Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-06-2019] Tôi là một giáo viên về hưu và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1997.
Gia đình tôi đã phải chịu rất nhiều khó khăn sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào năm 1999.
Nhận thức tu luyện dựa trên các nguyên tắc của Chính Pháp
Sự qua đời của vợ tôi đã thúc đẩy tôi dụng tâm hơn vào học Pháp và hướng nội. Tôi nhận ra rằng tu luyện của tôi trước đây là tập trung vào viên mãn cá nhân chứ không phải dựa theo yêu cầu tu luyện của thời kỳ Chính Pháp. Tôi đã đi theo sự an bài của cựu thế lực.
Tôi tự hỏi, mình phải tu luyện như thế nào thì mới đi theo con đường chân chính. Một hôm, tôi nhớ lại một sự việc xảy ra vào năm 2007.
Tôi và một vài đồng tu đến một ngôi làng để phân phát tài liệu giảng chân tướng. Chúng tôi bị trình báo với cảnh sát nên đã bị bắt và bị đưa đến Phòng 610 của huyện. Để bảo vệ các đồng tu từ nơi khác đến, tôi nói rằng chúng tôi nhặt được tài liệu chân tướng ở bên đường. Một nhân viên Phòng 610 nói với tôi: “Anh đang bịa chuyện.” Sau đó, anh ta hỏi tôi có tu luyện Pháp Luân Công không, tôi nói rằng căn cứ theo hiến pháp, người dân có quyền tự do tín ngưỡng, vì vậy tôi không cần trả lời câu hỏi này của anh.
Nhân viên Phòng 610 vẫn liên tục ép hỏi tôi nhưng tôi vẫn trả lời như vậy.
Hai tuần sau, tôi được thông báo rằng tôi sẽ bị đưa tới một trại lao động cưỡng bức trong vòng một năm rưỡi vì sở hữu tài liệu liên quan đến Pháp Luân Công và đã từng đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Họ đã đơn phương đưa ra quyết định này mà tôi không hề hay biết gì.
Một hôm, nhìn lên trần nhà của phòng giam, trong nội tâm, tôi nói với Sư phụ: “Sư phụ, con đến đây là để đồng hóa với Pháp chứ không phải đến để tiếp nhận bức hại của cựu thế lực. Con hiểu rằng vì con chưa ngộ đúng Pháp lý, chưa đạt được tiêu chuẩn tu luyện, nên con mới phải ở chỗ này. Vô luận là con bị đưa đến trại lao động cưỡng bức hay nơi nào khác, chỉ cần con đạt được tiêu chuẩn, Sư phụ sẽ cho phép con trở về nhà.”
Thật không ngờ, vài ngày sau, tôi đã được thả ra khỏi trại tạm giam của Phòng 610.
Nhìn lại sự việc này, tôi nhận ra rằng suy nghĩ của tôi lúc đó là hoàn toàn vô tư vô ngã. Tôi đã không thừa nhận bức hại, hơn nữa, tôi đối xử với những người tham gia bức hại dựa trên cơ điểm của Chính Pháp. Tôi coi sự việc này như là cách Sư phụ tương kế tựu kế để giúp tôi đề cao.
Vì vậy, tôi ngộ ra rằng để đạt được tiêu chuẩn của một đệ tử Đại Pháp của thời kỳ Chính Pháp, chúng ta cần tu luyện đến vô tư vô ngã – một yêu cầu căn bản của tu luyện thời kỳ Chính Pháp. Khi một người đạt được tiêu chuẩn, thì khó khăn hay phiền toái gì cũng sẽ xoay chuyển. Nội tâm tôi bỗng trở nên minh bạch về điểm này.
Tu luyện dựa trên cơ điểm của thời kỳ Chính Pháp
Một năm sau, cháu trai tôi bảo tôi đi ký tên vào ba bản tuyên bố tại trường nơi tôi từng làm việc. Vì vậy, tôi đã đến gặp hiệu trưởng. Ông ấy quay số điện thoại của quản lý cấp trên và đưa máy cho tôi nói chuyện. Cấp trên nói rằng tất cả những gì tôi cần làm là viết một câu: “Tôi tin tưởng vào khoa học và sẽ không tham gia vào các tổ chức tà giáo.”
Tôi hiểu ý của ông ấy là gì và đã từ chối viết bản tuyên bố. Ông ấy nói rằng đó là lệnh từ Phòng 610 và tôi sẽ bị đưa đến trung tâm tẩy não nếu tôi không tuân theo.
Tôi vẫn từ chối và nói rằng tôi sẽ vạch trần tất cả những người mà tôi biết đã tham gia bức hại tôi. Cấp trên nghe xong liền hạ giọng xuống: “Tôi không thể quyết định chuyện này. Anh hãy đi gặp Trưởng phòng Giáo dục mà nói chuyện.”
