Bài viết của Lý Thanh (bút danh) ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-03-2010] Được Sư Phụ bảo hộ, tôi đã trải qua hơn 10 năm thực hành tu luyện. Trong quá khứ, tôi thường vấp ngã trên con đường tu luyện do hiểu biết nông cạn về Pháp. Tôi không hiểu ý nghĩa thực sự của tu luyện và không biết hướng nội thế nào. Tôi luôn hướng ngoại để lý giải và thường nghĩ người khác sai hay là không đủ tốt. Các mâu thuẫn với gia đình tôi trở nên cao độ. Khi cuộc đàn áp bắt đầu, tôi bị cưỡng chế rời khỏi nhà trong vài năm bởi vì chấp trước vào bản thân, tình cảm và sợ hãi. Trong thời gian đó, tôi đã dành nhiều thời gian học Pháp và làm ba điều.

Năm 2004, sau khi đọc bài viết có tiêu đề ‘Câu chuyện về việc ghi nhớ Pháp’ của một đồng tu, tôi bắt đầu học thuộc Chuyển Pháp Luân. Tôi đạt được lợi ích to lớn thông qua việc ghi nhớ Pháp: tôi có thể bắt đầu hướng nội bất cứ khi nào tôi gặp phải các vấn đề hay mâu thuẫn. Ngay khi tôi học cách hướng nội thực sự, tôi tự nghĩ với mình ‘Sau bao nhiêu năm tu luyện, chỉ bây giờ mình mới bắt đầu ngộ ra’. Cả gia đình tôi tu tập Pháp Luân Đại Pháp, mặc dù các thành viên trong gia đình cũng là đồng tu của tôi, chúng tôi vẫn có những bất đồng gay gắt. Chồng tôi vài lần đã than phiền rằng các mâu thuẫn trong một gia đình tu luyện thậm chí còn tệ hơn mâu thuẫn trong những gia đình bình thường. Do tôi không thể hướng nội, tôi luôn có thể tìm ra một số chấp trước của chồng tôi, tôi đỗ lỗi và phàn nàn về anh ấy. Điều này đã không thể giải quyết được bất cứ mâu thuẫn nào, thậm chí còn làm chúng tệ hơn. Anh ấy trở nên tức giận bất cứ khi nào tôi phàn nàn anh ấy. Thậm chí tôi nghĩ rằng tôi là một học viên Đại Pháp tốt vì tôi đã không ly dị anh mặc dù anh ấy ích kỷ và có rất nhiều thiếu sót. Tôi cũng nghĩ rằng tôi không động tâm và lo sợ khi anh ấy giận tôi, nhưng thực tế là tôi lạnh nhạt; tôi không có tình thương hay lòng tốt từ trong tâm mình.

Sau khi tôi bắt đầu học thuộc Pháp và hướng nội, tôi nhận ra những điểm không tốt của mình và phát chính niệm để làm trong sạch trường của bản thân. Tôi ngộ ra rằng tôi không chú trọng tu luyện tâm tính và dùng Pháp để suy xét hành vi của người khác mà không phải là của chính mình. Tôi cũng tật đố, thích hiển thị, háo danh, cảm thấy bấp bênh, bảo thủ và lấy mình làm trọng tâm. Tôi luôn cảm thấy chồng tôi không cư xử đúng cách với tôi, tôi sẽ hét lên anh ấy hết cỡ và giải tỏa cơn giận của mình. Khi tôi nhận ra tôi có quá nhiều chấp trước, tôi toát mồ hôi và chỉ có một niệm:Tôi sẽ bắt đầu tu lập như một người tu luyện thật sự, tôi sẽ buông bỏ tất cả các chấp trước của mình. Thỉnh thoảng tôi tự hỏi bản thân, tôi thường đọc Chuyển Pháp Luân như vậy, tại sao tôi vẫn không hướng nội? Tôi thường học Pháp mỗi ngày, nhưng mỗi khi tôi đọc xong, tôi không khác gì với người thường. Điều này không tốt!. Sư Phụ đã dạy trong Pháp rằng khi có mâu thuẫn giữa hai người, bất kể người đứng ngoài cuộc nào cũng cần hướng nội. Đây lại thực sự cần hơn nữa khi chúng tôi chính là người ở trong cuộc xung đột! Qua việc tiếp tục học Pháp, tôi ngộ ra rằng trong quá khứ tôi chỉ nhận ra Pháp rất tốt và tôi không biết tại sao. Tôi chưa hiểu được phải tu luyện như thế nào. Tôi vẫn nghĩ về danh, lợi và các ảnh hưởng khi tôi xem Đại Pháp để chữa lành các vấn đề sức khỏe của mình và tôi đã không tu luyện một cách thực sự và kiên định.

