Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-05-2010] Nửa cuối năm qua, tôi không thể mở miệng ra được. Tôi không biết nguyên nhân, nhưng tôi vẫn có thể nói chuyện trong hai ngày, rồi sau đó nó trở nên khó khăn khi nói và tôi còn không thể ăn được nữa. Không có gì bất bình thường trong miệng của tôi, ngoại trừ lợi cảm thấy hơi bị sưng một chút. Khi điều này mới xảy ra, tôi nghĩ rằng chắc hẳn là cựu thế lực đang can nhiễu tới những nỗ lực giảng chân tướng về cuộc đàn áp cho mọi người của tôi, do vậy tôi tăng cường chính niệm. Nhưng tình hình không được cải thiện. Những ngày sau đó, nó thậm chí còn khó có thể uống nước, và sự việc nhanh chóng trở nên tồi tệ hơn. Tôi không biết nguyên nhân nằm ở đâu.

Sau khi các đồng tu biết được chuyện đang xảy ra, họ nghĩ rằng tình hình rất căng thẳng, đặc biệt bởi vì cựu thế lực đã lấy đi mất hai học viên bằng cách bức hại họ thông qua nghiệp bệnh. Mọi người bắt đầu hướng nội tìm, và thông qua việc học Pháp, chúng tôi nhận ra rằng cựu thế lực không xứng đáng an bài sự việc cho học viên Đại Pháp. Chỉ Sư phụ Lý Hồng Chí mới có thể làm việc đó. Nếu chúng ta có thiếu sót, điều duy nhất để làm là trở nên ngay chính thông qua tu luyện Đại Pháp, hoàn toàn phủ nhận cựu thế lực tới mức mà chúng ta thậm chí không công nhận chúng tồn tại ngay từ đầu, và phát chính niệm để diệt trừ chúng, cũng như những sự việc mà chúng đã an bài. Đây là điều đầu tiên cần phải làm. Đồng thời, chúng ta cần giúp các bạn đồng tu học Pháp và hướng nội, tìm ra chỗ chưa làm tốt, vứt bỏ những thiếu sót này và thăng tiến.

Các đồng tu của tôi đã thấy được theo cách này, và do vậy luôn có những học viên ở cùng tôi cả ngày lẫn đêm, phát chính niệm giúp làm sạch trường không gian của tôi và các nhân tố tà ác. Chúng tôi đã học Pháp cùng nhau để giúp tôi tăng cường chính niệm và tìm ra chỗ tôi chưa làm tốt. Thông qua việc học Pháp và phát chính niệm tôi đã dần dần nhìn thấy rõ chấp trước của mình. Một chấp trước đó là không để cho người khác nói. Năm ngoái ở sở làm có một vài mâu thuẫn mà trở nên càng lúc càng căng thẳng. Nó khởi đầu từ việc sếp của tôi nắm lấy một vài vấn đề nhỏ để viết bài phê bình tôi. Sau đó, để sa thải tôi trước khi hết hợp đồng, ông ta đổ lỗi cho tôi về tất cả mọi việc. Ông ấy chủ ý giao cho tôi những nhiệm vụ mà không thể hoàn thành để ông ấy có thể có cớ xem thường tôi. Tôi đã không hướng nội kịp thời và tu luyện bản thân, mà trong tâm tôi cảm thấy giận dữ và đau khổ. Tôi thậm chí còn nói với một vài đồng nghiệp rằng sếp như thế này thế nọ đằng sau lưng ông ấy. Tôi đã tìm thấy một chấp trước khác. Một bạn đồng tu đã nói với tôi, “Đó chẳng phải là niềm tin của bạn vào Sư Phụ không kiên định hay sao?” Tôi quỳ trước ảnh của Sư Phụ, đối diện với các bạn đồng tu, và nói chắc chắn, “Tôi là đệ tử của sư phụ Lý Hồng Chí. Tôi chỉ bước đi theo con đường mà Sư Phụ an bài. Tôi không muốn bất kỳ sự an bài nào khác, và tôi hoàn toàn loại trừ sự can nhiễu và bức hại của cựu thế lực.” Lúc đó tôi cảm thấy lời nói của tôi mang theo năng lượng rất lớn. Khi tôi quỳ ở đó, tỉnh thức và nói những lời này từng từ một, tôi cảm thấy một luồng ấm áp chạy qua cơ thể tôi. Rồi một dòng năng lượng mở mạnh quai hàm của tôi trong vòng một phút, và hàm của tôi mở được một nửa. Tôi lập tức hiểu ra: Đó là Pháp Thân của Sư Phụ! Tôi xúc động đến nỗi tôi bắt đầu khóc, và các bạn đồng tu cùng người thân trong gia đình tôi ở đó đều chứng kiến được sự kỳ diệu. Mọi người bắt đầu rơi lệ. Lúc đó tôi có thể ăn được một ít cháo, thậm chí cho dù tôi đã hầu như không ăn gì trong vòng hai tuần.