Ba ngày sau, tôi gặp hiệu trưởng và Trưởng phòng Giáo dục. Họ dùng đủ mọi phương thức, từ thuyết phục cho đến hăm dọa, để bắt tôi viết bản tuyên bố, nhưng tôi vẫn cự tuyệt. Cuối cùng, tôi nói với họ: “Tôi chiểu theo tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp để làm người tốt và đối xử chân thành, thiện lương với mọi người xung quanh. Thế nhưng, những người như tôi lại bị đưa đến trại tạm giam, còn con trai tôi thì không được học đại học? Vậy ai là tà giáo ở đây? Chẳng phải chính là Đảng Cộng sản Trung Quốc sao!” Nghe tôi nói vậy, họ liền rời khỏi phòng mà không nói câu gì.
Sau khi vợ tôi qua đời được một năm, tôi đã chuyển vào thị trấn ở. Tôi và các đồng tu đã phân phát tài liệu chân tướng Pháp Luân Đại Pháp trong khắp thị trấn và các làng lân cận. Nhờ có sự bảo hộ của Sư phụ, chúng tôi đều được an toàn.
Một lần, chúng tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho một gia đình ở cách đồn cảnh sát khoảng năm, sáu mươi mét. Lúc đầu, nữ chủ nhân của ngôi nhà đã nổi giận khi chúng tôi nhắc đến Pháp Luân Công. Tôi đã lập tức cầu xin Sư phụ gia trì: “Con đến là để cứu họ. Con không thể thấy họ giận dữ như vậy mà rời đi được.” Sau đó, tôi đã xin lỗi họ và nói: “Chúng tôi xin lỗi vì đã làm phiền anh chị. Hãy cho phép chúng tôi được giải thích.” Sau đó, chúng tôi đã giảng chân tướng cho họ về cuộc bức hại Pháp Luân Công và vụ tự thiêu giả mạo trên quảng trường Thiên An Môn. Nghe xong, thái độ của họ đã thay đổi. Cuối cùng, tất cả các thành viên trong gia đình họ đã đồng ý thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ.
Một lần khác, khi tôi và một số đồng tu đang phân phát tài liệu chân tướng tại một ngôi làng thì thấy một chiếc xe cảnh sát đi ngay sau chúng tôi. Cảnh sát kéo kính xe xuống và hỏi chúng tôi đang làm gì ở đó. Chúng tôi không trả lời mà chỉ phát chính niệm thật mạnh mẽ. Nhờ vậy, cảnh sát đã rời đi, và ngày hôm đó, chúng tôi vẫn tiếp tục công việc của mình một cách suôn sẻ.
Tôi hiếm khi tập trung vào việc trừ bỏ tâm chấp trước, bởi chúng thường biến mất sau khi tôi ngộ được Pháp lý tại tầng cao hơn. Một hôm, khi đang suy nghĩ về việc Sáng Thế Chủ đã tạo ra vũ trụ và tôi như thế nào, và Sư phụ đã cấp cho tôi mọi thứ ra sao, tôi chợt ngộ ra rằng số tiền mà tôi tiêu xài cho con trai không phải là của tôi, mà là Sư phụ cấp cho. Nghĩ đến đây, sự phẫn nộ của tôi đối với con trai vì đã tiêu tiền của tôi đã biến mất. Sau đó, tôi nghĩ rằng, thậm chí nếu con trai tôi có ký kết gì với cựu thế lực đi nữa, thì ước nguyện ban đầu nhất định là muốn giúp tôi thành tựu bản thân. Chắc hẳn cháu đã phải nỗ lực rất nhiều để giúp tôi. Lúc ký kết với cựu thế lực, cháu đã vô tư và vĩ đại như thế nào! Nghĩ đến đây, nước mắt tôi bỗng tuôn rơi như mưa.
Sau khi tâm tính của tôi đề cao, và đồng thời sau khi đọc các bài chia sẻ của các đồng tu trên trang web Minh Huệ, tôi đã tìm ra nguyên nhân gốc rễ đằng sau cách hành xử của con trai tôi trong suốt hơn mười năm qua – thứ đã gây ra mâu thuẫn giữa tôi và cháu. Đó là vì cách đây hơn mười năm, tôi đã nói với cháu một câu chứa đầy quan niệm phụ diện: “Ta bảo con làm người tốt, nhưng con không chịu. Tuy nhiên khi có chuyện, con lại tìm đến ta.”
Sơ hở này của tôi đã bị cựu thế lực lợi dụng. Tôi thực sự chấn động khi nhận ra rằng tu luyện là vô cùng nghiêm túc. Ngay lập tức, tôi đã giải thể những quan niệm phụ diện đó. Tôi nhìn lên trời và xúc động nói: “Con trai của con sẽ chỉ nghe theo Sư phụ thôi.”
Sau đó, con trai tôi đã có những chuyển biến tích cực, thậm chí cháu đã quay trở lại tu luyện Đại Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/13/388646.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/9/178813.html
Đăng ngày 24-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.