Bởi vì tôi không hướng nội và tu luyện, tôi đã chưa đề cao và hiểu biết của tôi về Pháp vẫn còn hời hợt vì tôi đang tu luyện Đại Pháp với truy cầu. Tuy nhiên, vì tôi đã làm 3 điều như yêu cầu, tôi vẫn cảm thấy rất tốt! Khi tôi chia sẻ kinh nghiệm với các bạn đồng tu, tôi làm như thể là tôi có gì đó để dạy họ. Giờ tôi biết rằng điều đó đến từ việc tự coi mình quan trọng, một đặc trưng sót lại từ văn hóa đảng.

Hướng nội là một quá trình đau khổ. Đôi lúc tôi nhận ra một chấp trước, nhưng khi từ bỏ nó, tôi cảm thấy đau đớn trong tâm. Khi tôi không thể tìm thấy chấp trước, hoặc là tôi chỉ làm điều đó một cách hời hợt, tôi không cảm thấy gì cả. Trong quá khứ, vì sự ích kỷ của chính mình và vì tuyên truyền tư tưởng cộng sản đã dạy chúng ta ưa chuộng đấu tranh, bất cứ khi nào tôi gặp gia đình chồng vốn sống bên ngoài thị trấn, tôi có một ác cảm mạnh mẽ chống lại họ, gây ra các xung đột thường xuyên với gia đình. Trong Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc năm 2004, Sư Phụ nói:

“Khi một người bị đánh cảm thấy không có sự oán giận hay thù hận trong khi trải qua đau đớn và đối đãi với những đã làm cho anh ta với một nụ cười, đó chẳng phải là từ bi sao?” (bản dịch không chính thức)

Khi tôi đọc những từ ‘đối đãi với những gì đã làm cho anh ta với một nụ cười’ tôi cảm thấy như chúng dành cho tôi và tôi thấy nhẹ nhõm ngay lập tức. Một học viên thực hành từ bi, tốt đẹp và không cư xử như một người thường. Trong Giảng Pháp tại hội nghị học viên từ khu vực Châu Á và Thái Bình Dương

“Khi cả hai chư vị là người tu luyện, mỗi người chư vị nên cân nhắc tới người khác, và như vậy làm sao chư vị có thể nói đến chuyện ly dị? Hôn nhân là điều gì đó không thể phá vỡ.”

Khi tôi đọc điều này, tôi ngộ ra vì sao tôi luôn bị dính mắc trong các xung đột gia đình, tôi đã quá chấp trước vào bản thân. Sau đó tôi từ bỏ chấp trước này. Sư Phụ cũng điểm hóa cho tôi trong một giấc mơ. Trong mơ, tôi đưa cho hai đứa con gái tôi tiền của ai đó. Pháp của vũ trụ nói rằng mỗi người phải trả các món nợ của chính mình và pháp lý này không không thể vi phạm. Tôi có thể không có khoản nợ nào trong kiếp này, nhưng có thể có các khoản nợ trong kiếp trước. Sư Phụ an bài những điều này cho các học viên và không gì ngẫu nhiên xảy đến với chúng ta. Trả lại những gì tôi đã mắc nợ cũng tốt cho sự đề cao tâm tính của chính tôi. Đây là một lợi ích mà tôi không nhận ra được trước đây. Tôi luôn cảm thấy mệt mỏi, sai lầm và giận dữ thường xuyên. Khi tôi ngộ ra nguyên lý này và đề cao bản thân theo Pháp, tôi cảm thấy yên bình và nhẹ nhõm hơn. Cuối cùng tôi cũng trải nghiệm được lợi ích của việc học Pháp và hướng nội.

