Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 06-04-2019] Vài ngày trước, sau khi phát chính niệm cùng các học viên khác, một trong số họ hỏi tôi có phải thiếu ngủ không vì nhiều lúc tôi ở trạng thái ngủ gật. Tôi đã rất ngạc nhiên, nghĩ rằng trạng thái của mình không đến mức tệ đến thế. “Nhưng chị đã ở trạng thái như vậy một thời gian rồi”, cô ấy nói. Điều cô ấy nói khiến tôi giật mình. Mặc dù tôi cảm thấy mình luôn giữ được thanh tỉnh khi phát chính niệm, nhưng một học viên khác sống cùng tôi cũng đã chỉ ra cho tôi vấn đề này. Không chỉ có vậy, cô ấy còn nói rằng, lúc tôi luyện bài tĩnh công cũng bị ngủ gật. Tôi đã không công nhận điều này, thậm chí còn tranh cãi với cô ấy rất nhiều lần.

Điều chỉnh các động tác luyện công

Thực tế, tôi cũng đã cố gắng để cải thiện và thậm chí đã hướng nội để tìm các chấp trước. Nhưng nó không có tác dụng, và đồng tu sống cùng tôi nói rằng tôi vẫn không thay đổi. Do tôi không thể cải thiện được tình hình, tôi tự hỏi liệu có phải đồng tu đã quá chấp trước vào vấn đề của tôi không.

Tuy nhiên, vì một học viên khác cũng đã đề cập đến điều này, tôi nhận ra mình phải coi trọng việc này. Vì vậy, khi bắt đầu luyện công, tôi đã bật chức năng quay video trên điện thoại di động. Sau khi hoàn thành tất cả năm bài công pháp và xem lại video, tôi đã bị sốc, chỉ có một vài động tác động công là tạm ổn, còn trong suốt bài công pháp thứ hai và thứ năm, tôi đều như đang ngủ gật. Điều này làm tôi ngạc nhiên vì tôi đã tự nhắc bản thân phải tỉnh táo vì lần này tôi tự quay lại hình ảnh khi mình đang luyện. Làm sao điều đó có thể xảy ra được? Tại sao các học viên khác nhìn thấy tôi như vậy mà không chỉ ra cho tôi?

Ngày hôm sau, tôi chú ý hơn đến vấn đề này, với những động tác mà tôi có xu hướng ngủ gật, tôi thậm chí còn mở mắt ra. Sau khi luyện công xong, tôi cảm thấy toàn thân thể phát nhiệt. Trước đây tôi đã từng có cảm giác này, nhưng dần dần nó không còn nữa, có lẽ là do tôi ngủ gật.

Tâm chấp trước vào an nhàn

Một vấn đề khác mà tôi gặp phải là, trong một thời gian khá dài, tôi đã gặp khó khăn khi ngồi song bàn khi luyện bài tĩnh công. Trong vài năm qua, có lúc tôi có thể làm được điều đó và có lúc không thể. Tôi cũng đã cố gắng hướng nội nhưng hầu như không có chút cải thiện nào. Lần này, tôi cũng đặc biệt chú ý đến vấn đề này. Kết quả là tôi đã có thể ngồi bài tĩnh công trong tư thế song bàn. Trước đây, một chân của tôi thường bị tuột xuống. Nhưng vì tôi đã chú ý hơn đến tư thế của mình, chẳng hạn như giữ thẳng lưng, nên chân tôi không bị tuột xuống nữa và tôi có thể cảm thấy chính niệm của mình rất mạnh mẽ.

Cứ như vậy, cuối cùng tôi đã nhận ra mình có tâm truy cầu an nhàn và buông lỏng chủ ý thức. Trước đây, tôi ít nhiều cũng đã nhận ra điều này, nhưng đã không coi trọng nó. Thời gian trôi qua, tôi coi điều đó là bình thường. Thêm nữa, ngồi tĩnh công trong tư thế đơn bàn cũng đỡ đau hơn, vì vậy tôi đã đi theo con đường dễ dàng ấy và hình thành thói quen như vậy.

Phát chính niệm

Khi phát chính niệm tôi cũng rơi vào trạng thái như vậy. Ngủ lúc nào không biết. Sư phụ giảng:

“Có người trực tiếp truy cầu công năng hoặc luyện khí công giả; hễ luyện là tự mình không còn biết gì nữa, thân thể đã giao cho kẻ khác rồi; bị phó ý thức hoặc tín tức ngoại lai làm chủ thân thể đến điên đảo lung tung cả lên, làm ra một số cử động đặc thù.” (Bài giảng thứ 6, Chuyển Pháp Luân)

Thông qua sự việc này, tôi đã học được rất nhiều. Tôi hiểu rằng vì Chính Pháp đã tới bước cuối cùng, Sư phụ lo lắng cho những học viên chưa tinh tấn. Nhưng chúng ta đã không nhận ra điều đó và thậm chí nghĩ rằng chúng ta đang làm tốt và không muốn thay đổi chính mình. Sư phụ không muốn chúng ta bị tụt lại phía sau, và Ngài đã an bài để các học viên khác chỉ ra những vấn đề đó cho chúng ta. Suy ngẫm về điều này, tôi thực sự biết ơn Sư Phụ vì lòng từ bi của Ngài và thực sự hối hận về thời gian chưa tinh tấn vừa qua.

Đề cao chỉnh thể

Ở đây tôi muốn nhắn nhủ các đồng tu, những người đang buông lơi trong vấn đề này cần thực sự để tâm đến nó, bao gồm việc buông bỏ chấp trước vào sự an nhàn, tăng cường chủ ý thức và tham gia luyện công chung vào buổi sáng. Ở Trung Quốc Đại Lục không có cơ hội luyện công tập thể, tôi nghĩ ít nhất chúng ta có thể kiểm tra lẫn nhau sau khi học Pháp chung. Hoặc chúng ta có thể ghi lại video khi mình luyện công và xem lại.

Tu luyện là nghiêm túc, và nhiều người trong chúng ta chưa có sự chuyển biến về bản thể vì những lý do trên. Để thể hiện hình tượng khả dĩ hơn của một đệ tử Đại Pháp, một số học viên đã nhuộm tóc hoặc sử dụng mỹ phẩm. Nhưng với các biện pháp đó, một số học viên trông vẫn già hơn những người cùng tuổi. Tôi nghĩ rằng chúng ta cần phải coi trọng việc này.

Sư phụ giảng:

“Nói vui thế này, các cô nương trẻ tuổi đều trang điểm, muốn da dẻ trắng trẻo hơn, đẹp hơn. Tôi nói rằng chư vị tu luyện công pháp tính mệnh song tu một cách chân chính thì tự nhiên đạt được điều ấy; đảm bảo là chư vị không cần trang điểm“ (Bài giảng thứ 5Chuyển Pháp Luân)

Tất cả chúng ta đều đã đọc những lời giảng này, nhưng tôi không biết có bao nhiêu người trong chúng ta thực hành theo đó.

Cơ hội tu luyện rất hữu hạn và trân quý. Tôi hy vọng rằng tất cả chúng ta có thể làm tốt hơn nữa và đề cao như một chỉnh thể.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/6/发正念、炼功时主意识要清醒-384757.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/31/177852.html

Đăng ngày 03-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share