Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-02-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2012. Sau đó một năm, tôi bắt đầu sử dụng điện thoại di động để gọi điện giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.

Cụ thể là tôi đã dành cả một buổi chiều cho những cuộc gọi. Tôi tiếp tục phát chính niệm và hy vọng những người mà tôi nói chuyện sẽ hiểu rõ chân tướng.

Những người trả lời cuộc gọi của tôi thường lắng nghe khá lâu, và trung bình có khoảng sáu người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó mỗi ngày.

Vào thời gian đó, tâm trí tôi rất thuần tịnh. Trước khi đi ra ngoài, tôi nói với hai chiếc điện thoại mà tôi đang dùng: “Các bạn là những Pháp khí của tôi. Các bạn đang giúp tôi cứu độ chúng sinh trong thời kỳ Chính Pháp. Các bạn cần để chúng sinh nghe được chân tướng và giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ“.

Khi tâm trí tôi thuần tịnh, điện thoại của tôi cũng sẽ hoạt động tốt, nhưng khi tôi mang theo các quan niệm hậu thiên, chúng sẽ bị can nhiễu. Chẳng hạn, khi tôi tới một trung tâm thương mại nước ngoài, điện thoại của tôi trở nên im lặng sau khi tôi bước vào. Tôi không thể làm cho chúng hoạt động. Tôi cảm thấy bối rối và đã rời đi. Ngay sau khi tôi rời khỏi trung tâm thương mại, điện thoại bắt đầu khôi phục trở lại.

Thật thần kỳ làm sao! Tôi nhanh chóng nhận ra thiếu sót của mình và nói: “Tập trung vào việc cứu người là cần thiết hơn cả. Chỉ với tâm thái thuần chính chúng ta mới có thể cứu người. Cảm ơn bạn vì đã nhắc nhở tôi”.

Một lần khác, tôi đi bộ tới bến xe buýt và nhìn thấy hai tờ tiền 5 Nhân dân tệ trên mặt đất. Tôi nhặt chúng lên và nghĩ đến việc dùng số tiền này để mua thẻ điện thoại. Cả hai chiếc điện thoại của tôi đều ngừng hoạt động.

Tôi nhận ra hai chiếc điện thoại đang nhắc nhở tôi rằng tôi không nên nhặt tiền của người khác, kể cả khi tôi có ý định dùng chúng cho việc giảng chân tướng. Tôi đã để lại tiền trên mặt đất, khởi động lại điện thoại, và mọi thứ quay trở về bình thường.

Giờ tôi đã chuyển sang dùng điện thoại thông minh. Mặc dù tôi không còn sử dụng hai chiếc điện thoại cũ nữa, tôi vẫn luôn giữ chúng bởi vì chúng đã đi theo tôi cả một chặng đường chứng thực Pháp. Và cũng giống như việc tôi đã làm với hai chiếc điện thoại cũ, tôi đã nói chuyện với chiếc điện thoại thông minh.

Hướng nội tìm chấp trước

Sau đó tôi đã tham gia vào một nhóm học Pháp. Chúng tôi gặp nhau mỗi buổi sáng, vào buổi chiều ba người trong chúng tôi sẽ đi ra ngoài cùng nhau để nói chuyện với mọi người về Đại Pháp.

Ở một ngã tư, đồng tu A nói chuyện với một người phụ nữ trung niên chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và tôi đã phát chính niệm ở gần đó. Đồng tu A đề nghị tôi nói chuyện với một thanh niên bên cạnh tôi, và người đó đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ sau khi nghe tôi nói chuyện.

Sau đó tôi nói chuyện với một người phụ nữ, và cô ấy cũng đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Khi tôi quay trở lại tìm các đồng tu, thì họ đã đi mất. Cuối cùng khi tôi gặp lại họ, đồng tu A nói rằng: “Hãy cẩn thận. Đừng ở lại một nơi quá lâu”.

Tôi trở nên bực mình và tự hỏi vì sao cô ấy lại rời đi thay vì phát chính niệm hỗ trợ tôi. Đồng tu B nhắc nhở tôi đừng động tâm và không được để cựu thế lực lợi dụng tạo ra gián cách giữa chúng tôi. Tôi đã bực bội lúc đó, và tôi biết trông tôi không vui vẻ chút nào.

