Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 03-08-2019] Năm nay tôi 77 tuổi và là một công nhân đã nghỉ hưu. Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm. Tôi luôn để ý đến cả những việc nhỏ để chắc chắn rằng tôi tống khứ được tâm chấp trước vào lợi ích kinh tế.
Trả lại 40 tệ tiền thừa
Năm 2017, khi tôi có ý định thay một số đồ điện trong nhà thì phát hiện rằng có người thu gom và tái chế các sản phẩm cũ. Chúng tôi đã thỏa thuận bán chiếc tivi và lò vi sóng cũ của tôi với giá 40 tệ.
Người mua đồ cũ theo tôi về nhà để lấy chúng. Khi anh ta đưa tiền cho tôi, tôi nói anh ấy có thể để tiền trên bàn uống nước vì tôi đang bận chuyển đồ. Sau đó anh ấy rời đi.
Sau khi cầm tiền, tôi phát hiện rằng có bốn tờ tiền: ba tờ 10 tệ và một tờ 50 tệ. Như vậy tổng cộng là 80 tệ. Tôi đoán rằng anh ấy nghĩ đã đưa cho tôi bốn tờ 10 tệ.
Tôi tự hỏi: “Mình có thể tìm được anh ấy ở đâu nhỉ? Chắc hẳn anh ấy phải làm việc vất vả để kiếm sống. 40 tệ đối với anh ấy có thể là một tổn thất lớn. Mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ dạy các học viên phải làm người tốt và nghĩ cho người khác trước. Mình cần phải tìm anh ấy để trả lại cho anh ấy 40 tệ tiền thừa này.”
Hàng ngày, tôi đã đi bộ dọc các khu phố để tìm kiếm, nhưng tôi đã không thể tìm thấy anh ấy trong hơn một tháng. Một buổi sáng khi tôi đang ăn sáng trong một nhà hàng nhỏ thì nghe thấy tiếng một người đàn ông đang rao mua đồ cũ. Tôi ngẩng đầu lên và nhận ra đó là chính người đàn ông đã trả thừa tiền cho tôi. Lập tức tôi gọi anh ấy lại và nói rằng số tiền anh ấy đã trả cho tôi không đúng.
Ban đầu anh ấy không vui, nghĩ rằng tôi đang chuẩn bị đòi thêm tiền. Chủ hàng ăn nói với anh ấy: “Ông ấy không đòi thêm tiền đâu, ông ấy đang trả lại tiền cho anh đấy.” Sau đó anh ấy đã lắng nghe tôi giải thích.
Tôi đưa cho anh ấy xem bốn tờ tiền mà anh ấy đã đưa cho tôi. Tôi nói: “Chúng ta đã thỏa thuận giá là 40 Nhân dân tệ. Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ Lý dạy chúng tôi trở thành người tốt. 40 tệ tiền thừa là của anh. Anh hẳn đã phải làm việc vất vả để kiếm sống.”
Anh ấy cảm động. Tôi bảo anh ấy hãy nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”
Những người xung quanh đó cũng thấy cảm động. Một người còn nói rằng tôi chắc hẳn đã phải rất vất vả mới tìm được anh ấy trong hơn một tháng trời để trả lại 40 tệ.
Trả lại một kiện hàng bị giao nhầm
Mùa hè năm 2017, tôi đã mua một lò nướng điện sau khi xem các chương trình quảng cáo sản phẩm trên TV. Công ty đã hứa tặng một chiếc chảo rán cho tôi do tôi đặt hàng sớm. Vài ngày sau, tôi nhận được chiếc lò nướng và hài lòng với sản phẩm đó, nhưng tôi chưa nhận được chiếc chảo rán. Tôi gọi điện thoại và được thông báo rằng nó sẽ được gửi đến cho tôi.
Khi nhận được kiện hàng quà tặng, tôi thấy có thêm một hộp gồm có chảo và bộ dao nhập khẩu từ Đức, trị giá khoảng 2.000 tệ (tương đương 288 Đô la Mỹ). Đó không phải là quà tặng dành cho tôi, vì vậy tôi nghĩ rằng chắc chắn người giao hàng đã giao nhầm. Bởi vì tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi không muốn nhận thêm hộp đồ không phải của mình.
Tôi gọi điện thoại báo cho công ty, và vài ngày sau, người giao hàng đến lấy hộp đồ. Anh nói: “Cảm ơn bác rất nhiều. Nếu không, cháu sẽ phải tự bỏ tiền túi ra. Bác là một người tốt.” Tôi nói với anh ấy hãy nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”
Trả tiền cho sản phẩm nhân viên thu ngân tính thiếu
Năm 2017, tôi đi mua sắm ở một cửa hàng tạp hóa. Ngày hôm đó có rất nhiều người mua hàng, và nhân viên thu ngân vô cùng bận rộn. Khi về nhà và kiểm tra hóa đơn, tôi nhận thấy nhân viên thu ngân đã không tính tiền chai dầu ăn tôi đã mua.
Ngay lập tức tôi quay lại cửa hàng, giải thích sự việc cho quầy dịch vụ khách hàng và trả tiền chai dầu ăn. Người quản lý rất cảm động và nói: “Ngày nay hiếm có người được như bác.”
Tôi nói với anh ấy rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và chúng tôi nghĩ đến người khác trước. Tôi cũng nói với anh ấy về cuộc bức hại và để anh biết rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã dàn dựng vụ tự thiêu tại Quảng trường Thiên An Môn để bôi nhọ Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, mỗi khi gặp tôi, anh ấy đều niềm nở chào tôi.
Trước Tết Nguyên Đán năm 2018, tôi đi siêu thị và mua khá nhiều món đồ nhỏ. Khi kiểm tra hóa đơn tại nhà, tôi nhận thấy rằng nhân viên thu ngân không tính đúng và đã tính thiếu tiền.
Hôm sau tôi đến quầy dịch vụ khách hàng, giải thích cho họ và trả thêm số tiền còn thiếu. Người phụ trách nói: “Bác thật là tốt!” Tôi đã nói với anh ấy rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và hành xử theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn.
Điều này khiến anh ấy lo lắng và nói thầm: “Chẳng phải chính quyền không cho phép thực hành môn đó sao?”
Tôi mỉm cười và nói: “Vậy ngày hôm nay cháu đã thấy được gì? Các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt, không giống như miêu tả trên những tuyên truyền của truyền hình. Cháu hãy nhớ: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.’”
Anh ấy mỉm cười, và những người xung quanh cũng cảm động. Một người nói rằng có đức tin giúp mọi người trung thực hơn.
Sư phụ giảng: “Tu luyện ấy, thế nào gọi là ‘vô lậu’? Không có chuyện nhỏ đâu.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc 2015)
Trong hơn 20 năm, tôi luôn để ý đến những việc nhỏ để đảm bảo buông bỏ được những chấp trước về danh và lợi của bản thân để trở thành một người tốt hơn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/8/3/390804.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/13/178868.html
Đăng ngày 29-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.