Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 20-05-2010] Vợ tôi đã chăm lo việc nhà trong một thời gian dài. Trạng thái tu luyện của cô ấy không được tốt và cô ấy thường tranh cãi với tôi về những vấn đề nhỏ nhặt, nên tôi gợi ý cô ấy tìm một công việc và tiếp xúc nhiều hơn với xã hội. Đầu năm nay, cô ấy đã tìm được việc là hàng sáng cô ấy đi về vùng nông thôn để đón bọn trẻ và đưa chúng đi học ở thành phố. Sau một thời gian, cô ấy bắt đầu kêu ca. Cô ấy nói rằng người lái xe thật sự tốt với vợ của ông ấy và kiếm tiền rất tốt. Cùng lúc, cô ấy chỉ trích tôi đã không làm được tốt. Tôi bắt đầu trở nên hoàn toàn thất vọng, bởi vì tôi nghĩ rằng tôi đã làm việc và tự nuôi gia đình trong bao nhiêu năm, thêm vào đó, tôi cũng làm nhiều việc nhà, nên tôi không đáng trách. Do đó, tôi đã tranh cãi với cô ấy không có chút từ bi nào trong tâm.
Sau một vài ngày, tôi bắt đầu trở nên nghi ngờ. Vợ tôi đã làm việc với người lái xe trong một thời gian dài, biết đâu cô ấy lại rất thích anh ta thì sao? Nghĩ về xã hội hiện tại, thật sự là hỗn loạn. Khi đàn ông và phụ nữ ở cùng nhau, họ nói về mọi thứ. Liệu vợ tôi có bị ảnh hưởng không? Rốt cuộc, cô ấy đã ở ranh giới giữa người tu luyện và người thường trong một thời gian dài. Với chấp trước này nổi lên, nhân tâm của tôi bộc lộ ra.
Khi học các bài giảng Pháp Luân Công, tôi nhận ra rằng tôi nên nhìn vào trong. Tôi nhanh chóng nhận ra rằng tôi chưa vứt bỏ tình và tôi có chấp trước mạnh mẽ vào sắc dục cũng như tâm tật đố. Chúng tôi hiếm khi hợp tác với nhau trong việc tu luyện. Chúng tôi học các bài giảng Pháp Luân Công và tập công riêng. Khi chúng tôi ở cùng nhau, chúng tôi luôn chỉ trích nhau và luôn đòi hỏi nhau phải theo cách mình muốn. Chúng tôi là một phần của một gia đình, nhưng chúng tôi không thể vứt bỏ được tình, và không có từ bi đối với nhau. Cựu thế lực cũng nhìn thấy sơ hở của chúng tôi, nên chúng đã gây chia rẽ. Cuối cùng, cô ấy chẳng còn tiếp tục tu luyện gì mấy, trong khi tôi vẫn trách cô ấy là không tinh tấn. Tôi hiếm khi hướng nội để tìm những vấn đề của mình, mà thay vào đó, tôi nghĩ rằng mình tốt hơn cô ấy. Tôi không nhận ra rằng việc tôi không bỏ được chấp trước vào tình đã ngăn cản cô ấy tinh tấn tu luyện. Với một tâm truy cầu thúc ép cô ấy tu luyện như thế mà không hướng nội, luôn đòi hỏi cô ấy phải thay đổi thay cho tự thay đổi bản thân mình, tất nhiên, kết quả sẽ là không tốt.
Trong tu luyện, không có gì là ngẫu nhiên. Lúc đầu, tôi muốn cô ấy bỏ việc. Sau đó, tôi nhận ra rằng, đó chỉ là né tránh mâu thuẫn, để tôi có thể che đậy chấp trước. Vì chấp trước đó đã lộ ra, là một người tu luyện, tôi phải đối diện với nó và hoàn toàn loại bỏ nó. Tôi phải theo yêu cầu của Pháp. Nếu không, cứ chấp mãi vào tình mà không dứt bỏ nó đi, sẽ chỉ làm tổn thương tôi và can nhiễu tới vợ tôi, và tôi sẽ không thể làm tốt ba việc mà Sư Phụ yêu cầu.
