốc đặc biệt tán thành điều tôi nói vì vậy ông ấy thường bảo tôi đến văn phòng của ông ấy khi ông ấy trực ca đêm và chúng tôi nói chuyện về Pháp Luân Công.”

Tại đồn cảnh sát

“Năm 2005, tôi tham dự một pháp hội chia sẻ kinh nghiệm quy mô lớn ở một thành phố khác. Các học viên ở đó đã nói về việc họ đã phối hợp với nhau như thế nào để giải cứu các đồng tu và tôi rất cảm kích. Sau khi trở về, tôi phối hợp với các học viên địa phương yêu cầu  được trả lại 5000 nhân dân tệ mà  công an đã tịch thu bất hợp pháp từ em họ tôi. Chúng tôi hiểu rằng mục đích của chúng tôi không phải là để lấy lại tiền mà để giúp đỡ công an. Vào ngày thứ hai, cả hai chúng tôi đến văn phòng cơ quan công an  và nói rằng chúng tôi muốn nói chuyện với giám đốc. Chúng tôi nói với tất cả các nhân viên, bắt đầu từ tầng trệt cho đến tầng bốn sau đó quay trở lại tầng một để gặp phó giám đốc. Phó giám đốc hỏi “Tại sao các bạn lại muốn nói chuyện với giám đốc?”. Tôi trả lời “Em họ tôi bị phạt 5000 nhân dân tệ vì tập luyện Pháp Luân Công. Cô ấy cần tiền gấp để gửi cho con cô ấy học đại học. Chồng cô ấy chết sớm và cô ấy cũng đã mất việc làm. Cô ấy cũng không có tiền tiết kiệm. Nếu không thì làm sao cô ấy và con gái cô ấy có thể sống  sống nổi? Chúng tôi đến để gặp giám đốc và yêu cầu trả lại tiền. Em họ tôi đã từng bị nhiều chứng bệnh và đã hồi phục nhờ vào việc tập luyện Pháp Luân Công.”

“Phó giám đốc nói ‘Tôi nghĩ cô cũng có vẻ giống Pháp Luân Công’. Tôi mỉm cười ‘Vậy à? Các học viên Pháp Luân Công có gắn nhãn trên trán họ phải không?’. Ông ấy hỏi tên tôi và tôi nói ‘Tôi sẽ không nói với ông!’. Sau đó chúng tôi xuống tầng trệt và giải thích sự thật cho cảnh sát tại trung tâm tin nhắn và sau đó giám đốc trở về. Chúng tôi giải thích mục đích của chúng tôi về chuyến viếng thăm và giám đốc hỏi ‘Các cô có biên lai không?’ Tôi nói ‘Có, nhưng chúng tôi không mang nó theo!’. Khi em họ tôi về nhà lấy biên lai, tôi giải thích sự thật cho giám đốc. Khi chúng tôi đưa biên lai, giám đốc xem nó và nói ‘Tôi không xử lý vụ này. Tôi sẽ báo lên cấp cao hơn. Ngày mốt các cô hãy quay lại!’

“Hai ngày sau, chúng tôi đến văn phòng cơ quan công an  một lần nữa. Giám đốc không có ở đó vì vậy chúng tôi đến phòng kế toán và giảng rõ sự thật cho ông ấy ‘Nếu các học viên Đại Pháp khác đến đòi lại tiền của họ, anh hãy đối xử tốt với họ để có thể tích được công đức’. Người kế toán nói ‘Đừng lo, tôi sẽ không khắt khe với họ’. Lúc đó giám đốc đã trở lại. Ông ấy không nói gì cả chỉ kí tờ giấy và dẫn chúng tôi đến phòng kế toán. Kế toán dẫn chúng tôi đên lấy tiền từ ngân hàng. Sau đó chúng tôi trở về văn phòng giám đốc. Ông ấy đang ở một mình và chúng tôi đưa cho ông ấy tài liệu giảng rõ sự thật và thông báo công khai của Hiệp hội Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy xem chúng và đặt chúng vào ngăn kéo và nói ‘Cảm ơn, cảm ơn! Tôi thường đọc trang web Minh Huệ và tôi đã bị phơi bày vì các việc làm sai trái của mình trên trang web. Hãy cầu nguyện cho tôi và cầu nguyện cho các thành viên trong gia đình tôi!’ Ông ấy đã tiễn chúng tôi ra khỏi cửa” [5]

Tại nhà các Đảng viên ĐCSTQ

“Có một bí thư huyện trực tiếp bức hại tôi trong quá khứ. Tuy nhiên, khi tôi gặp ông ấy, tôi nói ‘Tôi ghé qua đây vì tôi nghe nói rằng ông bị ốm. Mặc dù ông đã bức hại tôi trong quá khứ nhưng tôi không đến đây để buộc tội ông. Tôi chỉ muốn nói với ông một số chân lý để ông có thể có một tương lai tốt hơn. Điều này được không vậy?’ Ông ấy mỉm cười khi nghe điều đó. Ông ấy mời tôi uống trà và nói ‘Hãy dành thời gian của bạn để chúng ta có thể có một cuộc nói chuyện tốt’. Chúng tôi đã nói chuyện trong khoảng ba tiếng đồng hồ xung quanh sự kiện ‘Kháng cáo ngày 25/4/1999’, ‘Vụ tự thiêu được dàn dựng’ và sự thật rằng Trời diệt Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Ông ấy nói ‘Bây giờ tôi đã hiểu hơn. Tất cả những gì tôi đã nghe và đọc trước đây đều thật sự dối trá. Thậm chí tôi đã bị che mắt và tin tưởng họ. Nhưng những gì bạn đang làm thực sự nguy hiểm. Các học viên Pháp Luân Công bị đàn áp rất nhiều nhưng vẫn chính trực. Thậm chí không để ý  đến an toàn của bản thân bạn, bạn đang nghĩ về sự an toàn của người khác. Nhóm người của các bạn thực sự là hy vọng cho đất nước chúng ta. Sư Phụ của các bạn chắc hẳn rất nổi bật’. Tôi nói: ‘Các học viên Pháp Luân Công không có kẻ thù. Vì ông đã không biết rõ sự thật trong quá khứ, trách nhiệm chính (của cuộc đàn áp) này thực ra không thuộc về ông. Đó là lý do tại sao Sư Phụ bảo chúng tôi giảng rõ sự thật cho những người như ông’. Sau đó tôi giúp ông ấy thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Khi tôi rời khỏi chỗ, ông ấy tiễn tôi rất lâu và liên tục cảm ơn tôi. Tôi nói với ông ấy ‘Nếu ông cảm thấy biết ơn, hãy biết ơn Sư Phụ chúng tôi’.

