Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp hải ngoại

[MINH HUỆ 25-11-2018] Tháng 10 vừa rồi gia đình tôi đi du lịch Canada. Chúng tôi tới thăm công viên Quốc gia và Bảo tàng Bell. Trên đường về từ bảo tàng, chúng tôi bị hai cảnh sát yêu cầu dừng xe. Chúng tôi tạt vào lề đường để họ kiểm tra xem chúng tôi đã thắt dây an toàn chưa. Tôi ngồi ghế sau và không thắt dây an toàn vì cho rằng ngồi sau thì không có vấn đề gì.

Tôi nhìn thấy một viên cảnh sát đang lịch sự nói chuyện với con dâu tôi, mặc dù tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra vì tôi không biết tiếng anh. Sau khi họ nói chuyện xong, con dâu tôi quay lại và nói với tôi rằng: “Họ muốn mẹ thắt dây an toàn vào.” Tôi ngay lập tức làm theo.

Xe của chúng tôi mang biển số nước ngoài, nếu không chúng tôi đã bị phạt tiền rồi. Họ để chúng tôi đi sau khi tôi đã thắt dây an toàn.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã lái xe đến một đoạn đường gập ghềnh trên một ngọn đồi khá dốc. Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi nhớ lại những gì vừa xảy ra, cảm thấy rất ngưỡng mộ lòng tốt của người cảnh sát Canada, họ thật có trách nhiệm với công dân cũng như du khách.

Trong xe, con dâu tôi bắt đầu phàn nàn: “Con đã nói trước với mẹ rồi, luật giao thông ở đây quy định rằng tất cả mọi người ngồi trong xe phải thắt dây an toàn. Mẹ không lắng nghe con gì cả!”

Tôi bắt đầu suy nghĩ: Ở quê nhà, tôi chẳng bao giờ phải lo nghĩ về việc thắt dây an toàn khi ngồi ghế sau xe ô tô. Khi ở Canada, tôi cũng làm vậy. Tôi còn nghĩ rằng là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, với Sư phụ và Pháp ở đây, sẽ không có thứ gì xấu xảy ra với tôi dù tôi có làm gì. Đột nhiên, lời giảng của Sư phụ xuất hiện trong tâm trí tôi:

“Nhưng chư vị cần phải tự hành xử như là người tu luyện chân chính, thì mới có thể làm điều ấy được. Có người trong tay cầm cuốn sách của tôi, trên đường phố lớn vừa đi vừa hét to lên rằng: ‘Có Lý Sư phụ bảo hộ thì không sợ xe hơi đâm’. Đó là phá hoại Đại Pháp, sẽ không bảo hộ loại người này; thực ra các đệ tử chân tu sẽ không làm như vậy.” (Bài giảng thứ 3 – Sư phụ cấp gì cho học viên, Chuyển Pháp Luân)

Tôi không khỏi giật mình, mình đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 20 năm rồi và đọc cuốn Chuyển Pháp Luân không biết bao nhiêu lần, sao mình không nghĩ ra? Nghĩ kỹ hơn, tôi tự hỏi: “Mình với người được đề cập trong sách có gì khác nhau? Chẳng phải mình đang làm xấu hình ảnh Đại Pháp?”

Tôi cảm thấy hối hận vì đã không thành tâm học Pháp trong thời gian dài. Tôi chỉ học theo hình thức mà không nhập tâm, không biết mình đang đọc gì, nên càng khó lý giải được các Pháp lý, lại càng không ngộ, nên bình thường làm việc gì cũng không dựa trên Pháp, không làm được mọi lúc làm việc gì đều nghiêm khắc yêu cầu chính mình, gây ảnh hưởng xấu đến Đại Pháp.

Sau khi xem xét lại, tôi xin lỗi con dâu và rơi nước mắt. Có lẽ thấy tôi khóc nên con dâu liền an ủi: “Người một nhà không ai có lỗi với ai, con không oán trách mẹ, chỉ là về sau chú ý là được, là vì an toàn, mẹ cũng đừng nghĩ nhiều.”

Tôi nói: “Con trách mẹ không sao cả, mẹ khóc là vì đã không nghe lời Sư phụ, không học Pháp tốt. Mẹ thấy buồn vì mình đã không làm theo yêu cầu của Pháp.” Con dâu nghe vậy cũng không nói gì nữa.

Từ hôm đó, bất cứ khi nào ngồi trong xe hơi, tôi đều thắt dây an toàn bất kể ngồi ở vị trí nào.

Sự việc này đã thức tỉnh tôi vì bản thân đã không có Pháp trong tâm. Tôi nhận thức rằng mình đã rơi rớt trong tu luyện và muốn khuyến khích các đồng tu có cùng vấn đề hãy đặt tâm vào việc học Pháp cho tốt.

Tôi cũng muốn cảm ơn hai viên cảnh sát Canada vì sự tận tâm và đạo đức trong công việc.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/25/377120.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2018/12/14/173621.html

Đăng ngày 20-01-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share