Sư Phụ đã giảng:
“Tu luyện chính là phải tu luyện trong ma nạn, nhìn xem đối với thất tình lục dục chư vị có thể cắt bỏ hay không, có thể coi nhẹ hay không. Chư vị cứ chấp trước vào những thứ ấy, thì chư vị không tu xuất lai được. Bất kể sự việc gì cũng có quan hệ nhân duyên” (Chuyển Pháp Luân)
Khi các cặp vợ chồng học viên gặp mâu thuẫn, họ có xu hướng quên hướng nội, thay vào đó, họ gây chuyện lẫn nhau và tập trung vào mối quan hệ của họ. Do đó, khoảng cách giữa họ dần lớn lên và vấn đề không thể được giải quyết một cách cơ bản.
Không đề cao tâm tính và có một tâm trong sạch, các học viên luôn không vượt qua được khảo nghiệm. Mặc dù là vợ chồng, nhưng họ xa cách về tinh thần, cả hai trở nên kiệt sức. Vài cặp vợ chồng quyết định tu luyện một mình và điều đó khiến cho việc tu luyện cùng nhau và cùng tinh tấn đề cao còn trở nên khó hơn. Điều này khá phổ biến trong vùng của tôi. Vài cặp vợ chồng thì tu luyện tốt hơn những cặp khác, hay thỉnh thoảng tu tốt hơn. Trong giai đoạn thời gian cực kỳ quý giá này, thì điều này thật đáng tiếc.
Sự việc này đã bộc lộ nhiều chấp trước của tôi. Tôi đã muốn dứt bỏ nó, tuy nhiên, tôi không thực hiện được tốt và được một thời gian nó lại quay trở lại, đặc biệt khi đối diện với vợ tôi. Tôi biết rằng đó là bởi vì tôi không buông bỏ tình. Tôi hoàn toàn thất vọng và lo lắng rằng vợ tôi sẽ tiêu cực ở nơi làm việc. Khi đó, tôi bị tổn thương, điều này động chạm đến chấp trước của tôi, nên tôi che đậy chúng đi. Ở bề ngoài, tôi nói rằng tôi có trách nhiệm với vợ tôi, nhưng trên thực tế, tôi có niệm xấu không hề chân chính. Tại sao tôi lại không coi vợ tôi như một học viên thật sự, dung chính niệm của tôi để hỗ trợ cô ấy, và chân thành chia sẻ suy nghĩ với cô ấy dựa trên Pháp? Nếu tôi có thể chú ý hơn đến sai sót của mình, vứt bỏ tình, từ bi với cô ấy và đề cao tâm tính, làm sao tôi có thể bị ảnh hưởng bởi những chấp trước này?
Sau khi tìm ra chấp trước của mình, tôi tăng cường học Pháp. Với cảm giác thiêng liêng của một học viên tràn ngập trong tâm, tôi không còn cảm thấy đau đớn trong tâm và tôi chia sẻ nhận thức với vợ tôi dựa theo Pháp. Vợ tôi cũng bàng hoàng. Cô ấy nhận ra rằng lẽ ra cô ấy không nên bàn tán về những chủ đề nơi làm việc. Cô ấy cũng nhìn vào trong để tìm chấp trước của mình.
Sư Phụ đã giảng:
“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (“Bài trừ can nhiễu” – Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Qua sự việc này, tôi nhận thấy rằng dù có bất kỳ điều gì xảy ra, chúng ta trước tiên cần phải theo tiêu chuẩn của Pháp. Một khi chúng ta hướng nội và đề cao tâm tính, vấn đề sẽ được giải quyết. Tôi hy vọng rằng những cặp vợ chồng gặp tình huống tương tự như chúng tôi có thể vứt bỏ chấp trước con người, trân quý mối tiền duyên vợ chồng, giúp đỡ nhau, hoàn thành thệ ước tiền sử và không làm chúng sinh phải thất vọng.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/5/20/223958.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/6/6/117668.html
Đăng ngày 12-06-2010: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.