Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-07-2019] Tôi hiện 59 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1997.

Khi tôi mới kết hôn, mọi thứ trong cuộc sống của tôi đều suôn sẻ. Thế nhưng thời gian lâu, tôi phát hiện gia đình nhà chồng có những mâu thuẫn rất phức tạp và cảm thấy khó chung sống hòa thuận với họ. Mẹ chồng tôi rất tự tư, có tâm tranh đấu rất mạnh, xưa nay không hề cân nhắc đến người khác, còn hai cô em chồng thì thường kiếm chuyện rắc rối. Hai vợ chồng tôi trong các việc lớn nhỏ hàng ngày đều phải theo mong muốn của họ mà làm.

Theo thời gian, tôi bắt đầu thực sự khó chịu và tức giận. Kết quả là tôi bắt đầu cãi nhau đánh lộn với chồng mình, việc đó khiến sức khỏe của tôi ngày càng đi xuống. Cơm ăn không thấy ngon, ăn xong liền phải vào nhà vệ sinh. Tôi từ gần 60kg sụt xuống còn 35kg. Tôi đến gặp bác sĩ và tất cả những gì ông ấy có thể làm là khuyên tôi về nhà và thư giãn. Tôi biết không có thuốc có thể chữa lành bệnh của mình; vì vậy, tôi bỏ việc. Tôi không biết kiếp trước mình đã tạo nghiệp gì để bây giờ phải chịu tội khổ lớn như thế này.

Ngay khi cảm thấy vô vọng, một học viên Pháp Luân Đại Pháp đã giới thiệu cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Khi mở cuốn sách ra và thấy ảnh chân dung của Sư phụ, tôi đã khóc. Tôi cảm thấy mình đã tìm được người thân lâu ngày không gặp. Thay vì ngủ, tôi thức cả đêm và đọc toàn bộ cuốn sách. Tôi hiểu được tu luyện chính là phản bổn quy chân. Đó chính là khi tôi bắt đầu tu luyện.

Tôi rất tinh tấn học Pháp và luyện công. Tôi đã đề cao tâm tính nhiều. Tôi bắt đầu hiểu được nhân duyên giữa tôi và gia đình chồng, và kết quả là tôi không còn cảm thấy tức giận nữa. Dần dần, tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất.

Một ngày nọ, tôi làm sủi cảo và mang đến cho bố mẹ chồng. Mẹ chồng thấy tôi bưng sủi cảo đến liền quát: “Về đi! Tôi sẽ không ăn sủi cảo cô làm”, và bà đóng cửa lại. Tôi đứng ngoài bưng sủi cảo, cảm thấy rất khó chịu. Tôi đã đi quãng đường xa để mang sủi cảo đến cho họ nhưng lại bị đối xử tệ bạc. Tôi cảm thấy rất buồn.

Trên đường về nhà, tôi nghĩ: “Đây không phải cơ hội để đề cao tâm tính sao? Tại sao mình lại nổi giận?” Mình không nên giận bà ấy, mình nên nghe theo lời dạy của Sư phụ. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì điều đó.

Vài ngày sau, tôi lại mang sủi cảo đến nhà chồng. Thái độ của mẹ chồng tôi thậm chí còn tồi tệ hơn; bà ném cả sủi cảo xuống cầu thang. Tôi vẫn bình tĩnh, biết rằng không có chuyện gì là ngẫu nhiên và đây là một cơ hội khác để đề cao tâm tính.

Khi lần thứ ba mang sủi cảo đến, mẹ chồng tôi đã xúc động và cho tôi vào nhà. Thái độ của bà thay đổi đến mức bà bắt đầu lịch sự với tôi. Cảm tạ Sư phụ đã giúp con tiêu nghiệp.

Năm 2007, bố chồng tôi qua đời. Trong di chúc của ông, ông đã để lại căn nhà của mình cho con trai tôi. Tôi không chú ý nhiều đến món quà này, nhưng sáu tháng sau, mẹ chồng và em chồng tôi đã bán căn nhà. Số tiền được đưa hết cho em chồng tôi và mẹ chồng tôi chuyển đến ở cùng cô ấy. Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi xem nhẹ lợi ích và không tranh cãi với họ, không ai nói gì về những việc họ đã làm.

Một năm sau, mẹ chồng và em chồng tôi có bất hòa, kết quả là mẹ chồng tôi bị đuổi ra khỏi nhà. Khi vợ chồng tôi biết chuyện, chúng tôi đã quyết định mời bà đến ở nhà chúng tôi.

Tôi đã chiểu theo các nguyên lý của Đại Pháp và đối xử từ bi với bà. Sau đó, em chồng tôi cảm thấy có lỗi, nên đã bán căn nhà và đưa tiền cho chúng tôi.

Mẹ chồng đã sống cùng nhà với chúng tôi suốt 10 năm qua và hiện giờ vẫn khỏe mạnh. Trong những năm đó, bà đã cảm nhận được sự từ bi của Đại Pháp, bà hỗ trợ tôi làm tốt ba việc, và cũng đã chứng kiến sự vĩ đại của Sư phụ. Hai cô em chồng và gia đình họ cũng biết Đại Pháp là tốt.

Trên đây là chút trải nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không tốt, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/10/389777.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/14/178882.html

Đăng ngày 31-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share