Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-02-2019] Mùa hè năm 2018, hai người thân của tôi lần lượt lâm bệnh. Bố chồng tôi bị xuất huyết não và rơi vào tình trạng hôn mê. Bác sỹ của ông nói rằng tiên lượng của ông rất kém, ông sẽ phải sống trong trạng thái thực vật ngay cả khi ông tỉnh lại.

Sau đó, tôi đọc được một bài viết trên trang web Minh Huệ chia sẻ về việc thân nhân của một học viên đã hồi phục sau một cơn đột quỵ. Tôi nghĩ có lẽ Sư phụ đang muốn điểm hóa cho tôi.

Ngày hôm sau, khi những người thân trong gia đình chồng tôi vào thăm bố chồng tôi ở bệnh viện, tôi đã kể cho họ nghe về bài chia sẻ đó và thúc giục họ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Tôi tin rằng uy lực của Đại Pháp sẽ giúp ông bình phục.

Hai ngày trôi qua nhưng tình trạng của bố chồng tôi vẫn không chuyển biến. Sau đó, tôi được tin em trai tôi cũng bị lâm bệnh.

Khi tôi đến thăm em trai, em đang bị đau bụng quằn quại và đã không ăn được gì trong suốt một tuần. Cậu ấy đã đi khám bác sỹ, nhưng uống thuốc không giúp ích được gì, cậu ấy còn bị mất ngủ vì đau đớn. Tôi cũng khuyên em trai hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Em nói em sẽ làm như vậy.

Cả bố chồng và em trai của tôi đều là những người thân quan trọng trong cuộc đời tôi. Việc cả hai người cùng lâm bệnh một lúc nhất định có liên quan đến tu luyện của tôi, đây chắc chắn không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tôi nhận ra rằng đây là cơ hội để tôi tu bỏ chấp trước vào tình thân quyến. Vì vậy, tôi quyết định hướng nội và xem xét xem liệu tôi có phải là nguyên nhân của sự việc này hay không.

Từ trong Pháp tôi hiểu rằng việc này là do cựu thế lực can nhiễu. Sư phụ không công nhận cựu thế lực, vì vậy chúng ta cũng cần phủ nhận chúng.

Tôi nhận thấy rằng cựu thế lực đang lợi dụng chấp trước vào tình thân quyến của tôi để mượn cớ bức hại tôi và hai người thân của tôi. Cả bố chồng và em trai tôi đều tin vào Đại Pháp, đặc biệt là em trai tôi. Trong suốt nhiều năm, em luôn ủng hộ tôi mỗi khi tôi bị bắt cóc vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, em cũng luôn giúp đỡ tôi mỗi khi tôi gặp khó khăn.

Tôi bắt đầu phát chính niệm hoàn toàn phủ nhận an bài của cựu thế lực. Cựu thế lực không được phép can nhiễu đến tu luyện của đệ tử Đại Pháp, cũng không được áp đặt bất cứ an bài nào lên thân nhân của chúng ta! Sau đó, tôi đã cầu xin Sư phụ giúp những người thân của tôi nhanh chóng bình phục, không phải vì họ là thân nhân của tôi mà vì họ là những người ủng hộ Đại Pháp.

Sau khi hướng nội và tìm ra chấp trước mạnh mẽ của bản thân vào tình thân quyến, tôi đã triệt để thanh trừ chúng.

Ngày hôm sau, bố chồng tôi đã tỉnh lại và hồi phục nhanh chóng. Trưa hôm đó, tôi gọi điện cho em trai của tôi, em nói vang lên trong điện thoại: “Chị, em đã khỏe rồi. Trưa hôm nay em đã ăn được một tô cơm to. Chị hãy yên tâm nhé.” Tôi nói: “Chị biết em sẽ khỏe lại mà, là Sư phụ giúp chúng ta. Em nhớ thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ thường xuyên nhé.”

Thân thể khỏe mạnh cũng chính là chân tướng của Đại Pháp

Sư phụ giảng:

…tôi không muốn rơi rụng một ai cả, cũng không muốn mất, [hoặc] mới sớm đã để họ rời đi nữa. Viên mãn của đệ tử Đại Pháp là không có vấn đề nữa rồi; nhưng chư vị mới sớm đã rời đi, cũng là tạo thành tổn thất cho [việc] đệ tử Đại Pháp làm các việc, cũng là bị cựu thế lực dùi vào sơ hở. Hiện nay cần người [làm], không được tạo thành tổn thất.“ (Giảng Pháp tại Manhattan [2006], Giảng Pháp tại các nơi X)

Qua đoạn Pháp trên, tôi ngộ rằng đệ tử Đại Pháp cần đi theo con đường mà Sư phụ an bài cho đến tận điểm cuối của thời kỳ Chính Pháp. Những học viên qua đời đều là do cựu thế lực bức hại. Đệ tử Đại Pháp là một chỉnh thể, vô luận tà ác hãm hại ai, chúng ta đều một mực phủ nhận.

Cha mẹ tôi đã ngoài 80 tuổi và đều đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi bắt đầu bước vào tu luyện, họ có nhiều cải biến về sức khỏe và trông họ trẻ hơn nhiều so với tuổi. Tuy nhiên, năm 2017, sức khỏe của họ bỗng nhiên bị giảm sút. Lưng của mẹ tôi bắt đầu bị còng, còn cha tôi thì bắt đầu bị ho và sút cân.

Tôi tin rằng họ cần đề cao trong tu luyện. Tôi cũng nhận ra chấp trước vào tình của tôi đối với họ. Ở nơi chúng tôi sống, nhiều người đã được chứng kiến những cải biến tích cực của cha mẹ tôi, vì vậy việc họ có thể sống khỏe mạnh cũng chính là chứng thực Đại Pháp. Tôi đã nhắc họ về điều này, đồng thời động viên họ, và khuyên họ phát chính niệm thanh trừ can nhiễu.

