Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 09-06-2019] Tôi và cháu gái đã bị bắt khi ra ngoài để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp vào mùa Thu năm 2017. Chúng tôi đã bị đưa đến một Sở cảnh sát, và nhà của chúng tôi bị lục soát. Những quyển sách Đại Pháp và ảnh Sư phụ đã bị lấy đi sau khi chúng tôi trở về nhà sau mười ngày bị giam. Kể từ ngày bị bắt giam, những thành viên khác trong gia đình đã giám sát những hoạt động của tôi gắt gao hơn, và tôi đã phát triển tâm sợ hãi. Tôi đã buông lơi trong việc học Pháp, luyện công và thậm chí không nghĩ gì đến việc bước ra để nói với mọi người về Đại Pháp.
Tình trạng sức khỏe của tôi xấu đi chỉ trong hai tháng sau đó. Tôi cảm thấy cơ thể yếu nhược và mắt của tôi bị mờ. Khi gia đình yêu cầu tôi đến bệnh viện để khám, tôi đã đồng ý. Tôi được chẩn đoán bị mắc bệnh tiểu đường nhẹ, và bác sỹ đã liệt kê cho tôi một vài toa thuốc để uống tại nhà.
Có một học viên Pháp Luân Đại Pháp sống gần nhà tôi. Sau khi nghe cháu gái của tôi kể về tình trạng của tôi, cô ấy đã đến nhà tôi và nói chuyện với chồng tôi về việc cho tôi qua nhà cô ấy để chúng tôi có thể học Pháp và luyện công cùng nhau. Cô ấy hứa với chồng tôi rằng tôi sẽ ổn. Chồng tôi miễn cưỡng đồng ý để tôi đi.
Chúng tôi đã học Pháp cùng nhau, luyện công, phát chính niệm, và hướng nội. Sức khỏe của tôi cải thiện từng chút một, và tôi cùng cô ấy đã ra ngoài giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.
Hậu quả của việc phát triển tâm sợ hãi
Một ngày, khi tôi đang trên đường về nhà sau khi học Pháp, tôi ngước lên và thấy một cái camera giám sát được treo trên một cái cây cao trước nhà đồng tu. Tôi đã sợ đến mức mất ngủ đêm đó. Tôi sợ rằng tôi sẽ bị chụp ảnh và bị bắt giữ, và tôi sẽ không thể chịu được cuộc bức hại. Tôi sợ rằng gia đình sẽ không hiểu tôi, cùng với rất nhiều những điều khác. Sau đó tôi không dám tới nhà đồng tu để học Pháp nữa. Hậu quả là, cựu thế lực đã dùi vào chỗ sơ hở của tôi.
Một buổi chiều khi tôi đang làm bữa tối, tôi cảm thấy rối loạn tâm thần và không thể nói chuyện rõ ràng. Chồng tôi đã gọi xe cấp cứu để đưa tôi đến bệnh viện. Bác sỹ đã chụp cắt lớp CT cho tôi và phát hiện ra tôi bị thiếu máu não. Tôi cũng bị tiểu đường và cao huyết áp.
Tôi đã nằm viện trong hai tuần, tiêu tốn hơn 10,000 Tệ cho việc chăm sóc y tế. Bác sỹ đã cho tôi rất nhiều đơn thuốc khi tôi xuất viện.
Sau khi trở về nhà, mỗi buổi sáng chồng tôi đều mang thuốc và nước đặt ở cạnh giường tôi và nhìn tôi uống thuốc. Ba mươi phút trước mỗi bữa ăn, ông tiêm insulin cho tôi. Sau mỗi bữa ăn, ông đem đủ mọi loại thuốc đến cho tôi uống. Ông chỉ rời đi sau khi ông thấy tôi đã uống thuốc.
Nhưng sau khi uống thuốc, tôi cảm thấy khó chịu và chóng mặt hơn. Tôi không thể học Pháp hoặc luyện công. Tôi nhanh chóng sụt cân và không thể đứng thẳng được nữa. Chỉ trong vài ngày, tôi đã bị sụt cân khủng khiếp và cảm thấy cực kỳ căng thẳng về sức khỏe của mình.
