Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-03-2019] Pháp Luân Công, tức Pháp Luân Đại Pháp, đã bị đàn áp bởi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) kể từ tháng 7 năm 1999.

Trưởng Phòng an ninh nội địa ở địa phương chúng tôi đã rất năng nổ trong cuộc đàn áp trong nhiều năm nay. Ông ấy đã bắt tay với Phòng 610 ở địa phương, một tổ chức nằm ngoài luật pháp có nhiệm vụ thực thi chính sách đàn áp, để bắt giữ và tống giam các học viên Pháp Luân Công địa phương.

Nhiều học viên, bao gồm cả tôi, đã bị khám nhà, các sách Pháp Luân Công và các tư trang khác đã bị tịch thu, hoặc thậm chí mẫu máu và vân tay đều bị lấy mà không có sự đồng ý của chúng tôi.

Trưởng Phòng an ninh nội địa hoặc trực tiếp bắt giữ hoặc ra lệnh cho cấp dưới bắt giữ. Ông ấy thường nói rằng ông không quan tâm liệu ông có phạm luật hay không và ông sẽ bắt bất cứ học viên nào mà bị báo lên ông.

Khi ông đến khám nhà của tôi, tôi thúc giục ông đừng đàn áp các học viên Pháp Luân Công nữa, nhưng ông ấy chỉ nhún vai và nói: “Có người đã báo bà lên cho chúng tôi. Các cấp trên đã ra lệnh cho chúng tôi bắt bà. Chúng tôi không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc thực thi mệnh lệnh.”

Từ câu nói của ông ấy, tôi có thể đoán được phần lương tri của ông ấy vẫn chưa hoàn toàn đồi bại. Tôi có ý niệm giúp ông ấy hiểu được hậu quả của việc đàn áp các học viên tuân thủ pháp luật.

Nhưng sau đó một giọng nói vang lên đầu tôi: “Ông ấy đã bức hại quá nhiều học viên Pháp Luân Công. Ông ấy có xứng đáng với nỗ lực của mình không?”

Sau đó tôi nhớ đến điều Sư phụ Lý, người sáng lập Pháp Luân Công, nói khi Ngài dạy chúng ta chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn.

Sư phụ giảng:

“Thiện là biểu hiện của đặc tính vũ trụ tại các tầng thứ khác nhau và các không gian khác nhau, cũng là bản tính cơ bản của các Đại Giác Giả. Do đó, người tu luyện nhất định phải tu Thiện, đồng hoá đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn của vũ trụ.”

(“Nói sơ về Thiện” – Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi ngộ ra sự thật rằng các nhân viên cảnh sát đã bị lừa dối bởi ĐCSTQ và bị đầu độc nặng nề, và rằng chúng ta cần phải giúp họ thoát khỏi những tuyên truyền phỉ báng Pháp Luân Công. Về việc liệu điều đó có đáng cho chúng ta bỏ công sức ra không thì đó thậm chí không phải là điều mà chúng ta phải suy xét. Mọi điều là do Sư phụ quyết định. Chúng ta chỉ cần nói với cảnh sát tại sao họ nên dừng bức hại các học viên Pháp Luân Công.

Ông ấy đã vứt bức thư tôi viết cho ông ấy vào thùng rác

Tôi viết một bức thư cho Trưởng Phòng an ninh nội địa và gửi cho ông ấy. Sau một tuần không nhận được hồi âm, tôi đã đến gặp ông ấy ở đồn cảnh sát. Vô tình ông ấy đang đứng ở cửa khi tôi đến. Ông ấy khoanh tay trước ngực và chặn đường tôi và hỏi tôi hống hách: “Bà đang tìm ai đấy?”

Tôi nói rằng tôi đến tìm ông ấy và đưa cho ông ấy bức thư của tôi.

Ông ấy mở phong bì, lấy bức thư ra và ném vào thùng rác. Tôi hỏi ông ấy: “Tại sao ông lại làm thế?”

Tôi nhặt bức thư lên. Ông ấy trả lời: “Tôi không đọc thư đánh máy. Vì nó là bức thư gửi cho tôi, nên tôi muốn đọc thư viết bằng tay.”

Tôi hứa sẽ viết tay bức thư cho ông ấy. Ông ấy nói: “Tôi sẽ đọc nếu đó là thư viết tay. Nếu bà tôn trọng tôi, tôi sẽ tôn trọng bà.”

Ông ấy đã nhận bức thư viết tay của tôi

Ngay khi về đến nhà, tôi bắt đầu viết thư cho ông ấy. Tôi nhắc mình phải đứng trên phương diện của ông ấy để suy nghĩ và bảo trì tâm thái hòa ái từ bi khi cố gắng thuyết phục ông ấy ngừng đàn áp học viên Pháp Luân Công.

Mặc dù tay tôi rất mỏi sau khi viết xong bức thư nhưng tôi lại cảm thấy ấm áp trong tâm.

Tôi đến văn phòng làm việc của ông ấy vào ngày hôm sau. Ông ấy trông vẫn rất hống hách. Tôi lịch sự đưa bức thư cho ông ấy bằng hai tay. Ông ấy hơi do dự khi nhận bức thư được đưa bằng hai tay, và nụ cười đã xuất hiện trên gương mặt của ông. Ông ấy hứa sẽ đọc bức thư và nói rằng ông ây sẽ nói chuyện với tôi trong vòng ba ngày nữa.

Ông ấy đã hứa sẽ không đàn áp các học viên Pháp Luân Công nữa

Ba ngày sau tôi quay lại như đã hẹn và chúng tôi đến một nhà hàng để nói chuyện.

