[MINH HUỆ 19-01-2010] Khi tôi phát hiện ra chồng tôi ngoại tình, tôi đã cảm thấy thật tồi tệ. Một hôm khi mẹ tôi (cũng là một học viên) ghé thăm, tôi đã khóc lóc trước mặt mẹ và kể cho bà nghe về chuyện đó. Vài ngày sau, một đồng tu đến thăm tôi và nói: “Tôi đã nghe về việc ngoại tình của chồng chị. Đừng quá đau buồn, bởi vì đây là một cơ hội để chị loại bỏ chấp trước vào tình cảm…”. Hoàn toàn không suy xét, tôi nghĩ: “Tại sao mẹ lại kể cho người khác nghe chuyện này cơ chứ?” Tôi rất giận bà.

Khi bình tĩnh hơn, tôi suy xét lại vì sao tôi lại nổi giận. Có phải vì bí mật của gia đình đã bị tiết lộ? Tại sao tôi lại không muốn người khác biết về nó? Tôi nhận ra rằng đó là tại vì vấn đề của riêng tôi. Tại sao tôi lại giận dữ với mẹ tôi? Nếu lúc khởi đầu tôi không phàn nàn với mẹ thì làm sao bà biết về nó được? Bởi vì bà là mẹ tôi và cũng là một đệ tử Đại Pháp, tôi đã không cần phải che giấu điều gì đối với bà. Khi bà kể với những đệ tử khác, thì có thể bà cũng có cùng suy nghĩ như tôi, rằng không có gì phải che giấu đối với các đồng tu. Tuy nhiên, đây không phải là chuyện không quan trọng. Nếu bạn bè, gia đình, đồng nghiệp và những người khác biết điều này, thì họ sẽ nhìn chồng tôi như thế nào đây? Họ sẽ nhìn gia đình tôi như thế nào đây?

Tôi cố gắng tập hợp những suy nghĩ lại. Khi tôi xem xét vấn đề một lần nữa, tôi nhận ra rằng tôi đã phạm một sai lầm lớn. Nếu chồng tôi có phạm lỗi lầm gì, thì tôi giúp anh ta sửa lỗi – đây là điều mà tôi nên làm với tư cách là một người vợ hoặc là một người tu luyện. Nếu tôi không giúp anh ta và thay vào đó lại kể cho người khác nghe mà không cân nhắc đến anh ấy, chẳng phải tôi đang dìm anh ấy xuống và hủy hoại anh ấy hay sao? Từ việc học Pháp, tôi hiểu rằng người tu luyện không nên phát ngôn tùy tiện, bởi vì chúng ta đều mang năng lượng. Khi tôi buồn bã phàn nàn về chuyện này, vô hình chung nó đã làm những vật chất xấu trong chồng tôi trở nên mạnh hơn và khiến anh trở nên tệ hơn. Trên thực tế, tại sao tôi lại đề cập chuyện này với người khác? Đó chẳng phải là trút giận hay sao? Đây là điều mà tự tôi phải giải quyết. Thế thì tại sao tôi lại đem đi phàn nàn với những người khác? Tôi phải hành xử trong tu luyện một cách nghiêm túc, bởi vì không có con đường tắt.

Từ đó trở đi, bất kể chuyện gì xảy ra và bất kể tâm tôi phải chịu đựng đau khổ thế nào (tâm tính của tôi vẫn chưa đề cao, và tôi vẫn chưa hoàn toàn dứt bỏ được chấp trước vào tình cảm), vì Đại Pháp, vì chồng tôi, và vì gia đình, tôi đã không còn nói xấu bất cứ điều gì về chồng tôi nữa.

Trong khi tôi học Pháp và cố gắng loại trừ chấp trước vào tình cảm, tôi vẫn đối xử với chồng bằng tâm từ bi, và anh ta đã dần dần thay đổi.

Một ngày nọ chồng tôi đi ra ngoài ăn tối. Khi trở về, anh có vẻ lo lắng. Tôi có thể linh cảm rằng anh ta đang giấu tôi điều gì đó, vì vậy tôi đã hỏi, và anh đã kể cho tôi nghe sự thật. Người bạn gái/bạn học cũ đã tiếp cận anh, muốn tiến tới yêu đương, nhưng anh đã chân thành kể cho cô ta nghe sự thật. Anh cũng nói với tôi rằng: “Xin hãy tin anh. Anh không thể làm bất cứ điều gì gây tổn hại cho Đại Pháp.” Biết rằng anh đang nói thật, tôi đã rất vui mừng đến bật khóc. Tôi nói với anh: “Những điều anh làm thật đúng đắn, và anh đã làm rất tốt. Em rất hạnh phúc khi nhìn thấy anh thay đổi.” Anh nói:“Mặc dù anh chưa phải là một đệ tử chính thức giống như em, nhưng anh biết Đại Pháp là như thế nào. Anh không còn có thể hành xử như xưa được nữa. Ngày nay, chỉ có các đệ tử Đại Pháp mới là người tốt. Nếu anh không biết trân quý em, thì thật đáng xấu hổ.”

Vài ngày sau, theo đề nghị của tôi, chúng tôi đã mời cô bạn học của anh về nhà. Chúng tôi đã giảng chân tượng về Đại Pháp cho cô ta nghe. Mặc dù cô ta không hoàn toàn hiểu được, nhưng khi nhìn thấy sự thay đổi ở chồng tôi, cô đã nói rằng những người tu luyện thật là khác biệt.

Qua việc học Pháp và tu luyện tâm tính, tôi đã thăng tiến rất nhiều, chồng tôi cũng vậy. Chúng tôi đọc Pháp và học thuộc Pháp, môi trường ở gia đình chúng tôi đã trở nên hài hòa. Những người quen của chúng tôi nói rằng: “Nhìn hai bạn kìa, hai bạn thật yêu thương và chăm sóc nhau biết bao. Các bạn thật nhân ái.” Chúng tôi trả lời:“Đó là nhờ Đại Pháp đã dạy chúng tôi trở thành người tốt hơn.” Giờ đây tôi chân thành nghĩ rằng: “Chính nhờ Sư Phụ và Đại Pháp đã thay đổi chúng con từ bản chất và làm cho gia đình chúng con hạnh phúc!” Trong quá trình loại bỏ chấp trước vào tình cảm, tôi đã phải đối mặt với nhiều thử thách. Đó là nhờ Sư Phụ từ bi đã bảo hộ và dẫn dắt tôi. Tôi không phải là một học viên tốt và đã làm Sư Phụ phải lo lắng nhiều. Tôi thật hổ thẹn.

Một hôm khi tôi đang xem phim Tây Du Ký trên TV, tôi chợt nghe Tôn Ngộ Không gọi “Sư Phụ, Sư Phụ!” Bất chợt đôi mắt tôi đẫm lệ. Từ tận đáy lòng tôi thầm gọi “Sư Phụ, Sư Phụ!”

Tôi thật may mắn khi được bước vào con đường tu luyện. Tôi sẽ trân quý cơ hội ngàn năm có một này và sẽ trở thành một người tu luyện đạt tiêu chuẩn của Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/1/19/216525.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/1/28/114198.html
Đăng ngày 09-02-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share