Pháp của Sư phụ đã khai sáng tôi
Sau đó tôi nhớ lại một đoạn Pháp của Sư phụ:
“Chư vị coi nó là bệnh ư? Hay là người tu luyện đang tiêu nghiệp?” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996])
Nó đúng là như vậy. Tôi không bị bệnh, mà đang tiêu nghiệp. Tôi biết tôi không nên uống thuốc và tiêm thuốc nữa. Tôi cần học Pháp, luyện công, và làm tốt ba việc. Tôi đã xin Sư phụ cứu tôi, và thề rằng sẽ đi theo con đường Sư phụ an bài chứ không đi theo con đường mà cựu thế lực an bài. Bởi vì tôi có suy nghĩ này, hai hoặc ba ngày sau, có người yêu cầu chồng tôi đi công tác ở ngoài thị trấn. Sau khi ông ấy rời đi, không có ai canh chừng tôi uống thuốc và tiêm thuốc. Tôi đã rất tự tại và thoải mái.
Tôi đã tới nhà một đồng tu và ở lại với cô ấy. Mỗi ngày chúng tôi đều học Pháp, luyện những bài công pháp, phát chính niệm, và hướng nội cùng nhau. Cô ấy nói: “Chị đang một tay nắm giữ quan niệm người thường và một tay nắm giữ thần. Bệnh của chị chỉ là giả tướng. Hãy làm những việc mà chị nên làm đi.” Mỗi tối cô đều dẫn tôi ra ngoài để nói với mọi người về Đại Pháp.
Sư phụ giảng,
“[nếu] chư vị không bỏ được cái tâm ấy, không bỏ được cái [suy nghĩ về] bệnh ấy, [thì] chúng tôi chẳng thể làm gì, đối với chư vị chẳng thể giúp được.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Đồng tu nói rằng nếu tôi ngừng việc uống thuốc và tiêm insulin, và phủ nhận an bài của cựu thế lực, thì Sư phụ sẽ giúp tôi. Ban đầu tôi vẫn chưa chắc chắn. Chồng tôi gọi tôi mỗi ngày để đảm bảo tôi đã uống thuốc. Ông hỏi xem cháu gái của tôi đã tiêm insulin cho tôi chưa.
Sư phụ đã giảng:
“‘Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận’, thì chúng không dám làm, chính là đều có thể giải quyết. Chư vị thật sự làm được thế, không phải trên miệng nói thế mà là ở hành vi là làm được thế, thì Sư phụ nhất định sẽ làm chủ cho chư vị.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên tiêu 2003)
Pháp mà Sư phụ giảng đã thức tỉnh tôi. Tôi đã hét lớn: “Sư phụ, con đã sai rồi.” Tôi đã dừng uống tất cả các loại thuốc và tiêm insulin sau đó. Tôi đốt hoặc vứt hết chúng đi.
Trải nghiệm huyền năng của Đại Pháp
Tôi đã sớm hồi phục, tăng cân, và dồi dào năng lượng. Khi chồng tôi trở về nhà chứng kiến tôi đã hồi phục sau khi học Pháp và luyện công trong hơn 20 ngày, ông ấy đã không can nhiễu tôi làm những việc Đại Pháp nữa. Đôi khi tôi không ra ngoài để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, ông đã hỏi tôi vì sao tôi không ra ngoài. Những thành viên khác trong gia đình cũng đã chứng kiến sức mạnh của Đại Pháp.
Tôi đã bị tai nạn xe hơi hai lần. Chiếc xe điện của tôi đã bị văng xa hơn mười mét trong một vụ tai nạn. Chân và tay tôi đã bị trầy xước và chảy máu, nhưng tôi đã không bị thương nghiêm trọng.
Một lần, tôi đã không thể mở mắt ra và miệng của tôi bị trễ xuống. Nhờ tu luyện Đại Pháp, tôi đã hồi phục chỉ trong hai tuần. Lần này, với sự trợ giúp của một đồng tu, tôi đã vượt qua khổ nạn nghiệp bệnh nghiêm trọng.
Tôi rất biết ơn Sư phụ vì đã cho tôi một cuộc sống mới. Giờ tôi đã hiểu tại sao tôi không đề cao trong tu luyện trong một thời gian dài. Tôi đã không đặt việc tu luyện và cứu độ chúng sinh lên hàng đầu trong một thời gian dài. Tôi đã không trừ bỏ tâm sợ hãi và oán hận đối với chồng tôi, cái tình đối với con trai tôi, và cứ thế, trong một thời gian dài, đây đã là chỗ sơ hở mà cựu thế lực nắm chắc.
Nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ, có lẽ tôi đã không ở đây hôm nay. Con xin tạ ơn Sư phụ. Con sẽ học Pháp và luyện công đều đặn hơn và làm tốt ba việc.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/9/388445.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/8/178792.html
Đăng ngày 25-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.