Tại trạm xe buýt

“Gần đây tôi đã đọc một quyển sách Đại Pháp ở nơi công cộng trong khi chờ xe buýt. Một nhân viên đến gần hơn để nhìn sách tôi đang đọc. Tôi tiếp tục đọc một cách điềm tĩnh. Sau khi tôi đọc xong một vài trang, cô ấy hỏi ‘Bạn còn các quyển sách như thế này không?’ Tôi nói: ‘Có, nhưng không nhiều lắm’. Cô ấy đáp lại ‘Bạn có thể tìm thêm một quyển cho tôi được không?’. Tôi trả lời: ‘Tôi sẽ cố hết sức’. Vì vậy cô ấy cho tôi số điện thoại và địa chỉ của cô ấy.

“Vài ngày sau, tôi mang cửu bình, Giải thể văn hóa Đảng, và Người đàn ông tên Giang Trạch Dân đến văn phòng cô ấy. Cô ấy rất vui khi gặp tôi và hỏi ‘Bạn có biết công việc của tôi là gì không?’. Tôi nói: ‘Tôi không biết’. Cô ấy nói với tôi: ‘Tôi là một thanh tra kỷ luật. Tôi thích tất cả những tài liệu bạn mang đến cho tôi. Nếu bạn có nhiều hơn nữa, hãy mang đến cho tôi nhé’. Tôi nói với cô ấy là tôi sẽ làm điều dó. Vài ngày sau, tôi thường đến thăm cô ấy và mang đến cho ấy nhiều tài liệu giảng rõ sự thật hơn để phân phát cho các nhân viên khác trong tòa văn phòng của cô ấy. Với sự giúp đỡ của cô ấy, hơn 200 nhân viên đã thoái ĐCSTQ và hơn 30 người trong số họ đã đọc thêm các sách Đại Pháp. Hơn 100 người trong số những người này đã làm ở Văn phòng công an, Tòa án và Viện kiểm soát nhân dân [7]. Tôi không gặp phải bất cứ khó khăn nào khi phân phát các tài liệu Đại Pháp và tài liệu giảng rõ sự thật cho họ”. [8]

Trên xe buýt

“Một ngày khi tôi đang ngồi trên xe buýt công cộng thì một phụ nữ có thai bước lên xe. Tôi đứng dậy và nhường chỗ cho cô ấy. Khi cô ấy đến điểm đến của cô ấy, cô ấy nói với tôi: ‘Cảm ơn vì chỗ ngồi của bạn’. Tôi bảo cô ấy hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’. Sau đó một người đàn ông 70 tuổi bước lên xe buýt. Một lần nữa, tôi nhường cho ông ấy chỗ ngồi của mình. Khi ông ấy chuẩn bị rời khỏi, tôi bảo với ông ấy hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’. Sau đó một ông lão 80 tuổi bước lên xe buýt, tôi bảo ông ấy ‘Bác hãy ngồi chỗ này’. Người lái xe đã chứng kiến hành động của tôi và hỏi ‘Bạn làm việc nghề gì vậy?’. Tôi trả lời ‘Tôi là một học viên Pháp Luân Công’. Mọi người trên xe buýt đều nhìn tôi khi người lái xe nói ‘Bạn đang sống theo Lôi Phong [một khuôn mẫu đạo đức ở Trung Quốc vào những năm 50-60]. Bạn đã nhường chỗ ngồi của bạn cho người khác ba lần. Những người tập luyện Pháp Luân Công đều thực sự đóng góp cho cộng đồng. Họ là những người tốt’. Tôi nói ‘Thưa quý bà quý ông, hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo. Đại Pháp có thể giúp các bạn có  được một tương lai tươi sáng’. Sau khi nghe điều tôi nói, bảy người trên xe buýt đã thoái ĐCSTQ. Người lái xe hỏi số điện thoại nhà tôi và nói:’Tôi hy vọng gặp lại bạn’. Sau sự kiện này tôi nhận ra rằng không khó để phổ biến sự thật và giúp mọi người hiểu sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Điều quan trọng là liệu chúng ta có đủ từ bi để luôn làm như vậy hay không.”

Tại cửa hàng

“Một ngày, một đồng tu và tôi vào một cửa hàng. Một vài người bán hàng đang bận rộn xếp hàng hóa lên kệ. Một người đàn ông trung niên đang ngồi trước bàn. Anh ấy có vẻ như là người quản lý cửa hàng. Tôi đang nghĩ trong khi xem hàng hóa ‘Nếu tôi nói chuyện trực tiếp với những người bán hàng thì họ sẽ có rào cản nào để chấp nhận sự thật không vì chủ của họ đang ở đó?’. Tôi quyết định nói chuyện với người chủ trước. Tôi mang theo một vài món hàng. Tôi tận dụng cơ hội giảng rõ sự thật khi đang thanh toán. Tôi nói ‘Anh bạn trẻ, cô tặng cháu món quà’. Tôi để lại cho anh ấy một cuốn sách nhỏ giảng rõ sự thật. Anh ấy đứng dậy và nói một cách nghiêm túc: ‘Cháu đã nghe từ các nhân viên tòa án rằng trước đây vài ngày, rất nhiều người các bác đã bị bắt. Bác vẫn dám làm điều này tại thời điểm nguy cấp vậy sao!’