Tôi xem các đồng tu như một tấm gương cho mình. Khi chúng ta nhìn thấy một thiếu sót của một đồng tu, chúng ta nên hướng nội bởi vì điều này giống như chúng ta có những chấp trước mạnh mẽ. Một ngày khi tôi đang làm việc trong một khu vực cách xa nhà tôi với một đồng tu, tôi đã chỉ ra các thiếu sót của cô ấy. Cô ấy đã mắng trả lại tôi. Tôi đã không giữ gìn tâm tính tốt và to tiếng lại với cô ấy. Sau đó tôi bỏ đi trước và bị tổn thương. Tôi hét lên: ‘Thưa Sư Phụ, con đã sai!’ Tôi xin lỗi người đồng tu vào ngày hôm sau. Đôi lúc tôi có thể giữ tâm tính tốt, đôi lúc tôi lại không. Thật dễ dàng hơn cho tôi để kiểm soát được bản thân đối với ngươì ngoài gia đình, nhưng tôi lại không làm tốt được điều đó ở nhà. Điều này có thể là vì chấp trước tình cảm của tôi đối với gia đình. Nếu chúng ta có thể nghĩ đến những gì Sư Phụ nói trong các mâu thuẫn, chúng ta sẽ làm được tốt.

Giữa các học viên Đại Pháp ở gia đình chúng tôi, chúng tôi bây giờ có thể hướng nội trong các tình huống khó khăn và chúng tôi không giận dữ chút nào nữa. Sư Phụ đề cập nhiều lần trong các bài giảng khác nhau để đề cao sớm nhất có thể. Chính Pháp của Sư Phụ đang diễn ra rất nhanh chóng và chúng ta chỉ có thể thực hiện việc đó như là các học viên bằng việc tu luyện tinh tấn. Tại sao có các mâu thuẫn? Tất cả chúng đến từ nghiệp lực của chính chúng ta và tất cả các loại chấp trước. Đó là cho chúng ta đề cao bất cứ khi nào có một xung đột. Miễn là chúng ta đối đãi với chính mình theo tiêu chuẩn của Đại Pháp trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta có thể vượt qua các khổ nạn và giải quyết những vấn đề này. Bất cứ khi nào nhận ra chấp trước hay là tâm con người, chúng ta nên loại bỏ chúng thông qua việc phát chính niệm ngay lập tức.

Thông qua việc học các bài giảng của Sư Phụ, tôi hiểu được nơi tôi đến và sứ mệnh của mình trong cuộc đời. Tôi có tiền duyên để chứng thực Pháp và chúng sinh của tôi đang chờ đợi sự cứu độ của tôi, nhưng tôi đã tranh đấu và chấp trước thoát khỏi thế giới mê ảo này. Sau đó tôi ngộ ra pháp lý chính yếu này, các chấp trước của tôi dễ dàng loại bỏ hơn rất nhiều và sau khi các chấp trước của tôi được loại bỏ, tâm tôi trở nên bình thản; sự từ bi và lòng tốt của tôi bắt đầu xuất hiện. Sau điều này, tôi có thể nhìn thấy các đặc tính tốt đẹp của các đồng tu cũng như của người thường, thay vì các thiếu sót của họ. Khi tôi tu luyện tốt, tôi có thể tập trung học Pháp tốt hơn rất nhiều và tôi thanh tịnh hơn nhiều khi tập các bài công Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/3/31/220735.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/5/3/116634.html
Đăng ngày 30-05-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share