Bài của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 26 – 12 – 2009] Tôi là một công chức nhà nước của thị trấn. Gần đây văn phòng của chúng tôi được chính quyền hạt chỉ thị thăng chức cho hai nhân viên thông qua “đánh giá dân chủ”. Mặc dù điều này được gọi là dân chủ, trên thực tế, ứng cử viên đã được lựa chọn rồi. Đây là một quá trình bầu cử điển hình trong chính phủ Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tà ác: từ trên xuống. Đầu tiên, lãnh đạo chọn ứng cử viên một cách không chính thức để đảm bảo nhất quán tư tưởng, sau đó yêu cầu công chúng đề cử họ. Mặc dù đối với vài người, điều này có vẻ mang tính dân chủ, trong thực tế thì không có gì là dân chủ cả.
Với tư cách là đệ tử thời Chính Pháp theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, tôi nên làm gì khi tôi nhận phiếu bầu cử? Tôi tự hỏi liệu tôi có nên theo quá trình bầu cử giả dối này, hay là lờ đi yêu cầu của họ và yêu cầu một cuộc bầu cử dân chủ thực sự. Thật ra mà nói, hai ứng viên đều không phải là những người thích hợp nhất theo như khả năng chuyên môn và phẩm chất cá nhân của họ. Một trong số bọn họ đã tham gia vào cuộc đàn áp Pháp Luân Công và tiếp tục thái độ chống đối dữ dội. Tôi thật sự không thể đề cử người như vậy làm lãnh đạo được! Vì vậy, tôi đã đề cử hai cá nhân xuất sắc mà có quan hệ tốt đối với tôi. Đây là một cuộc bầu cử bỏ phiếu kín và không ai có thể biết người mà tôi đề cử.
Thật đáng ngạc nhiên, một giám sát viên đã mở từng lá phiếu bầu cử. Ông ta sửng sốt trước sự lựa chọn của tôi và nhìn chằm chằm vào tôi một vài giây không mấy thân thiện trước khi rời đi. Hai ngày sau đó, tôi đã bị đặt trong tầm quan sát khi tôi đang đếm lá phiếu lần cuối. Kể từ đó tâm trí tôi không lắng xuống được. Tôi hối hận với quyết định của mình, và điều này đã môi trường xung quanh trở nên căng thẳng và xáo trộn. Tôi đã lo rằng giám sát viên có thể đuổi tôi, nghĩ rằng tôi không phải là nhân viên sẵn sàng cộng tác. Điều khiến tôi lo ngại hơn là các ứng viên có thể nghĩ rằng tôi can nhiễu đến họ trong thời điểm trọng yếu, điều này có thể làm cho họ chán ghét Pháp Luân Công, và do đó hủy hoại chúng sinh. Tôi bối rối không biết hệ thống bầu cử là đúng hay sai. Tôi đã lo lắng và tự trách mình thiếu khả năng để đánh giá đúng/ sai một cách có lý trí
Đột nhiên, bài giảng Pháp của Sư Phụ lóe lên trong tâm trí tôi, như:
“Không có gì mà chư vị đối diện là giản dị, ngẫu nghiên, hay là chuyện của người thường; sự việc đều có liên quan với sự tu luyện của chư vị và sự đề cao của chư vị. Bởi vì chư vị là người tu luyện, đường đời của chư vị đã được thay đổi rồi, và chư vị đã được ban cho một con đường tu luyện mới; không có gì xảy ra trên con đường [tu luyện] là tình cờ.” (“Giảng Pháp ở Los Angeles”)
và
“Trong tu luyện Đại Pháp và Chính Pháp, và chư vị chứng thực Pháp, đâu có sự việc ngẫu nhiên” (“Giảng Pháp tại Pháp hôi New York 2008”)
Tôi thường làm theo sự chỉ đạo của giám sát viên lựa chọn những người đã được bổ nhiệm, chỉ trừ trường hợp này. Giám sát viên thường tập hợp các lá phiếu mà không mở chúng ra ngay lập tức, nhưng trường hợp này ông ta lại mở ra ngay. Có phải những điều này xảy ra tình cờ không? Có phải Sư Phụ đã sử dụng tình thế khó khăn này để thử thách tâm tôi và phơi bày các chủng tâm chấp trước? Trong bài Giảng Pháp, Sư Phụ nói:
“Trong quá trình tu của quý vị, tôi muốn dùng mọi cách thức để tất cả chấp trước nơi quý vị lộ ra sao cho có thể nhổ tận gốc.” (Nhổ tận gốc” từ Tinh tấn yếu chỉ)
Tôi cần phải vượt ra khỏi vấn đề đúng hay sai, và hướng nội cẩn thận để tìm ra chấp trước của mình trong toàn bộ quá trình.
