Bài viết của Lăng Vũ, đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 16-5-2018] Tôi làm việc ở văn phòng chính quyền thành phố với vai trò phó chủ nhiệm, công việc rất tốt, nhưng sức khoẻ của tôi ngày càng đi xuống.

Tôi bị bệnh xơ gan nặng và đã phải nhập viện năm lần. Mỗi lần như thế đều có thể dẫn đến tử vong, nhưng tôi đã sống sót một cách thần kỳ như thể sinh mệnh tôi đang chờ đợi một điều gì đó.

Cuối cùng tôi đã được giới thiệu và bắt đầu học Pháp Luân Công, và sau đó bệnh của tôi đã khỏi hoàn toàn. Từ đó tôi không cần dùng đến thuốc nữa.

Năm lần nhập viện

Tôi được đưa vào phòng cấp cứu lần đầu tiên vào năm 1986, khi tôi bị nôn ra máu không ngừng. Tôi bị chẩn đoán bệnh xơ gan, lượng hemoglobin (huyết sắc tố) trong máu chỉ ở mức 3,5g (mức bình thường là 11). Tôi được truyền 2800ml máu, nhưng tôi vẫn tiếp tục nôn ra máu.

Trong tình huống thông thường, một người trong tình trạng này không còn hy vọng sống sót. Bác sĩ thông báo với gia đình rằng tôi đang trong tình trạng nguy kịch và bảo họ hãy chuẩn bị hậu sự.

Vợ tôi cũng là một bác sĩ, cô ấy biết tôi có thể ra đi bất cứ lúc nào vì họ không thể cầm máu cho tôi. Thế nhưng tôi đã sống sót.

Một tháng sau tôi lại nôn ra máu, và nhập viện lần thứ hai. Các bác sĩ nói tình trạng của tôi đã xấu đi: các tĩnh mạch gan mỏng đi, do đó máu chỉ có thể chảy vào dạ dày, làm cho cơ dạ dày bị giãn ra.

Họ nói với vợ tôi rằng tôi không thể ăn các thức ăn rắn vì thành mạch máu mỏng trong dạ dày có thể dễ dàng bị đâm thủng và gây xuất huyết nặng.

Lúc đó tôi lại bị cổ trướng, bụng to như người mang bầu.

Để phân tán huyết dịch, bác sĩ phải cắt bỏ lá lách của tôi. Nhưng sau khi phẫu thuật, vết mổ liền rất chậm, còn tình trạng cổ trướng ngày càng nặng hơn. Tôi không thể nằm xuống được nên phải ngủ ngồi. Mặc dù ngủ ngồi, tôi vẫn bị khó thở. Bác sĩ đã cảnh báo tình hình nguy kịch của tôi với gia đình lần thứ hai.

Tuy nhiên vợ tôi vẫn kiên định xin bác sĩ tiếp tục làm tất cả những gì có thể. Cô ấy yêu cầu bác sĩ tiêm protein cho tôi. Mỗi mũi tiêm protein có giá bằng một phần ba tháng lương của tôi. Vì bảo hiểm y tế của tôi không chi trả khoản đó, nên vợ tôi phải đi vay tiền. Các món nợ của chúng tôi không nhỏ, nhưng một lần nữa tôi đã sống sót.

Khi bệnh xơ gan của tôi lại gây chảy máu dạ dày lần nữa, tôi nhập viện lần thứ ba. Tôi yếu đến mức không thể tự mình đứng dậy vào nhà tắm. Tôi sụt cân nghiêm trọng, trông như một bộ xương.

Họ cho tôi dùng thuốc và tiêm nhưng không hiệu quả. Các bác sĩ nói với vợ tôi rằng họ đã gặp những bệnh nhân như tôi, không ca nào sống sót. Họ muốn vợ tôi chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Khi tôi nhập viện lần thứ tư, tôi đã không thể nói năng bình thường nữa, trong khoang bụng tích một lượng dịch lớn. Bác sĩ lại cảnh báo tình trạng khẩn cấp và nói với vợ tôi rằng bệnh tình của tôi không còn hy vọng.

Lần thứ năm tôi nhập viện là tháng 1 năm 1996. Toàn thân tôi sưng phù. Bác sĩ nói tôi bị hoại tử gan và hoại tử não nghiêm trọng, cơ hội sống sót rất mong manh.

Tôi được đưa vào phòng cấp cứu trong ba ngày. Tới ngày thứ tư, ba lãnh đạo tại nơi tôi làm việc tới thăm tôi. Tôi trông như người chết, mặc dù linh hồn vẫn còn giữ lại. Sau khi nói chuyện với bác sĩ, họ bảo vợ tôi: “Hãy chuẩn bị hậu sự, sẽ không sống được lâu đâu.”

Dù trước đây tôi cũng nhiều lần ở trong tình trạng nguy kịch, nhưng lần này vợ tôi biết rằng tôi thật sự không có hy vọng. Cô ấy cầu xin bác sĩ: “Hãy giúp anh ấy tỉnh lại, tôi còn lời muốn nói với anh ấy.”

Bác sĩ nói với cô ấy rằng, dù tôi có tỉnh lại, tôi cũng không thể nói chuyện vì không còn đủ máu lên tim và não tôi đã chết. Vợ tôi khóc.

Vào thời điểm ấy, vợ tôi đã mượn tiền của tất cả những người quen biết và chúng tôi đã ngập trong nợ nần. Cơ quan nơi tôi làm không thể chi trả thêm cho chi phí y tế của tôi. Thực tế tôi đã dùng hết quỹ y tế được phân bổ của cơ quan.

Nhưng, một lần nữa tôi lại sống sót một cách kỳ diệu.