Tuy nhiên, ngày hôm sau sự việc vẫn không được giải quyết. Mặc dù tôi có thể mở miệng được một nửa, nhưng cổ họng của tôi vẫn đỏ và sưng, và nuốt vào khó khăn đến độ mà tôi vẫn chưa thể ăn. Tôi biết rằng đó là do tôi vẫn chưa tìm được chấp trước căn bản của mình. Một ngày nữa trôi qua và tôi thậm chí chưa thể uống nước được. Sau hai tuần không ăn tôi đang trở nên yếu đi, và đồng thời, vào mọi buổi tối các ngày tôi bị tấn công bởi tà ác trong không gian khác. Tôi tập trung năng lượng và phát chính niệm. Mỗi tối tôi phát chính niệm ít nhất là ba tiếng trước khi đi ngủ. Tôi cảm thấy thân thể của tôi trong không gian khác đã chịu rất nhiều tổn hại, nhưng dù tôi có thể trở dậy vào ngày hôm sau hay không, dù tôi có thể vượt qua được sự bức hại này hay không, tôi đã bắt đầu cảm thấy rằng tâm tôi đang trở nên rõ ràng hơn.

Chiều hôm đó một học viên dự định ra ngoài và giảng chân tướng. Tôi cảm thấy rằng tôi vẫn có thể trở dậy, do vậy tôi sẽ tham gia cùng cô ấy. Chuyến đi rất mệt nhọc. Tôi cảm thấy là nếu tôi không thể vượt qua ngày hôm đó thì hôm sau tôi chắc chắn sẽ rời khỏi thế giới này. Nhưng tôi không muốn rời đi! Tôi tình cờ gặp một người ăn mặc rất chau chuốt, người mà đã hỏi tôi rằng tôi đang làm gì. Trong lúc đối thoại người đó nói “Bờ bên kia của Niết Bàn.” Tôi vô cùng kinh ngạc. Tôi hỏi, “Vì bạn đã biết tôi đang phải chịu đựng, tại sao bạn lại chọc tôi đúng vào chỗ đau nhất như vậy?” Tối hôm đó trong khi đang học Pháp, nó trở nên cực kỳ khó khăn để nói được. Các bạn đồng tu nói rằng đó là sự an bài của cựu thế lực và tôi kiên quyết không được thừa nhận nó. Vào thời điểm đối diện với sinh tử này, tôi tĩnh tâm xuống, và khi thời gian phát chính niệm tới, tôi nhìn thấy cảnh tượng dưới đây một cách rõ ràng.

