Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-05-2010] Sau khi đọc bài giảng ‘Giảng Pháp tại Manhattan’, tôi rất vui mừng và hạnh phúc. Bài giảng làm tôi cảm thấy như một đứa trẻ bị lạc vừa mới tìm được đường về nhà. Từng lớp từng lớp mê mờ trước mặt tôi được sáng tỏ và những khúc mắc trong tâm trí tôi được tháo gỡ. Tôi đã biết bước đi trên con đường của mình như thế nào. Tất cả mọi việc đều trong một vòng tuần hoàn tốt lành.Tuy nhiên tôi đã bị mắc kẹt vào một điều và không bứt phá ra được trong một thời gian. Bất cứ khi nào tôi nghe đồng hồ báo thức đổ chuông. Tôi không thức dậy ngay lập tức và sau vài giây lại buồn ngủ. Tôi cũng cảm thấy buồn ngủ khi học Pháp. Khi tôi chú ý đến điều này, tôi cảm thấy khá hơn trong vài ngày. Tuy nhiên, tôi sẽ trở lại các thói cũ này vài ngày sau đó. Thỉnh thoảng tôi thậm chí còn không nghe thấy chuông báo thức. Khi tôi chia sẻ kinh nghiệm với các học viên khác, dường như nhiều học viên cũng gặp các vấn đề tương tự. Một số vấn đề của họ thì nghiêm trọng và một số khác thì không nghiêm trọng lắm. Có lẽ tình huống của mỗi người thì khác nhau. Tôi luôn cảm thấy không được tốt.

Một ngày, tôi gặp học viên A và ngạc nhiên vì trạng thái rất tốt của cô ấy. Cô ấy hầu như ngủ rất ít nhưng cô không buồn ngủ khi học Pháp hay phát chính niệm. Đôi khi thấy buồn ngủ, cô ấy chỉ cần ngủ một giấc ngắn. Tôi hỏi cô ấy ‘Cô không thấy buồn ngủ vào ban đêm khi ngủ quá ít như vậy sao?’ Cô nói ‘Nếu như tà ác đang ở trước mặt bạn, bạn có thể buồn ngủ không? Nếu bạn thấy nhiều người đang trong nước lũ và sắp chết đuối, bạn có thể buồn ngủ không? Tôi thấy nhiều học viên không có bất kỳ bứt phá nào khi phát chính niệm ban đêm, vì vậy tôi phát chính niệm nhiều hơn và ngủ ít hơn vào ban đêm’.

Lý do mà tôi không tiến bộ là việc tu luyện của tôi vẫn chưa đạt tiêu chuẩn. Thậm chí một người thường cũng biết rằng ‘tiền bạc không thể mua được thời gian’. Sư phụ liên tục nhắc nhở chúng ta rằng thời gian tu luyện của chúng ta là có giới hạn. Thật vậy, mỗi học viên đã được Sư Phụ cứu thoát từ địa ngục. Trong vũ trụ cũ, ích kỷ là một chấp trước khó buông bỏ cho mỗi học viên. Chúng ta không thể đơn giản nói về đồng hóa với Chân-Thiện-Nhẫn. Chỉ khi đạt tiêu chuẩn chúng ta mới có thể vượt lên. Cơ hội tu luyện là mở ra cho mỗi học viên. Điều quan trọng phụ thuộc vào việc chúng ta đón lấy cơ hội đó thế nào. Tôi đã nhìn thấy các thiếu sót của mình. Tôi tạo một thói quen xấu thích duỗi dài lưng và chân và tiếp tục ngủ. Tôi thấy đây là một ham muốn và phản ánh sự ích kỷ. Tôi sợ gian khổ. Tôi đã không nhảy ra khỏi vũ trụ cũ. Điều đó có vẻ như bình thường nhưng lại là buông lỏng thiếu trách nhiệm với bản thân, chỉ ra rằng tôi không trân quý cơ hội tu luyện này. Thế lực cũ đã lợi dụng sơ hở của tôi. Tôi cảm thấy buồn ngủ khi học Pháp và phát chính niệm. Tôi có thể làm gì? Tất nhiên, tôi phải thay đổi. Tôi có thể thay đổi như tôi nói không? Thật khó thay đổi nếu một người không kiên định. Lý do là vật chất và các nhân tố tà ác ở không gian khác đang ẩn giấu dưới bề mặt. Chúng phải được loại bỏ đi khi tôi phát chính niệm. Nhưng chúng sẽ quay trở lại sau đó, điều này thật sự làm tôi thất vọng. Đó là vì tôi vẫn còn các chấp trước.