“Tôi nói: ‘Điều cháu nói là đúng. Họ bắt giữ những người chúng tôi. Nhưng chúng tôi vẫn tốt với tất cả mọi người. Với cháu, thời giờ là tiền bạc, nhưng với chúng tôi, thời giờ là cuộc sống. Chúng tôi nói với mọi người về sự thật. Nó giống như đang cứu mọi người khỏi chết đuối hoặc chết cháy vậy. Cháu cũng biết có 10 ngàn người đã mất mạng trong chốc lát trong vụ động đất ở Tứ Xuyên. Chúng tôi quan tâm đến mọi người. Thời gian có làm nên sự khác biệt khi nói với mọi người sự thật không? Nói cho họ biết là một việc làm vĩ đại và từ bi! Hơn nữa, khi một đứa trẻ chuẩn bị rớt xuống tòa nhà liệu cháu có thể ngồi đó, đọc báo, uống trà và lờ đi không?’

“Thái độ của anh ấy thay đổi và anh ấy nói: ‘Có nghiêm túc là Trời đang diệt ĐCSTQ và tam thoái có thể cứu chúng tôi?’ Tôi giảng rõ sự thật về cuộc đàn áp Pháp Luân Công của ĐCSTQ. Tôi kể cho anh ấy về hoa ưu đàm [9] chỉ nở một lần trong 3000 năm nhưng ngày nay đã nở nhiều nơi vì làn sóng lớn của người dân thoái ĐCSTQ là một hiện tượng nổi lên nhờ vào những quyển sách tuyệt vời, Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản. Anh ấy lắng nghe một cách cẩn thận và ngạc nhiên: ‘Cháu đã quá bận rộn với việc kinh doanh trong những năm gần đây nên cháu đã không biết những điều này một cách nghiêm túc. Cháu đã nghĩ rằng các bác là những người gây rối giống như những gì được miêu tả trên TV! Xin hãy giúp cháu thoái Đoàn Thanh Niên và Đội Thiếu Niên!’

“Lúc đó tôi nhận ra rằng một vài người bán hàng và một khách hàng đều đứng xung quanh tôi và đang lắng nghe. Khi họ nhìn thấy ông chủ rời khỏi, họ cũng đồng ý thoái ĐCSTQ. Tôi mỉm cười và nói ‘Anh bạn trẻ, nếu cảnh sát đến, cháu có bảo họ bắt chúng tôi không?’. Anh ấy mỉm cười và nói ‘Tất nhiên là không rồi’”[7]

Ở vùng nông thôn

“Bên cạnh việc giảng rõ sự thật ở thành phố chúng tôi cũng đến những vùng núi xa xôi để phát tận tay những tài liệu. Vào mùa thu năm 2002, ba học viên và tôi đến một vùng núi xa để phát các tài liệu. Sau 10h đêm, trời tối quá đến nỗi mà chúng tôi không thể nhìn thấy các ngón tay để trước mặt mình. Một nữ học viên khác và tôi đang phân phát tài liệu trên đường. Tôi ở phía trước khi nghe có ai đó hét lên ở phía sau tôi. Một người đàn ông lớn tuổi đã bắt người học viên kia, người mà la lên càng lúc càng to hơn. Tôi không thể để học viên đó lại một mình vì vậy tôi chạy theo và giảng rõ sự thật cho họ.

“Tôi nói: ‘Thưa ông, chúng tôi đã vượt qua hàng trăm dặm đến đây để phân phát những điều tốt đẹp đến cho ông. Chúng tôi đạt được những lợi ích cá nhân từ việc tập luyện vì vậy chúng tôi đến để nói cho ông sự thật. Hãy nhìn xem, quyển sách nhỏ này nói cho các bạn về một nữ sinh viên tốt nghiệp đại học đã bị cảnh sát bức hại. Có rất nhiều học viên Đại Pháp muốn làm những người tốt đang bị giam giữ trong các nhà tù và các trại cưỡng bức lao động. Có lúc họ bị tra tấn đến chết. Vụ “Tự thiêu” trên TV và được dàn dựng và bây giờ Pháp Luân Đại Pháp đã được phổ biến trên khắp thế giới’. Khi tôi đang nói chuyện, con trai ông ấy bước ra, lắng nghe và không nói gì cả. Họ dần dần hiểu ra và giọng của người đàn ông lớn tuổi càng lúc càng nhỏ và cuối cùng ông ấy nói: ‘Hãy đi và phân phát tài liệu của các bạn. Hãy đi xuống đường này’. Chúng tôi nói: ‘Cảm ơn ông!’. Vì vậy chúng tôi đã phát tất cả các tài liệu còn lại.” [10]

II. Giảng rõ sự thật qua điện thoại

“Một vài người gọi điện lại cho tôi sau khi nhận được tin nhắn giảng rõ sự thật của tôi. Trước đây tôi không bao giờ trả lời các cuộc gọi của họ. Một vài đồng tu đã đề nghị rằng chúng tôi nên trả lời các cuộc gọi đó để giảng rõ sự thật nhưng tôi luôn có tâm lo lắng và sợ hãi. Một ngày, sau khi tôi gửi đi hơn 200 tin nhắn thì điện thoại đổ chuông. Tôi lờ đi nhưng nó vẫn tiếp tục đổ chuông. Cuối cùng tôi nhấc máy lên và can đảm trả lời. Một người đàn với giọng vui vẻ nói: ‘Tôi đã gửi bốn tin nhắn và liên tục gọi điện cho bạn. Tại sao bạn không trả lời các cuộc gọi của tôi?’. Tôi xin lỗi và hỏi ông ấy có hiểu những tin nhắn tôi đã gửi cho ông ấy không. Ông ấy nói ông hoàn toàn hiểu nó, nhưng ông ấy không phải là một đảng viên Đảng Cộng sản. ‘Tôi yêu đất nước này nhưng tôi không thích Đảng’, ông ấy nói. Tôi nói với ông ấy rằng tôi là một học viên Pháp Luân Công và điều tôi đã nói với ông ấy là sự thật. Tôi bảo ông ấy thuyết phục người thân thoái Đảng. Ông ấy đồng ý và ông ấy rất hạnh phúc khi nghe điều tôi nói.