Sáu tháng trước, bởi vì phải làm việc cực kỳ bận rộn, tôi có ít thời gian để học Pháp và phát chính niệm. Cứu người rất là cấp bách, và còn quá nhiều người mà tôi vẫn chưa cứu độ. Tôi cảm thấy sốt sắng, và giống như là tôi không có đường tiến lên. Trong suốt cuộc bức hại tôi đã thay đổi công việc rất nhiều lần – sở làm lớn, sở làm nhỏ — Tôi đã làm việc qúa nhiều nơi. Người thường rất chú trọng vào việc làm của họ. Trước lợi ích cá nhân họ tự làm bận rộn chính mình mà không có ngơi nghỉ. Nhìn thấy tình cảnh đó tôi tự nghĩ với bản thân, “Có lẽ không còn hy vọng để tôi có thể tìm được một công việc mà cho tôi nhiều thời gian rỗi.” Nhưng với quá ít thời gian học Pháp và làm các việc chứng thực Pháp, nó thực sự là khó khăn. Với quá ít thời gian rỗi, nếu tôi dùng để học Pháp thì tôi không thể làm các việc chứng thực Pháp. Nếu tôi bước ra chứng thực Pháp tôi sẽ gặp nguy hiểm, bởi vì không học Pháp một cách đầy đủ nên tôi ở trong một tình trạng không tốt. Tôi sẽ không thể khởi tác dụng tốt, và tôi sẽ làm gì khi tôi gặp phải bức hại? Sau đó tôi nghĩ, “Nếu tôi bị bức hại, tôi sẽ không sợ hãi, bởi vì nếu tôi bị bức hại tới chết thì điều đó cũng không ảnh hưởng tới sự viên mãn của tôi.” Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức để cân bằng giữa việc học Pháp và chứng thực Pháp, và tôi sẽ làm mỗi việc tới mức tối đa nhất có thể. Trong những ngày đó tôi đã xem qua những điều mà Sư Phụ đã giảng về vấn đề này và các bài có liên quan trên Minh Huệ. Tôi quyết định rằng nếu tôi bị bức hại tới chết thì nó cũng không có gì quan trọng, bởi vì cuối cùng thì tôi vẫn sẽ viên mãn.

Chính xác là niệm bất chính này – chấp nhận rằng có bị bức hại tới chết cũng được – mà cựu thế lực đã ghi nhớ. Tôi đã quên vấn đề này từ lâu và không nghĩ lại về khả năng có thể rời khỏi thế giới này sớm, nhưng cái dạng bức hại này vẫn xảy ra. Qua điều này, tôi nhận thức sâu sắc sự nghiêm túc của tu luyện. Mọi ý nghĩ của một người tu luyện là quan trọng, đặc biệt những điều mà Sư Phụ đã nhấn mạnh, như là quan hệ nam nữ, không kính trọng Sư Phụ, v.v…

Ngay sau khi tôi nhận ra ý nghĩ chấp nhận bức hại tới chết không đúng đắn này, tôi lập tức phát chính niệm để tiêu diệt nó và quét sạch nó. Tôi nghĩ về đoạn Pháp của Sư Phụ:

“…các đệ tử trong thời kỳ Chính Pháp cần phải đến khi Chính Pháp kết thúc thì mới có thể rời đi.” (Đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp – Tinh tấn yếu chỉ II)

Tôi tự nói thầm với mình, rồi nghiêm khắc cảnh báo bản thân: “Đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp phải đạt được tác dụng chứng thực Pháp.” Lúc đó một luồng năng lượng quét sạch vật chất mà khóa cứng hàm của tôi. Xúc động sâu sắc, tôi đã phát chính niệm để tiêu diệt tà ác còn lại. Một vài phút sau, miệng của tôi bắt đầu rỉ mủ và máu, và diễn ra trong một vài giờ. Ngày hôm sau tôi có thể ăn được một ít, mà không có quá nhiều trở ngại. Trong khoảng thời gian sau đó, tôi phát hiện nhiều chấp trước đã tồn tại lâu dài như lợi, tình và sợ hãi v,v… Khi tôi dần dần đồng hóa càng gần hơn với Pháp, tôi từ từ trở lại bình thường.

Sư Phụ đã hóa giải một ma nạn cho tôi, gồm cả việc sắp xếp những học viên này đến để giúp đỡ tôi. Tim tôi tràn ngập sự biết ơn mà tôi không có cách diễn tả. Con cảm ơn Sư Phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/5/21/224053.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/6/3/117601.html
Đăng ngày: 12-06-2010, bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share