Trước đây, một người ở khu dân cư lân cận nói với tôi rằng Phòng 610 muốn tôi trình diện nói chuyện. Tôi đã không bình tĩnh và bắt bẻ ‘Tôi sẽ không đi. Tôi không có gì để liên lạc với họ hết’. Phản ứng của tôi không hề nhượng bộ và từ bi. Cuối cùng, các nhân viên Phòng 610 đến nhà tôi. Mọi người có thể tưởng tượng được kiểu nói chuyện chúng tôi đã có. Tôi nhận ra tâm tranh đấu của mình, được tạo ra bởi ảnh hưởng của văn hóa ĐCSTQ. Thói quen xấu khác là tôi không suy nghĩ trước khi nói. Khi tôi chia sẻ kinh nghiệm với các đồng tu và khi nói về Pháp Luân Công với các viên chức từ tất cả các cấp chính quyền, tôi thường liên tục nói và có chấp trước muốn nghe phản hồi tốt. Khi tôi hướng nội, tôi cũng thấy tôi có một chấp trước rất mạnh mẽ về tật đó, điều này gây sốc cho tôi.

Tôi đã tu luyện hơn 10 năm. Dường như bây giờ tôi mới bắt đầu hướng nội mặc dù tôi đã thực hiện nó trước đây. Về phần người học viên tôi đề cập ở trên, các học viên khác thường nói rằng cô ấy đã làm rất tốt trong việc tu luyện. Lúc đó tôi đã im lặng và không cảm kích. Mặc dù tôi không nói nhưng tôi luôn phê bình cô ấy. Nếu tôi không thực sự hướng nội, thật khó để nhận ra đó thật ra là sự tật đố, kết hợp với tâm tranh đấu. Tôi cũng phát hiện ra nhiều chấp trước như là hận thù, nghi ngờ và dục vọng. Tất cả những thói quen tôi đã phát triển trong xã hội người thường này có vẻ như bình thường. Tuy nhiên, tôi chắc chắn phải nỗ lực lớn để từ bỏ chúng. Và tôi phải tu luyện bằng tâm mình.

Khi viết bài này, tôi không cảm thấy buồn ngủ chút nào. Tôi biết là Sư Phụ đã giúp tôi loại bỏ những nhân tố làm cho chúng ta buồn ngủ, ‘Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ’ (Chuyển Pháp Luân). Khi chúng ta thực sự kiên định tu luyện, Sư Phụ sẽ giúp chúng ta. Khi môi trường tổng thể tốt hơn, nếu tà ác vẫn còn hung hăng, lý do phải là do chúng ta có ta có sơ hở mà tà ác có thể dùi vào. Khi đối mặt với khổ nạn, chúng ta phải bình tĩnh và tìm ra sơ hở. Chúng ta nên làm tốt mỗi khi có một phần mà chúng ta cần tu luyện.

Vì sự giới hạn về tầng thứ, điều tôi thể ngộ có thể không đúng. Tôi chỉ cảm thấy rằng tôi không thể thăng tiến mặc dù tôi là một học viên lâu năm. Ba điều chúng ta đang làm là thiêng liêng nhất trong vũ trụ. Đây là cơ hội tốt nhất mà Sư Phụ trao cho chúng ta để gây dựng uy đức vĩ đại của chúng ta.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/5/7/223055.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/5/23/117321.html
Đăng ngày 02-06-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share