“Sau đó, tôi thấy các tin nhắn mà ông ấy đã gửi cho tôi trước đó. Một tin thì nói rằng: ‘Bạn không trả lời tôi. Tôi rất buồn. Tôi là một chú cừu bị lạc và tôi đang tìm kiếm phương hướng’. Một cái nữa thì nói rằng ‘Bạn đã sợ phải không? Bạn là một kẻ hèn nhát. Tôi nghĩ là tôi đã đánh giá quá cao bạn. Bạn sẽ không thành công’. Trời đã khuya. Tôi chuẩn bị ngồi thiền. Nghĩ về những tin nhắn, tôi đã khóc—mọi người muốn biết sự thật nhưng tôi đã không dám giảng rõ sự thật cho họ chỉ vì chấp trước sợ hãi của tôi. Các tin nhắn của tôi giống như ngọn hải đăng chỉ đường cho họ. Nếu tôi không trả lời cuộc gọi của ông ấy thì ông ấy sẽ bị lạc mãi mãi.

“Khi chúng tôi gặp tất cả những người khác nhau gọi điện thoại. Đôi lúc chúng tôi có thể thuyết phục hàng chục người thoái Đảng một ngày, nhưng đôi lúc chúng tôi không thể thuyết phục ai cả. Quá trình này chứa đầy ấp cả hạnh phúc và thất vọng.

“Một ngày tôi đã nói chuyện với một thanh niên trẻ tuổi. Tôi kể về lịch sử tà ác của ĐCSTQ và nói với cậu ấy về xu hướng thoái đảng hiện nay ở Trung Quốc. Tôi nghĩ là cậu ấy đang lắng nghe chăm chú nhưng đột nhiên cậu ấy cúp máy. Tôi gọi lại và cậu ấy nói rằng cậu có việc khẩn cấp phải làm và bắt đầu cúp máy lần nữa. Tôi hỏi một cách nhanh chóng: ‘Xin lỗi, cô chỉ có một câu hỏi nhanh thôi. Cháu có phải là đoàn viên Đoàn Thanh Niên không?’. Cậu ấy trả lời ‘Đó không phải là việc của cô’. Cậu ấy cúp máy và tôi rất buồn. Tôi nhìn vào trong. Có lẽ cậu ấy thực sự có việc gì đó khẩn cấp và không thể nói chuyện với tôi. Có lẽ điều tôi nói đã làm tổn thương cậu ấy. Tôi đã gọi nhiều cuộc điện thoại ngày hôm đó nhưng tôi vẫn nghĩ cậu thanh niên trẻ đã cúp máy tôi. Một giờ sau, tôi gọi lại cho cậu ấy. Tôi nói với cậu ấy ‘Cô xin lỗi. Đó là lỗi của cô. Cô nghĩ rằng chúng ta có tiền duyên, vì vậy cô thực sự muốn cháu không bị nguy hiểm bởi bất kỳ thiên tai nào trong tương lai! Điều cô muốn nói rằng là một Đảng viên là có quan hệ trực tiếp đến cuộc sống của cháu. Cháu sẽ bảo vệ cho tương lai của cháu nếu cháu thoái Đảng’. Tôi thực sự tin rằng cậu ấy đang lắng nghe nhưng sau tất cả cậu ấy cúp máy lần nữa. Tôi rất thất vọng nhưng tôi điềm tĩnh trở lại và lấy can đảm gọi lại cho cậu ấy lần nữa. Cậu ấy trả lời tôi và nói ‘Xin lỗi cô, pin điện thoại của cháu gần hết’. Cậu ấy cũng nói với tôi rằng cậu ấy là một đoàn viên Đoàn Thanh Niên và cậu ấy muốn thoái Đoàn. Cậu ấy nói rằng cậu ấy cũng sẽ thuyết phục người thân thoái Đảng. Trước khi chúng tôi nói tạm biệt, cậu ấy đã cảm ơn tôi.

“Một lần tôi thực hiện các cuộc gọi với một đồng tu. Một phụ nữ lớn tuổi nói chuyện với tôi trong điện thoại. Tôi hỏi bà ấy có hiểu những tin nhắn tôi đã gửi cho bà trước đó không. Bà ấy nói: ‘Vâng, tôi hiểu’. Giọng bà ấy rất điềm tĩnh và cứng rắn. Tôi có trực giác là bà sẽ thoái Đảng. Tôi ôn lại sơ lược lịch sử tà ác của ĐCSTQ và hỏi bà ấy có muốn thoái khỏi Đội Thiếu Niên Tiền Phong với sự giúp đỡ của tôi không. Bà vui vẻ đồng ý. Tôi không biết tại sao tôi lại khóc sau đó. Cuộc hội thoại chỉ vỏn vẹn có hai hay ba phút và bà ấy không nói nhiều. Nhưng sự điềm tĩnh và kiên định trong giọng nói của bà ấy làm tôi tin rằng các thành viên trong gia đình bà đã bị bức hại bởi ĐCSTQ và bà đã đợi cả cuộc đời của bà để ngày này đến để cuối cùng bà có thể thoái Đảng. Một vài phút sau, thật bất ngờ cho chúng tôi, một phụ nữ giống vậy đã gọi điện cho đồng tu của tôi , nói rằng bà đã thoái Đảng. Kinh nghiệm nhắc nhở tôi lời Sư Phụ nói rằng nhiều người Trung Quốc đang cố gắng thoái Đảng và họ đang tìm kiếm sự giúp đỡ của chúng ta. Điều này cũng làm tôi nhận ra trách nhiệm của chúng ta”. [11]