Thứ nhất, ở tôi đã lộ ra tâm đạo đức giả. Tôi đã rất lịch sự, thân thiện và tôn trọng trước mặt người khác, nhưng tôi chê bai, chỉ trích, và thậm chí nói xấu sau lưng họ. Tôi đã không thật sự tử tế với người khác. Tôi đã không kiên định cả bên trong lẫn bên ngoài. Tôi đã xảo quyệt và đạo đức giả, so với một người thường. Là một người tu, tôi đã hơi choáng váng bởi cái tâm bẩn thỉu, văn hóa tà đảng xấu xa.
Thứ hai, ở tôi đã lộ ra tâm thù hằn. Tâm thù hằn của tôi đã rất mạnh khi tôi còn nhỏ, nhưng đã được cải thiện nhiều khi tôi trở thành học viên. Sự việc bỏ phiếu bầu cử đề cử đã bộc lộ ra bóng dáng của tâm thù hằn mà tôi đã che đậy với lời biện hộ như “Ông ta đã bức hại các học viên Đại Pháp trước đây.”
Thứ ba, ở tôi bộc lộ ra tâm tự bảo vệ của mình. Tôi đã lo lắng rằng giám sát viên của tôi có thể đối xử với tôi khác đi. Tôi cũng lo lắng là sẽ mất đi nơi làm việc yên ổn, và làm tổn hại đến danh tiếng tôi. Tôi không thể giảng chân tướng rõ ràng cho đồng nghiệp và gia đình bởi tâm tự bảo vệ đã phát triển nỗi sợ bị mất đi hoàn cảnh dễ chịu. Vì những lý do này, tôi thậm chí còn chơi bài và mạt chược với các đồng nghiệp để giữ mối quan hệ tốt đẹp và duy trì hoàn cảnh thoải mái, tự an ủi với suy nghĩ rằng đó chỉ là giải trí, không phải là cờ bạc. Tôi sử dụng thời gian quý báu để giao thiệp với mọi người hàng ngày thay vì học Pháp và cứu độ chúng sinh. Tôi đã rơi vào cái bẫy được lập ra bởi cựu thế lực, thứ đã thâm nhập vào qua tâm giả dối vào truy cầu thoải mái và tự bảo vệ mình.
Thứ tư, tôi đã bộc lộ ra tâm tật đố. Tôi là thanh niên đầy tham vọng và đã phát triển tâm tật đố bởi vì tôi đã không được cho cơ hội thăng tiến. Tôi đã quên nguyên lý mà Sư Phụ đã giảng “Mỗi người có vận mệnh riêng của mình”
Thứ năm, tôi đã bộc lộ ra tâm chấp trước vào quyền lực của mình. Tôi đã kỳ vọng vào mối quan hệ tốt đẹp với lãnh đạo công tác của chúng tôi và rằng một người thân sẽ được thăng chức. Tôi hy vọng rằng kẻ tội phạm bức hại Pháp Luân Công sẽ rút lui. Những hy vọng này đơn thuần chỉ là các chấp trước mà người thường có với cái tâm dơ bẩn về chính trị và quyền lực.
Tôi chân thành biết ơn Sư Phụ đã sử dụng sự việc này để giúp tôi tìm thấy nhiều tâm chấp trước và cho tôi một cơ hội để cải thiện. Tôi không tu luyện tốt, nhưng tôi muốn nhân cơ hội này để nhắc nhở mọi người: khi bạn gặp bất cứ điều gì làm bạn phân tâm, bạn nên hướng nội để xác định tâm chấp trước là nguyên nhân gây ra sự phân tâm và vứt bỏ nó.
Trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta, đặc biệt là tại Trung Quốc, môi trường làm việc bị ảnh hưởng sâu sắc của văn hóa Đảng tà ác, khiến cho rất khó khăn để quyết định xem có nên làm việc này hay không. Cũng khó đánh giá liệu công việc đã làm là đúng hay sai. Hình thức tu luyện của chúng ta yêu cầu chúng ta phù hợp đến mức tối đa xã hội người thường. Vì vậy, rất khó khăn để sống, làm việc và nghĩ mà hoàn toàn không bị ảnh hưởng văn hóa tà Đảng.
Chúng ta nên làm gì? Chúng ta có thể xử lý nó tốt nếu chúng ta làm theo những điều Sư Phụ giảng: “Học Pháp cho tốt, giảng rõ sự thật và cứu độ chúng sinh là đặt lên hàng đầu” (“Pháp hội Quốc tế Miền Tây nước Mỹ”) Chúng ta phải làm theo chỉ đạo về cứu độ chúng sinh và giúp mọi người hiểu rõ sự thật.
Những điều đã đề cập ở trên chỉ là thể ngộ cá nhân, xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp
________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/12/26/215068.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/1/17/113958.html
Đăng ngày: 28 – 01 – 2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.