Hai ngày sau, mẹ tôi nói với tôi rằng tình trạng sức khỏe của cha tôi đã xấu đi. Người thân đều giục ông đi bệnh viện nhưng ông đã từ chối. Tôi nghe xong không hề động tâm, thay vào đó tôi phát chính niệm và giúp họ tăng cường chính niệm của bản thân. Không lâu sau, sức khỏe của cả cha và mẹ tôi đều đã tốt hơn.

Ý định khác nhau dẫn đến kết quả khác nhau

Một hôm, đồng tu Vương bỗng gọi điện cho tôi và nói: “Tôi đã dặn chị là không kể cho ai nghe chuyện của tôi, sao chị vẫn làm thế? Tôi hiện tại không còn giận chị nữa, nên mới gọi điện cho chị.” Nói xong, cô liền cúp máy, không cho tôi nói câu nào.

Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tại sao cô ấy lại giận tôi? Nhất định tôi có phương diện nào đó cần đề cao. Tôi bèn từng chút nhớ lại tất cả những gì tôi đã làm gần đây, tìm xem liệu tôi có thiếu sót gì không.

Cách đó không lâu, đồng tu Vương ra ngoài giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp đã bị cảnh sát bắt cóc và đưa đến trại tạm giam. Chúng tôi đã phơi bày vụ bức hại này lên Internet và chuẩn bị một kế hoạch để giải cứu cô. Trước đây, cô đã bị giam giữ nhiều lần và gia đình cô đã phải chịu áp lực rất lớn. Lần này, họ từ chối tham gia vào việc giải cứu cô. Tuy nhiên, sau khi tôi và một đồng tu khác tìm đến nhà cô nói chuyện với họ mấy lần, họ đã đồng ý phối hợp. Sau đó, chúng tôi đã đến các cơ quan công an và viện kiểm sát yêu cầu thả người, cuối cùng cô Vương đã được tại ngoại.

Chúng tôi đã có hai buổi chia sẻ cùng cô về sự việc này. Trong quá trình chia sẻ, tâm tình của cô rất xúc động, đồng thời cô tự đánh giá cao bản thân vì đã làm tốt những gì mà một đệ tử Đại Pháp nên làm khi ở trong trại tạm giam. Tuy nhiên, cô không hướng nội để tìm ra thiếu sót của bản thân. Chúng tôi đã nhắc cô dành nhiều thời gian hơn vào việc học Pháp.

Vài ngày sau, cô viết một bức thư cho một quan chức chính quyền địa phương. Một phần nội dung của bức thư bao gồm những gì cô nghe được ở không gian khác và không phù hợp với Pháp. Tôi nói với cô rằng chúng ta nên đo lường mọi thứ với Pháp và không nên dễ dàng tin vào những tín tức từ không gian khác, bởi vì làm vậy sẽ không có tác dụng tích cực. Tuy nhiên, cô vẫn đi gửi bức thư. Sau đó, cô đã bị đánh và bị lôi ra khỏi trụ sở làm việc của cơ quan chính quyền.

Sau khi nghe được tin này, tôi cảm thấy tiếc cho cô và cũng thấy hơi buồn. Tôi đã nhờ một vài học viên địa phương giúp đỡ cô, nhưng bản thân tôi vẫn chưa trực tiếp gặp cô.

Khi xem xét lại toàn bộ sự tình, tôi vẫn không biết mình sai ở đâu. Đột nhiên, một đoạn Pháp của Sư phụ hiện lên trong tâm trí tôi:

tôi vẫn thường giảng rằng một người nếu hoàn toàn muốn tốt cho người khác, chứ không có bất kể chút nào mục đích hoặc nhận thức của mình, thì lời nói ra sẽ khiến người nghe rơi lệ.” (Thanh tỉnh, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi thực sự muốn điều tốt cho cô ấy, tại sao cô ấy lại giận dữ như vậy với tôi? Nhất định tôi có chấp trước cần tu bỏ. Nhờ Sư phụ điểm hóa, tôi đã phát hiện ra rất nhiều chấp trước như: tâm lo lắng, tâm oán trách, tâm coi thường người khác, tâm cầu danh, muốn được người khác công nhận, tâm áp đặt nhận thức của bản thân lên người khác, tâm vị tư mạnh mẽ, không tu khẩu, và chấp trước vào tình với các đồng tu. Các vấn đề đều nằm ở bản thân tôi! Tôi đã phát chính niệm để thanh trừ chúng.

Sau khi tâm tôi được tẩy tịnh, đồng tu liền thay đổi. Cô đã đến thăm tôi và nói: “Tôi đến để xin lỗi chị.” Tôi nói với cô rằng đó đều là lỗi của tôi. Sau đó chúng tôi đã chân thành trao đổi với nhau về những suy nghĩ của bản thân. Tôi đã có thu hoạch không ít từ cuộc trò chuyện này.

Sau sự việc này, tôi đã rút ra được bài học rằng, trong tu luyện, chúng ta không thể tập trung vào ai đúng ai sai; thay vào đó, chúng ta cần nhìn xuyên thấu bề mặt của sự việc và hiểu rõ bản chất của nó, để từ đó chúng ta có thể trừ bỏ nhân tâm và chuyển biến quan niệm của bản thân. Đề cao tâm tính của chúng ta mới là điều trọng yếu nhất.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/2/12/382646.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/3/16/176162.html

Đăng ngày 18-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share