III. Viết thư để phổ biến sự thật

“Tháng 12/2003, tôi bắt đầu viết thư giảng rõ sự thật. Phản hồi rất tốt. Sau năm 2005, các học viên trong nhóm học Pháp của tôi cũng tham gia dự án này. Chúng tôi chủ động hợp tác với nhau. Một số thì ghi địa chỉ trên phong bì, một số mua tem, một số thì tìm kiếm thông tin liên lạc và hầu hết các học viên đều gửi thư. Gửi thư rất nguy hiểm. Chúng tôi phải gửi các lá thư từ các địa điểm khác nhau và thỉnh thoảng chúng tôi phải đi bộ một khoảng xa để gửi một bức thư. Vài năm trôi qua và chúng tôi tiếp tục làm việc đó, bất kể là mùa xuân, hạ, thu hay đông. Tất cả chúng tôi làm việc như một chỉnh thể và không ai trong chúng tôi phàn nàn gì cả.

“Bất cứ khi nào chúng tôi nghe các học viên bị bắt, chúng tôi sẽ gửi thư cho các thủ phạm. Các bức thư đều có tên và địa chỉ thật sự của người cần được nhận.

“Năm 2006, công ty Xuất bản trường Đại học Bắc Kinh xuất bản một số sách giáo khoa cho học sinh tiểu học có nội dung phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp. Vì vậy, chúng tôi đã gửi thư vào mỗi tháng cho chín nhân viên chính của công ty xuất bản, bao gồm tổng biên tập và phó biên tập. Một trường học tổ chức cho các học sinh của họ kí tên trên các tài liệu phỉ báng Đại Pháp vì vậy chúng tôi đã gửi thư cho ban giám hiệu và các giáo viên hàng tháng để kêu gọi lương tâm của họ cho tới khi họ chấm dứt các hoạt động đó.

“Một người chỉ huy Phòng 610 [12] đã tham gia tích cực trong cuộc bức hại các học viên từ năm 2000. Ông ta đã ra lệnh tiêm thuốc độc hại vào các học viên  và bữa ăn của các học viên cũng bị trộn với thuốc độc. Sau đó, các học viên cảm thấy rất đau đớn ở tim, ruột hay dạ dày đến nỗi mà họ phải lăn trên mặt đất. Bản thân tôi cũng đã trải qua. Tôi viết hơn một chục lá thư cho ông ta để cố kéo lại lương tâm ông ấy, mỗi tháng một bức thư Sau đó ông ấy không dám bức hại các học viên quá ác độc nữa.

“Năm 2004, một quan chức cao cấp tại một Viện kiểm soát nhận được một lá thư giảng rõ sự thật mỗi tháng. Sau khi đọc xong các bức thư, thái độ của ông ấy đối với các học viên thay đổi một cách kinh ngạc! Ông ấy hỏi tại sao những người tốt này lại bị gửi đến các nhà tù hay các trại cưỡng bức lao động. Ông ấy thậm chí còn bí mật tìm các học viên hỏi mượn sách Chuyển Pháp Luân để đọc.

“Sau khi một chánh án đọc thư giảng rõ sự thật, ông ấy không còn sẵn sàng làm những điều tà ác để chống lại các học viên. Một ngày, khi đến phiên ông ấy tổ chức một phiên tòa để xét xử một học viên, ông ấy kiếm cớ đi vệ sinh. Khi ông quay lại, phiên tòa đã kết thúc mà không có bất cứ kết luận nào.

“Sau khi một giám đốc sở công an thành phố đọc thư giảng rõ sự thật, ông ấy chấm dứt tham gia cuộc bức hại. Ông nói: ‘Tất cả các học viên Pháp Luân Công này đều rất tốt. Họ không đánh lại khi bị đánh hay mắng trả lại khi bị mắng. Họ chỉ muốn giữ vững đức tin của họ. Tôi thực sự không đủ tàn nhẫn để tiếp tục đối xử với họ một cách không công bằng như vậy! Rất nhiều lá thư đã làm động lòng tôi và các từ ngữ trong những dòng này đã thức tỉnh lương tâm tôi! Miễn là tôi đang ở vị trí này, tôi sẽ cố hết sức để bảo vệ các học viên và đối xử với họ một cách tử tế!’ Ông ấy nói thêm ‘Trong những năm qua, tỉ lệ đột  tử của các nhân viên cảnh sát tăng lên liên tục và chính quyền thông báo trên báo chí rằng họ đã chết trong khi mẫn cán thi hành nhiệm vụ. Bây giờ tôi đã hiểu họ thật sự chết vì trả giá cho việc tham gia đàn áp Pháp Luân Công!’

“Một số nhân viên cảnh sát trước đây đã từng tham gia trong cuộc đàn áp nhưng sau khi họ đọc thư giảng rõ sự thật, lương tâm của họ bắt đầu lên án họ. Sau khi hiểu ra nguyên lý nghiệp báo [thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo], một số không còn muốn làm điều bất lương nữa. Một số trở thành người tốt và cố gắng bù đắp các lỗi lầm của họ bằng những việc tốt. Có rất nhiều những ví dụ như vậy.

“Nhiều giám đốc đồn cảnh sát sau khi đọc các bức thư giảng rõ sự thật đã không còn sẵn sàng bức hại các học viên. Khi các quan chức cấp cao hơn yêu cầu họ bắt giữ các học viên, họ lập tức từ chối. Một lần, một giám đốc nói với họ ‘Họ [các học viên] là những người dân trong vùng chúng ta quản lý. Ở nhà họ còn có người già hay trẻ em và một số gia đình cũng có những người bị các chứng bệnh nghiêm trọng; chúng ta phải có trách nhiệm với những người dân của chúng ta’. Giám đốc cấp cao hơn bẽ bàng rời đi..

