Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi

[MINH HUỆ 13-12-2018] Tôi là một học viên trẻ bắt đầu tu luyện vào năm 2007 do sự thúc giục của mẹ tôi. Thời gian gần đây, tôi đã bắt đầu làm một công việc mới và đột nhiên nhận ra rằng tôi cần đối đãi với sự từ bi của Sư phụ một cách nghiêm túc. Tôi có cách đối đãi khác giữa với các nhiệm vụ mà lãnh đạo giao cho và các yêu cầu đặt ra cho các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Ban đầu tôi không biết phải tu luyện thế nào, trước hết là với chấp trước truy cầu. Khi gặp vấn đề, tôi thường không hướng nội được, không tìm ra được thiếu sót của bản thân. Tôi không cảm nhận được rằng mình là một người tu luyện chân chính.

Khi học Pháp sâu hơn, tôi lĩnh hội được các Pháp lý cao tầng của Pháp Luân Đại Pháp, và cuối cùng cũng ngộ ra rằng hướng nội là Pháp bảo, một điều huyền diệu. Tôi hối tiếc vì đã mất rất nhiều thời gian để ngộ ra diều này. Tôi không thể diễn tả được lòng biết ơn của mình bằng lời đối với sự bảo hộ từ bi của Sư phụ vì Ngài đã không bỏ rơi tôi.

Gần đây, tôi bắt đầu một công việc mới. Trong môi trường mới này, tôi đã ngộ được ý nghĩa của “nhất quyết không được lấy từ bi của Sư phụ làm trò đùa” (Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago 2004)

Tôi thấy tôi thể hiện sự tôn trọng với ông chủ và các đồng nghiệp của mình một cách thái quá. Tôi sợ bị chỉ trích, bị coi thường và làm ông chủ thất vọng. Tôi chấp trước vào sự hiển thị và chứng thực bản thân. Tôi thực sự đã nhận ra những chấp trước đó nhưng không nghĩ quá nhiều về chúng.

Gần đây, tôi học kinh văn của Sư phụ giảng về những vấn đề phối hợp giữa các học viên. Sư phụ đã chỉ ra rằng chúng ta thường làm bất kể việc gì mà ông chủ yêu cầu chúng ta làm và cố gắng thực hiện cho tốt, nhưng lại hay tranh cãi với các học viên khác khi gặp các vấn đề trong các hạng mục Đại Pháp.

Tôi đột nhiên cảm thấy rất buồn. Tôi nhận ra rằng tôi đã không đối đãi nghiêm túc với những điều mà Sư phụ hết lần này đến lần khác nhấn mạnh, như việc học Pháp hàng ngày, giúp người khác biết sự thật về cuộc bức hại, và phát chính niệm.

Ví dụ, tôi không thể dậy sớm vào buổi sáng để phát chính niệm. Tôi đã tắt chuông báo thức và tiếp tục ngủ. Nếu ông chủ yêu cầu tôi dậy sớm để làm việc gì đó, tôi sẽ dậy ngay khi chuông báo thức kêu. Tại nơi làm việc, tôi cố gắng hết mình để làm các việc thật tốt không để ông chủ phải thất vọng. Nhưng tôi thường xuyên không làm tốt những điều mà Sư phụ yêu cầu.

Tôi nhận ra rằng tôi chưa xứng đáng là một đệ tử Đại Pháp. Chúng ta không những nên làm tốt công tác của mình mà còn phải thực hiện những yêu cầu của Sư phụ tốt hơn thế nữa. Chúng ta biết Sư phụ luôn từ bi, nhưng chúng ta không được trông chờ vào may mắn và hy vọng Sư phụ sẽ tha thứ cho sai lầm của chúng ta. Chúng ta không được coi nhẹ sự từ bi của Sư phụ. Trước đây, tôi cũng đã nhận ra điểm này, nhưng cảm giác không rõ ràng như bây giờ. Con thực tâm xin Sư phụ tha thứ. Từ giờ, con sẽ làm tốt, bắt đầu bằng việc dậy sớm để phát chính niệm vào buổi sáng.

Sư phụ giảng:

“Có người không nâng ngộ tính lên được; có người lấy cuốn sách này của tôi mà tuỳ tiện vẽ vẽ vạch vạch vào đó. Những ai đã khai [mở] thiên mục trong chúng ta đều thấy rằng, cuốn sách này nhìn là thấy ngũ quang thập sắc, lấp lánh ánh vàng kim, mỗi chữ đều là hình tượng Pháp thân của tôi. Nếu tôi nói lời giả thì chính là lừa đảo mọi người; đường vẽ kia từ bút của chư vị là đen thui, chư vị dám tuỳ tiện vẽ lên đó là sao? Chúng tôi đang làm gì tại nơi đây? Chẳng phải đưa chư vị tu lên trên là gì? Có những sự việc chư vị cũng cần suy nghĩ một chút; cuốn sách này có thể chỉ đạo chư vị tu luyện; chư vị có nghĩ rằng nó trân quý hay không? Chư vị bái Phật có thể làm cho chư vị tu luyện chân chính không? Chư vị rất thành kính, chẳng dám chạm khẽ vào tượng Phật, hàng ngày đốt hương cho tượng; vậy mà chư vị dám làm hư hại Đại Pháp vốn thật sự có thể chỉ đạo chư vị tu luyện.” (Bài giảng thứ 9, Chuyển Pháp Luân)

Tôi ngộ ra rằng mỗi ý niệm của chúng ta đều phản ánh sự kính trọng của chúng ta đối với Sư phụ và Pháp.

Sư phụ đã gánh chịu nhiều khổ nạn cho chúng ta. Chúng ta cần có trách nhiệm với chính bản thân mình, chịu trách nhiệm với những thệ ước của mình, và chịu trách nhiệm với tất cả chúng sinh. Chúng ta hãy sống xứng đáng với sự từ bi của Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/13/378354.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/12/174604.html

Đăng ngày 23-01-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share