Sư phụ giảng:

“Tôi bảo mọi người, bất kể là xuất hiện mâu thuẫn nào, xuất hiện tình huống gì, thì khẳng định rằng bản thân chúng ta còn có chỗ hữu lậu. Điểm này là khẳng định. Nếu không có chỗ hữu lậu, thì không ai có thể dùi vào khe hở đó được”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Vùng đô thị New York năm 2003, Giảng Pháp tại các nơi III)

Tôi đã bị sốc và nghĩ rằng: “Đây chẳng phải là Sư phụ cho mình một gậy bổng hát sao?” Tôi hướng nội và phát hiện ra bản thân có tâm oán hận mạnh mẽ và không muốn bị chỉ trích. Tôi sẽ nổi cáu khi bị chỉ trích.

Liệu đây có phải là biểu hiện của tâm tranh đấu không? Làm sao tôi có thể có chấp trước mạnh mẽ như vậy mà vẫn không hề nhận thức được nó? Tôi có còn là một học viên không? Tôi quyết tâm loại bỏ những chấp trước xấu xa này.

Khi chúng tôi gặp lại nhau vào ngày hôm sau, tôi muốn nói với đồng tu A rằng: “Tôi sai rồi”, nhưng tôi đã không nói gì cả. Chúng tôi đi ra ngoài để nói chuyện với mọi người về Đại Pháp, nhưng tôi cảm thấy có một bức tường ngăn cách giữa chúng tôi, và tôi cảm thấy không thoải mái.

Trên đường về nhà, tôi đã tìm thấy chấp trước của bản thân vào việc giữ thể diện và tâm tật đố. Khi tôi phối hợp với cô ấy, tôi cảm thấy tự tin và thoải mái, và tâm trí tôi trở nên thuần tịnh. Tôi cảm thấy có một trường từ bi bao quanh chúng tôi. Tuy nhiên, tôi cũng tìm ra tâm ỷ lại và chấp trước vào tình đối với cô ấy. Ngoài ra còn có tâm hoan hỷ và hiển thị. Tôi nghĩ rằng việc tu thành thật khó, bởi mọi chủng nhân tâm đều ngăn cản sự tu luyện của tôi.

Trong quá trình loại bỏ những chấp trước này, tôi cảm thấy thống khổ ở trong tâm. Trong một giấc mơ của tôi vào đêm nọ, tôi cùng rất nhiều người đi về phía trước, nhưng có một ngưỡng cửa dưới chân tôi. Tôi bước qua nó và nhìn thấy đồng tu A đang cười với tôi với một biểu hiện hết sức tường hoà. Tôi rất cảm động và đã tỉnh giấc. Tôi biết Sư phụ đã khích lệ tôi.

Sư phụ giảng:

“Do đó sau này khi gặp mâu thuẫn, chư vị không được coi đó là ngẫu nhiên. Bởi vì khi xảy ra mâu thuẫn, [nó] đột nhiên xuất hiện; tuy vậy [nó] không hề tồn tại [một cách] ngẫu nhiên; đó là để đề cao tâm tính chư vị.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi hiểu rằng mâu thuẫn giữa chúng tôi xảy ra là được an bài nhằm giúp tôi đề cao tâm tính và loại bỏ chấp trước.

Gần đây, cô ấy lại chỉ ra những thiếu sót của tôi và nói rằng tôi luôn tự cho mình là trung tâm, không lên kế hoạch trước các việc, không chú ý an toàn, và không chịu sữa chữa sai sót sau khi bị nhắc nhở nhiều lần.

Tôi lắng nghe cô ấy nói và cảm thấy rất bình tĩnh. Tôi muốn loại bỏ những quan niệm hậu thiên, quy chính lại những hành vi không phù hợp, và tống khứ mọi vật chất bất hảo trong tôi.

Sư phụ giảng:

“Do đó chư vị [cần] nghiêm khắc yêu cầu bản thân mình, phát hiện những chỗ thiếu sót của bản thân, không ngừng vứt bỏ chúng đi, chư vị mới đúng là đang tu”. (Giảng Pháp tại Pháp hội thủ đô Mỹ quốc, Giảng Pháp tại các nơi VII)

Ma sát nhỏ này, mặc dù nó không phải là một vấn đề lớn, nhưng thực sự đã làm tôi phiền lòng trong một khoảng thời gian. Loại bỏ những chấp trước đó cũng mất một thời gian. Một vài chấp trước đã bị loại bỏ, và tôi cảm thấy tôi có thể đối diện thản nhiên với cô ấy. Tuy nhiên, không phải trong trường hợp này.

Dường như những chấp trước của tôi đã bị loại bỏ, nhưng chỉ là trên bề mặt. Sau khi quá trình này lặp lại nhiều lần, cuối cùng tôi đã có thể đạt đến trạng thái thản nhiên và tống khứ tất cả những chấp trước đó.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/2/22/383067.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/5/176726.html

Đăng ngày 29-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share