Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-03-2019] Tôi đã bị bắt tại văn phòng của mình và bị kết án tám năm tù vào tháng 7 năm 2009 chỉ vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công). Tôi đã trải qua nhiều khảo nghiệm tu luyện trong thời gian ở tù, nhưng tôi luôn nhớ những gì Sư phụ đã giảng:

“… thì một tâm không động, có thể [ức] chế vạn động.” (Tống khứ chấp trước cuối cùng, Tinh tấn yếu chỉ II)

Sư phụ khích lệ tôi

Một lần khi tôi đang luyện bài động công trong trại giam, tôi thấy rõ một ngôi sao sáng từ xa bay về phía tôi. Khi nó đến gần hơn, nó chậm lại. Nó hạ xuống đỉnh đầu tôi và từ từ đi vào cơ thể tôi qua huyệt Bách hội [huyệt ở đỉnh đầu]. Khi vào bên trong cơ thể tôi, nó lập tức trở nên sáng hơn. Sau đó nó chui qua chân tôi ra khỏi cơ thể tôi và bay đi. Tôi rất phấn khích và nhận ra rằng đó là Sư phụ đang khích lệ mình.

Sư phụ đã giảng:

“Dẫu thấy rằng chúng đã kiếm được mấy chục một trăm những kẻ cặn bã, dựng nên màn kịch lừa đảo xấu xí ấy, thì một tâm không động, có thể [ức] chế vạn động.” (“Tống khứ chấp trước cuối cùng,” Tinh tấn yếu chỉ II)

Học thuộc Pháp

Mỗi buổi tối, tôi đều học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Đại Pháp. Mặc dù gặp nhiều can nhiễu ngay từ đầu, tôi vẫn tiếp tục và không bao giờ dừng lại. Càng đọc, tôi càng cảm thấy bình tĩnh và kiên định với niềm tin của mình.

Trong những năm sau khi tôi bị giam giữ, Pháp trong tâm trí tôi trở nên mơ hồ và tôi không thể nhớ được tất cả. Đôi khi, tôi nhớ một đoạn nhưng quên một đoạn khác. Đọc lại toàn bộ cuốn sách khiến tôi mất hai đến ba tháng thay vì vài ngày như trước đây. Nhưng, dù khó khăn đến đâu, tôi vẫn quyết tâm học thuộc Pháp mỗi ngày.

Tôi đã từng bị can nhiễu bởi các cai tù và các bạn tù trong khi đang học thuộc Pháp trước cửa sổ. Một ngày, một cai tù hỏi tôi đang làm gì ở đó. Tôi nói với anh ta rằng tôi đang nhìn lên trời và suy nghĩ.

Một hôm, một bạn tù đã cố gắng dọa tôi khi tôi đang nhẩm Pháp. Anh ta nâng hai hộp nặng, rón rén phía sau tôi và thả chúng xuống sàn nhà. Tiếng ồn làm mọi người xung quanh giật mình, và thậm chí một cai tù từ khoảng cách khá xa cũng hét vào mặt anh ta. Tôi chỉ từ từ quay lại, mỉm cười với anh ta, và nói một cách bình tĩnh: “Tại sao anh lại thả nó như thế?” Anh ta có vẻ sốc trước phản ứng bình tĩnh của tôi và không nói một lời.

Sau đó anh ấy nói với tôi: “Hôm đó tôi cố tình muốn làm anh sợ. Nhưng anh không hề bị ảnh hưởng. Không thể tin nổi!“

Lòng tốt đã làm thay đổi các tù nhân

Một số tù nhân muốn theo dõi và báo cáo các học viên Đại Pháp với các cai ngục để có được điểm ân xá.

Một tù nhân bị tống giam vì tội buôn bán ma túy đã đánh tôi vì tôi không từ bỏ niềm tin của mình. Anh ta muốn tận dụng điều này để làm hài lòng những cai tù và nhận được rất nhiều điểm. Một ngày nọ, tôi tươi cười nói với anh ta: “Đừng vội đánh tôi. Hãy nghe tôi nói đã.”

“Chúng ta không biết nhau, và tôi chưa bao giờ xúc phạm bạn. Tại sao bạn muốn đánh bại tôi? Có phải chỉ vì tôi tập Pháp Luân Công không? Tôi đã bị bức hại đến mức chết nhiều lần. Tôi không sợ chết, vậy làm sao tôi có thể sợ bị đánh? Sẽ không tốt cho bạn khi bạn đánh đập các học viên bởi vì bạn sẽ tạo nghiệp.”

Sau đó tôi kể cho anh ta nghe ba câu chuyện về những người đã bị quả báo sau khi họ bức hại các học viên Đại Pháp. Cuối cùng tôi nói thêm: “Đánh người là vi phạm pháp luật. Đánh người tu luyện là vi phạm thiên lý.”

Tôi nhìn anh ta với ánh mắt và nụ cười hiền hậu sau khi nói xong. Những người khác nhìn anh ta bằng ánh mắt chế giễu. Anh ta nói với tôi: “Tôi xin lỗi. Những lời của anh làm tôi sợ.” Từ đó, anh ta đã thay đổi thái độ đối với tôi.