Ông ấy hỏi tôi: “Bà có thù ghét tôi không?”

Tôi trả lời rằng: “Sư phụ chúng tôi dạy rằng các học viên không có kẻ thù. Tôi không hề thù ghét ông.”

Ông ấy nói rằng ông ấy phải thực thi lệnh đàn áp các học viên Pháp Luân Công để giữ cái ghế của mình và được trả lương.

Tôi kể cho ông ấy nghe một câu chuyện: “Người lính gác Bức tường Béc Lin tên là Inger Henrich đã giết Chris Gueffroy, là một cậu thanh niên cố gắng vượt qua Bức tường Béc Lin để trốn từ Đông Đức sang Tây Đức. Sau đó người lính gác đó đã phải nhận án tù. Thực ra Inger đã có thể lựa chọn nâng khẩu súng cao lên 1 cm thôi để bắn trượt Chris và tránh việc giết chết cậu ta.”

Tôi tiếp tục: “Ông vẫn có thể làm việc của mình mà không đàn áp các học viên Pháp Luân Công.”

Ông ấy tranh biện: “Nói thì dễ hơn làm! Bà không biết tình cảnh của chúng tôi đâu. Nhiều cảnh sát viên chúng tôi làm việc cả đời mà chẳng được thăng chức. Tôi không có bằng cấp, không quan hệ và không có tiền để hối lộ cấp trên. Thăng chức là rất khó. Tôi chỉ có thể làm việc cật lực và chịu khó leo từng nấc một thôi.”

Tôi khuyên ông ấy không nên làm trái pháp luật và lương tâm đạo đức của mình cho dù công việc đòi hỏi bất kỳ điều gì. Tôi nhắc nhở ông ấy rằng ĐCSTQ khét tiếng là thanh trừng các con dê tế thần sau khi các cuộc vận động chính trị đã hoàn tất.

Tôi gợi cho ông ấy nhớ lại giai đoạn cuối của cuộc Cách mạng Văn hóa, nhiều viên cảnh sát ở tỉnh Vân Nam đã bị hành quyết và khi đến lúc đòi lại công lý cho các học viên Pháp Luân Công, các cảnh sát mà sách nhiễu và bắt bớ các học viên sẽ bị mang ra thí mạng và bị trừng trị.

Tôi nhắc ông ấy không nên mạo hiểu cuộc sống bằng việc thực thi mệnh lệnh đàn áp các học viên Pháp Luân Công.

Ông ấy đáp: “Được rồi. Không nói nữa. Tôi hiểu rồi. Sau này tôi sẽ không sách nhiễu bà nữa. Đơn giản thôi.”

Tôi bảo ông ấy cũng đừng đàn áp các học viên Pháp Luân Công khác nữa. Ông ấy nói sẽ cố gắng hết sức.

Tôi tiếp tục: “Con người đang làm mọi việc ở trên thế gian, trong khi các vị thần trên thiên thượng đang dõi nhìn …”

Trước khi tôi nói hết câu, ông ấy ngắt lời tôi: “Đoạn sau là ‘không bỏ sót một lỗi nhỏ nào’ đúng không? Tôi đã đọc thư của bà hơn một lần rồi. Khi nào thuận tiện tôi sẽ nói với các đồng nghiệp của tôi về những gì mà bà nói với tôi, bao gồm cả sự thật về vụ tự thiêu giả ở quảng trường Thiên An Môn và giúp họ biết đến sự thật nữa.“ Tôi chúc ông ấy tốt lành. “Hãy truyền rộng chân tướng và ông sẽ được phúc báo,” tôi nói.

Ông ấy đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc

Sáu tháng sau, hai người sếp mới của tôi ở chỗ làm nói chuyện nghiêm túc với tôi và yêu cầu tôi từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công hoặc tôi sẽ bị sa thải. Họ nói rằng đó là lệnh của cấp trên để kiểm tra từng học viên Pháp Luân Công ở thị trấn.

Tôi từ chối viết đơn từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công. Họ cảnh báo tôi rằng nhân viên cảnh sát từ Phòng 610 và Bộ phận an ninh nội địa ở địa phương sẽ gọi điện cho tôi trong vòng hai ngày nữa.

Tôi đến gặp Trưởng bộ phận An ninh nội địa và hỏi ông ấy tại sao ông ấy vẫn tham gia vào việc đàn áp khi mà ông ấy đã hứa sẽ ngừng việc đó rồi.

Ông ấy phủ nhận việc tham gia đàn áp. Khi thấy tôi vẫn khó hiểu, ông ấy lấy điện thoại di động ra và gọi cho Trưởng Phòng 610 và bật loa ngoài để tôi có thể nghe được cuộc đàm thoại.

Ông ấy nói với trưởng Phòng 610 rằng: “Không được sự đồng ý của chúng tôi, thì đừng nói với mọi người rằng chúng tôi kết hợp với các anh để bắt bớ các học viên Pháp Luân Công. Hơn nữa, chúng tôi sẽ không tham gia vào việc kiểm tra từng học viên ở thị trấn này nữa. Đó là việc của các anh nếu các anh muốn thì cứ làm. Bất cứ ai ra lệnh này thì phải chịu trách nhiệm.”

Ông ấy cúp máy và nói rằng: “Giờ thì bà đã rõ rồi chứ?”

Tôi nhân cơ hội này hỏi ông ấy: “Có phải đã đến lúc ông nên thoái xuất khỏi ĐCSTQ không?”

Ông ấy đồng ý nói rằng: “Hãy giúp tôi thoái.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/10/383098.html

Đăng ngày 16-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share