“Con rể của một học viên làm việc cho một đồn cảnh sát nhưng anh ấy đã bị đầu độc bởi ĐCSTQ và không muốn nghe sự thật. Anh ấy không cho phép các học viên làm các công việc giảng rõ sự thật. Sau khi tôi tìm ra tên của anh ấy, tôi bắt đầu gửi cho anh ấy một bức thư mỗi tháng. Nửa năm sau, tôi tình cờ gặp người học viên này ở siêu thị và bà ấy vui mừng nói với tôi ‘Cậu ấy đã nhận được tất cả các bức thư mà bạn đã gửi cho cậu ấy. Bây giờ cậu ấy không chỉ hiểu ra sự thật mà còn đưa các bức thư cho một đồng nghiệp. Nhân viên cảnh sát đó đã thoái ĐCSTQ’. Một ngày vào tháng 4/2006, một nhân viên cảnh sát đã bắt một học viên và đưa học viên đó đến đồn cảnh sát của cậu ấy. Con rể bà ấy đang làm nhiệm vụ ở đó. Anh ấy nói với người học viên ‘Đã 2h sáng rồi. Giờ bạn hãy về nhà và hãy cẩn thận!’” [13]

IV. Viết thông điệp giảng rõ sự thật trên tiền giấy

“Một lần chúng tôi đang học Pháp nhóm, một đồng tu nói: ‘các học viên Pháp Luân Đại Pháp thật sự vĩ đại. Khi chúng tôi rút tiền từ ngân hàng, chúng tôi nhận thấy có thông điệp giảng rõ sự thật trên tiền giấy’. Khi anh ấy nói như vậy, tất cả chúng tôi đều được khích lệ.

“Sau khi trở về từ nhóm học Pháp, tôi bắt đầu viết thông điệp giảng rõ sự thật lên tiền giấy. Ngày hôm sau, khi tôi ra ngoài sử dụng những tờ tiền này và tôi cũng nói với một đồng tu về điều này. Tôi có một gian hàng nhỏ và đồng tu này bán thức ăn ở đó. Điều này thật sự rất tốt cho chúng tôi vì bây giờ chúng tôi có thị trường của riêng chúng tôi. Các tờ 10 cen, 20 cen, 50 cen, 1 đôla, 5 đô la, 10 đô la; chúng tôi sử dụng tất cả các loại tiền giấy. Có một học viên khác có con rể có một cửa hàng. Ngoài việc dùng những tờ tiền giấy của bà, bà còn đưa chúng cho con trai bà sử dụng trong cửa hàng của anh ấy. Tại ngân hàng, chúng tôi đổi tiền thành những mệnh giá nhỏ hơn. Chúng tôi có toàn bộ các gói tiền giấy. Tôi viết thông điệp giảng rõ sự thật trên từng tờ tiền một. Một đồng tu lâu năm cũng tham gia. Bà không chỉ viết cho bà mà còn giúp tôi đưa tiền cho người thân của bà. Bà còn dùng tiền giấy đó cho cháu trai bà mua đồ dùng học tập. Tôi cũng không ngoại lệ. Ngoài việc cung cấp cho các đồng tu các tờ tiền giấy đã có thông điệp giảng rõ sự thật trên đó, bất kể là tiền gì, tôi đều để lên thông điệp giảng rõ sự thật. Con trai tôi cũng dùng những tờ tiền giấy với thông điệp giảng rõ sự thật và đổi tiền với những người bán hàng rong cần những mệnh giá nhỏ hơn để thối tiền lại cho khách hàng. Một người bạn bán cửa hàng quần áo cũng đổi các hóa đơn giá trị của mình thành các mệnh giá nhỏ hơn từ tôi.

“Chúng tôi không dùng máy vi tính hay máy in. Không có máy in hỗ trợ, tất cả chúng tôi đều viết tay và có thể sáng tạo và cập nhật nội dung. Chúng tôi viết và viết và phát triển kỹ năng viết tay rất tốt. Khi tôi không thể viết tay lên tất cả các tờ tiền. Tôi tìm đến hai đồng tu (là một cặp vợ chồng và là những trí thức đã nghỉ hưu). Tôi rủ họ viết thông điệp giảng rõ sự thật lên các tờ tiền. Bằng cách này, điều được viết trên các tờ tiền có chất lượng hơn. Thực ra nhà của họ là một phòng khám nhỏ và học viên nam là một bác sĩ cũng là một dược sĩ. Họ rất giỏi trong việc nói chuyện và giảng rõ sự thật. Họ đang dùng những tiền giấy với hiệu quả cao.” [14]

V. Các điểm sản xuất thông tin tư liệu tại nhà

Câu chuyện thứ nhất:

“Trước đây tôi là một người mù tịt về máy tính và có một thái độ tiêu cực với máy tính. Mỗi lần tôi cố gắng rê chuột tôi đều không thể điều khiển chuột theo cách tôi muốn. Thay vào đó tôi lắc chuột lên và xuống gây ra những tiếng ồn vui tai. Các con tôi cười nhạo những nỗ lực cố gắng điều khiển chuột của tôi.

“Tôi dành hai ngày để cố gắng điều khiển chuột cho tốt. Tôi bảo các con tôi rằng nếu tôi cần điều gì đó thì chúng sẽ chỉ cho tôi. Khi tôi vào trang web Minh Huệ tiếng Hán và Minh Huệ tiếng Anh, tôi viết từng thao tác vào trong cuốn tập và sau đó tôi thực hành từng bước một dựa theo các ghi chú của tôi. Chẳng bao lâu tôi có thể truy cập trang web Minh Huệ tiếng Hán, Minh Huệ tiếng Anh một cách độc lập trong lần cố gắng đầu tiên

“Tôi sớm biết cách tải về Tuần báo Minh Huệ, sách và nhiều tài liệu giảng rõ sự thật. Sau đó tôi mua một cái máy in và các dụng cụ và bắt đầu học cách in thế nào. Lúc bắt đầu tôi gặp một số vấn đề vì các con tôi cũng chưa quen với máy in. Tôi không thể liên lạc với các học viên đặc biệt trong việc hỗ trợ kỹ thuật. Tôi cố gắng tìm cách chỉnh sửa và in với các con tôi. Cuối cùng chúng tôi đã in được một tờ Tuần báo Minh Huệ. Tôi rất hạnh phúc. Nó trông giống với những tờ báo được in bởi các học viên khác. Tôi thậm chí nhớ được tất cả các thao tác từ khi tôi tìm cách tự mình làm thế nào. Khi nhìn những Tuần báo Minh Huệ này trong tôi đầy ấp những cảm xúc tích cực.