Ít nhất 8 người đã ở trong phòng giam 12 giường của tôi và tất cả họ đều được lệnh theo dõi tôi. Người đứng đầu nhóm và hai người khác chịu trách nhiệm ghi lại từng cử động của tôi trong suốt 24 giờ. Chúng tôi không nói chuyện với nhau, nhưng tôi đã cố gắng gây ảnh hưởng đến họ bằng hành động. Tôi đã cố gắng giúp đỡ họ và chăm sóc họ bất cứ khi nào tôi có thể. Tôi đối xử với họ như thể họ là con của tôi.

Dần dần họ thoải mái, và một số người dám nói chuyện với tôi một cách bí mật. Một người đàn ông, có họ là Su, theo dõi tôi rất kỹ và báo cáo với cai tù. Mọi người đều sợ anh ta và ghét anh ta. Tôi hỏi anh ta tôi đã làm gì sai. Anh ta nói: “Anh là một người tốt. Tôi không tìm thấy bất cứ điều gì sai ở anh.”

Tôi nói: “Nếu anh nghĩ tôi là một người tốt, tại sao anh không để mọi người nói chuyện với tôi? Ai cho anh quyền làm điều đó? Anh phải giải thích cho tôi rõ ràng. Nếu không, tôi sẽ báo cáo anh vì đã vi phạm quyền tự do ngôn luận của tôi.“ Anh ta cứng lưỡi và không nói được lời nào.

Sáng hôm sau, anh ta báo cáo những gì tôi nói với cai tù. Anh ta được chuyển đến một phòng giam khác. Trước khi rời đi, tôi đã nói với anh ta về Pháp Luân Công và lý do tại sao Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại các học viên Pháp Luân Công.

Anh ta nói với tôi rằng anh ta không biết nhiều về Pháp Luân Công và sẽ không tham gia vào cuộc đàn áp trong tương lai. Những người khác đều nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi. Sau khi anh ta rời đi, không ai chiến đấu hay chửi rủa nữa. Phòng giam này trở thành phòng kiểu mẫu.

Khảo nghiệm tu luyện

Trong môi trường tà ác của nhà tù, bất cứ điều gì xảy ra đều có thể là một khảo nghiệm tu luyện. Nếu tôi không buông bỏ chấp trước vào sinh tử, tôi không thể vượt qua bất kỳ khảo nghiệm nào trong nhà tù, ngay cả những khổ nạn rất nhỏ.

Các tù nhân phải đeo phù hiệu với tên và tội danh mà mình đã gây ra. Nhưng tôi đã từ chối đeo nó. Chúng tôi phải hát những bài hát ca ngợi ĐCSTQ. Tôi đã từ chối hát chúng, vì tôi vô tội và đã không phạm bất cứ tội gì.

Tôi tình cờ gặp một tay xã hội đen nổi tiếng trong xã hội. Tất cả các tù nhân đều sợ anh ta. Anh ta nổi tiếng là đánh người dã man.

Một ngày, khi anh ta vào phòng giam của tôi, tất cả các tù nhân đứng dậy. Tôi đang ngồi thiền ở một giường tầng trên và không di chuyển. Anh ta liếc nhìn tôi và nói: “Anh có phải là một học viên Pháp Luân Công không? Hèn gì anh đã không ngồi xổm khi người cai tù gọi tên anh trong buổi ghi danh sáng nay. Không ai dám làm điều đó.”

Anh ta nói tiếp: “Trước khi anh đến đây, có một thanh niên cũng là một học viên. Anh ta từ chối cắt tóc. Tôi đã đi qua, túm tóc anh ta, và kéo anh ta xuống từ giường tầng trên.“

“Dừng lại,” tôi ngắt lời anh ta. Mọi người trong phòng, kể cả anh ta, đều sững sờ.

“Tất cả các học viên Pháp Luân Công tôi biết đều là những người tốt,” tôi nói. Họ không đánh trả khi bị tấn công và không nói lại khi bị xúc phạm. Họ tin vào điều gì thì là chuyện riêng của họ. Anh đang giúp những người cai tù bắt nạt những người dễ bị tổn thương. Thật xấu hổ.” Tôi đã nói với anh ta nhiều hơn về Pháp Luân Công và anh ta đã lắng nghe.

Tôi sau đó được chuyển đến một nhà tù khác. Anh ta đi cùng tôi đến cửa phòng giam và dặn dò tôi hãy tự chăm sóc bản thân.

Sau khi một tên tội phạm ở một tỉnh khác trốn khỏi nhà tù vào năm 2014, nhà tù của tôi đã lên kế hoạch buộc các tù nhân đeo vòng tay điện tử để theo dõi chúng tôi mọi lúc. Tôi nghĩ rằng đó là xúc phạm đối với một học viên Đại Pháp, vì vậy tôi tiếp tục phát chính niệm mỗi ngày để phủ nhận hành động này. Nửa năm sau, dự án đã bị hủy bỏ.

Khi các tù nhân được thả ra, họ phải ký tên của họ trên biên lai trước khi họ lấy lại tiền. Tôi quyết định không ký tên của tôi vào bất cứ thứ gì.

Ngày tôi được thả, tôi đã nói với các cai tù rằng tôi sẽ không ký bất kỳ tài liệu nào. Người cai tù cho tôi thấy rằng không có chỗ cho chữ ký của tù nhân. Tôi ngẩng cao đầu rời nhà tù.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/17/383958.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/28/176653.html

Đăng ngày 18-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share