“Ngay khi tôi thành thạo việc in ấn, tôi học cách chỉnh sửa, sắp chữ, in, ghi đĩa CD, làm các huy hiệu Pháp Luân Công, thiệp chúc mừng, tài liệu Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản và xuất bản báo cáo thoái ĐCSTQ, tất cả với sự giúp đỡ của các con tôi. Tôi ghi lại từng thao tác trong tập mặc dù không ai có thể hiểu được các ghi chú ngoại trừ tôi. Chỉ trong hai tuần, tôi có thể tự làm mọi thứ. Các con tôi đều khen ngợi tôi: “Mẹ thật tuyệt!”.

“Từ khi tôi thành lập một điểm sản xuất tại nhà, tôi đã không phải ra ngoài để in gì nữa. Chúng tôi sản xuất tất cả các tài liệu giảng rõ sự thật được yêu cầu và in được nhiều nhất chúng tôi có thể. Sau đó tôi phân phát chúng. Thỉnh thoảng các con tôi giúp đỡ tôi. Cuối cùng tôi có thể tự làm các tài liệu giảng rõ sự thật không cần bất kì sự giúp đỡ nào.

“Vào thời gian này năm ngoái, tôi đã giúp đỡ hai học viên thành lập một điểm sản xuất tài liệu tại nhà. Tôi chia sẻ kinh nghiệm với họ, các kiến thức máy tính cơ bản và chia sẻ các kỹ năng từng bước từng bước một. Tôi chỉ cho họ một cách kiên nhẫn. Họ chú ý một cách cẩn thận và ghi chú lại. Chẳng bao lâu họ có thể tự làm được. Họ in các tài liệu và ghi đĩa CD v.v. Bây giờ họ là nguồn sản xuất chính các tài liệu giảng rõ sự thật trong vùng của họ.” [15]

Câu chuyện thứ hai:

“Tôi được thả ra từ một trại cưỡng bức lao động năm 2001. Hầu hết các điểm sản xuất tài liệu địa phương đã bị phá hủy. Tôi quyết định thành lập một điểm sản xuất tài liệu để sản xuất các tài liệu và in các bài giảng của Sư Phụ cho các học viên. Tình hình tài chính của tôi cũng không được tốt. Chúng tôi bị nợ 40.000 nhân dân tệ. Tôi tự hỏi liệu chồng tôi có đồng ý cho tôi mua một máy vi tính và một máy in không. Tôi đã nói chuyện với con gái tôi và nó rất vui khi dạy tôi cách sử dụng các thiết bị đó. Sau đó tôi nói chuyện với chồng tôi và tôi rất ngạc nhiên khi anh ấy cũng rất vui về ý kiến này. Sau đó tôi thành lập một điểm sản xuất tài liệu tại nhà.

“Lúc bắt đầu, tôi gặp rất nhiều khó khăn. Tôi đã 50 tuổi và không có nhiều kiến thức về những thứ tiên tiến. Thậm chí tôi còn không biết cách sử dụng bính âm [16]. Các vấn đề công nghệ cao là một khảo nghiệm lớn với tôi; tuy nhiên ý định thành lập một điểm sản xuất tài liệu rất kiên định. Chẳng bao lâu tôi học được cách vận hành máy tính, tải các tài liệu, làm hình ảnh, chỉnh sửa và in tất cả các tài liệu bao gồm sách Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản và Tuần báo Minh Huệ địa phương.

[17] “Trong tám năm qua, điểm sản xuất tài liệu đã vận hành rất trôi chảy.” [17]

VI. Treo biểu ngữ

Biểu ngữ ở quê tôi

“Vào ngày Tết Trung Thu năm 2003, tôi đặt một biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” ở một nơi bắt mắt trong sân trường của trường học con gái tôi. Sáng sớm hôm sau, như một phần thủ tục hàng ngày của họ, nhà trường tập hợp lại để làm lễ kéo cờ Đảng. Lúc đó, hơn 2000 học sinh và giáo viên trong trường tập trung chú ý của họ vào tấm biểu ngữ. Họ nói chuyện và thảo luận về Pháp Luân Công một cách nhiệt tình và buổi lễ đã kết thúc một cách đột ngột. Hiệu trưởng trường học đã báo cáo trường hợp này cho cảnh sát. Sau đó, cảnh sát và các nhân viên Phòng 610 đến, bận rộn chụp ảnh và điều tra cả buổi sáng. Cuối cùng họ dùng cần cẩu để gỡ tấm biểu ngữ xuống. Tôi rất vui rằng một tấm biểu ngữ giảng rõ sự thật có thể làm tà ác vô cùng kinh sợ  và làm cho rất nhiều người hiểu sự thật về Đai Pháp. Thật là một điều tuyệt vời.”

Biễu ngữ trên bong bóng bay

“Một thời gian trước đây, tôi có một ý tưởng. Thật hoàn hảo nếu chúng ta có thể để một biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” hay một số từ khác mà có thể bay trên bầu trời trong tầm mắt của công chúng; bằng cách đó mọi người có thể nhìn thấy và tà ác sẽ khó khăn để loại bỏ nó. Với niềm vui của tôi, cuối cùng chúng tôi cũng có thể thực hiện ý tưởng này.

“Giờ đây chúng tôi đã khá kinh nghiệm trong việc làm các biểu ngữ bay. Không ra khỏi nhà mà chúng tôi có thể đưa sự thật về Đại Pháp đến cho nhiều người. Chúng tôi còn có thể điều khiển độ cao và khoảng cách bay của bong bóng với biểu ngữ phù hợp với điều kiện thời tiết, hướng gió, lưu lượng và áp suất không khí. Trong cái được gọi là những ngày nhạy cảm [18], chúng tôi thậm chí còn làm tốt hơn và làm nhiều biểu ngữ hơn. Ví dụ như các đồng tu đã làm rất tốt trong suốt Đại hội ĐCSTQ và Thê vận hội Olympic và đã đem sự thật về Đại Pháp đến cho nhiều người”. [19]

Chú thích:

[1] Sách Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản (cửu bình) là tập hợp các bài bình luận được xuất bản vào cuối năm 2004 tiết lộ bản chất thực sự của Đảng Cộng sản. Nó dẫn đến hàng triệu người rút khỏi là thành viên của ĐCSTQ, Đoàn Thanh Niên và Đội Thiếu Niên Tiền Phong.

[2] Thời báo Đại Kỷ Nguyên tiếng Trung: https://tuidang.epochtimes.com/ Thời báo Đại Kỷ Nguyên tiếng Anh: https://www.theepochtimes.com/n2/t/quitting-the-chinese-communist-party/

[3] Chuyển Pháp Luân và quyển sách chính của Pháp Luân Công

[4] Bài viết trên Minh Huệ tiếng Anh: “Điều chỉnh bản thân trong khi hài hòa với Đại Pháp” https://en.minghui.org/html/articles/2008/12/22/103180.html

[5] Bài viết trên Minh Huệ tiếng Anh: “Trực diện giảng rõ sự thật” https://en.minghui.org/html/articles/2008/12/28/103335.html

[6] Bài viết trên Minh Huệ tiếng Anh “Hướng nội để đề cao bản thân khi giảng rõ sự thật trực diện” https://en.minghui.org/html/articles/2008/12/7/102807.html

[7] Viện kiểm soát: Cơ quan nhà nước của Trung Quốc chịu trách nhiệm giám sát pháp luật. Chức năng của nó bao gồm quyết định bắt giữ và truy tố các vụ án hình sự lớn, tiến hành điều tra, khởi tố và hỗ trợ các cuộc khởi tố công cộng, diễn giải luật pháp cho các ứng dụng cụ thể, giám sát quyết định của tòa án, theo dõi các thủ tục tư pháp và giám sát tất cả các hoạt động của nhà tù, trung tâm giam giữ và trại lao động

[8] Bài viết trên Minh Huệ tiếng Anh “Tu luyện của một người đàn ông lớn tuổi trong gia đình bốn thế hệ” https://en.minghui.org/html/articles/2008/11/20/102392.html

[9]Hoa ưu đàm: Theo kinh Phật “Ưu đàm” là một từ tiếng Phạn có nghĩa là “loài hoa tốt lành từ thiên đường”.

[10] Bài viết trên Minh Huệ tiếng Anh “Tin tưởng vào Sư Phụ và Đại Pháp trên con đường tu luyện của tôi” https://en.minghui.org/html/articles/2008/12/19/103104.html

[11]Bài viết trên Minh Huệ tiếng Anh: “Các kinh nghiệm dùng điện thoại để giảng rõ sự thật” https://en.minghui.org/html/articles/2008/11/19/102369.html

[12] Phòng 610: Phongd 610 được đặt tên sau ngày thành lập 10/6/1999 và một lực lượng cảnh sát nằm ngoài pháp luật có trách nhiệm thực hiện nhiệm vụ loại trừ Pháp Luân Công. Được thành lập bởi cựu chủ tịch ĐCSTQ Giang Trạch Dân, tổ chức nằm ngoài hệ thống pháp luật của Trung Quốc. Giang cấp cho nó phạm vi quyền lực rộng lớn và chính quyền dùng “mọi phương tiện cần thiết” để quyết sạch Pháp Luân Công.

[13] Bài viết trên Minh Huệ tiếng Anh: “Viết thư để phổ biến sự thật ” https://en.minghui.org/html/articles/2008/11/30/102642.html

[14] Bài viết trên Minh Huệ tiếng Anh “Giống như hoa nở khắp nơi, các tài liệu giảng rõ sự thậtlan xa và rộng” https://en.minghui.org/html/articles/2008/2/27/94837.html

[15] Bài viết trên Minh Huệ tiếng Anh: “Tiến bộ trong việc làm tài liệu giảng rõ sự thật” https://en.minghui.org/html/articles/2008/12/2/102683.htm

[16] Pinyin(Bính âm): Bính âm hiện là cách thông dụng nhất sử dụng hệ thống chữ la tinh để thể hiện tiếng phổ thông chuẩn Trung Quốc. Bính âm có nghĩa là “ngữ âm” hay đúng hơn là “phát âm” hay “đánh vần âm thanh” đuợc dùng để gõ các kí tự Trung Quốc.

[17] Bài viết trên Minh Huệ tiếng Anh: “Vận hành một điểm sản xuất tài liệu trong tám năm—Kinh nghiệm tu luyện của tôi trong thời kỳ chính Pháp” ”https://en.minghui.org/html/articles/2008/12/27/103309.html

[18] Ngày nhạy cảm: Ngày lễ, các hội nghị chính trị toàn quốc của ĐCSTQ, hoặc những ngày có ý nghĩa của Pháp Luân Đại Pháp; chính quyền lo sợ các học viên sẽ kháng cáo công khai trong những ngày này.

[19] Bài viết trên Minh Huệ tiếng Anh: “Treo biểu ngữ ” https://en.minghui.org/html/articles/2008/12/13/102965.html


Bản tiếng Anh: https://www.falunau.org/indexArticle.jsp?itemID=2158

Đăng ngày 02-07-2010. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho phù hợp với bản gốc.

Share