Pháp Luân Đại Pháp đã chữa bệnh cho tôi

Chị và cháu gái vào thăm tôi ở bệnh viện. Cháu tôi nói: “Trước đây cháu cũng từng trải qua nhiều đau đớn bệnh tật, nhưng sau khi tu luyện Pháp Luân Công, cháu đã trở nên khoẻ mạnh. Giờ cháu khoẻ và có thể làm mọi việc. Pháp Luân Công là pháp môn tu luyện của Phật gia, đã cứu cuộc đời cháu, chú hãy tin cháu, Pháp Luân Công cũng có thể cứu chú.”

Tôi đã yếu đến nỗi không thể mở mắt. Tuy nhiên, khi cháu gái nhắc đến tên của nhà sáng lập Pháp Luân Công, Sư phụ Lý Hồng Chí, trái tim tôi rung động, và đột nhiên, tôi cảm thấy một nguồn năng lượng nhanh chóng chạy khắp thân thể, tôi đã có thể mở mắt.

Lần đầu tiên tôi nghe tới tên Sư phụ “Lý Hồng Chí” là sau khi tôi xuất viện lần thứ hai. Tôi ở trong tình trạng khốn khổ đến nỗi tôi đã đi tới công viên gần nhà để tìm môn tu luyện khí công với hy vọng có thể cải thiện sức khoẻ.

Thời điểm đó, rất nhiều người luyện các môn khí công khác nhau ở công viên, và tôi đã nghĩ rằng khí công sẽ có tác dụng. Với suy nghĩ đó, ba chữ này đột nhiên xuất hiện trong tâm trí tôi. Họ đã nói tới ông “Lý Hồng Chí”, mặc dù lúc đó tôi không hề biết ông Lý Hồng Chí là ai.

Cháu gái tôi mở cho tôi nghe băng ghi âm các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí và đưa cho tôi cuốn Pháp Luân Công. Tôi thấy xúc động, bởi tôi hiểu rằng đây là điều mình đã tìm kiếm từ lâu.

Tôi nghe đi nghe lại các bài giảng của Sư phụ. Một luồng nhiệt trào dâng và chạy qua tim tôi. Khi tôi có thể mở sách ra, tôi đã nhìn thấy ảnh Sư phụ toả sáng và phát ra ánh sáng rực rỡ. Tôi nghĩ rằng mình nhìn nhầm, nên nhắm mắt lại rồi mở ra, nhưng tấm hình Sư phụ vẫn phát sáng. Tôi đã khóc, tôi biết rằng mình đã được cứu.

Mặc dù tôi không thể ngồi dậy hay nói chuyện, tôi cố gắng học các bài công pháp khi đang nằm trên giường. Tôi ghi nhớ các khẩu quyết ở đầu mỗi bài tập và lặp lại nhiều lần trong đầu. Tôi tin rằng khẩu quyết đó có sức mạnh thần kỳ. Tôi liên tục nghe các bài giảng của Sư phụ và đọc sách, và dần dần đã có thể ngồi dậy và đứng dậy. Tôi bắt đầu có thể tự ăn lại được, thậm chí cả thức ăn rắn.

Các bác sĩ kinh ngạc trước tiến triển mỗi ngày của tôi và nghĩ rằng điều này là không thể. Làm sao tôi có thể hồi phục nhanh như vậy, đặc biệt khi tôi đã gần tới cảnh cửa tử thần chỉ trước đó vài ngày?

Khi tôi đang đọc sách Pháp Luân Công, một người tới bệnh viện thăm người thân và hỏi tôi đọc sách gì. Tôi nói đây là một cuốn sách về Pháp Luân Công. Anh ấy dường như rất hứng thú khi nghe thấy vậy và nói: “Đó chắc chắn là một cuốn sách tuyệt vời.”

Rồi anh ấy kể cho tôi nghe vài chuyện đã xảy ra với một học viên Pháp Luân Công ở nơi anh làm việc.

Câu chuyện của người thợ mỏ than

Người này làm việc tại một mỏ than. Một hôm có người thợ mỏ vô ý bị ngã xuống cái giếng sâu 200m. Mọi người đều sợ hãi và nghĩ rằng người thợ mỏ này chắc chắn đã chết. Một đội cứu nạn được lập ra, và họ đi xuống giếng. Trước sự ngạc nhiên, họ tìm thấy người thợ mỏ còn sống! Anh ấy nói rằng anh ấy cảm nhận có cái gì đó đã giữ mình trong khi rơi xuống.

Hoá ra đây là một học viên Pháp Luân Công. Mọi người ở nơi làm đều biết việc này, và họ rất ngỡ ngàng trước uy lực của Pháp Luân Công.

Tôi cũng ngạc nhiên khi được nghe chuyện này. Tôi nói với vợ: “Chúng ta hãy về nhà. Anh muốn tu luyện Pháp Luân Công.” Bác sĩ nói rằng vẫn còn quá sớm để xuất viện, nhưng tôi đã nói với họ rằng họ sẽ không phải chịu trách nhiệm về những gì xảy ra sau đó.

Sự hồi phục thần kỳ

Sau khi về nhà, tôi bắt đầu nghi ngờ không biết quyết định của mình có đúng không. Tôi đã năm lần ở vào tình trạng nguy kịch, nhưng tôi không chắc chắn liệu Pháp Luân Công có thể cứu tôi không.

Tôi nói với vợ: “Nếu anh chết, hãy đưa anh đi hoả táng và đừng nói với ai rằng anh tu luyện Pháp Luân Công. Anh có lẽ đã chết từ lâu rồi, nên anh không muốn làm hỏng thanh danh của Pháp Luân Công.”

Hàng ngày tôi luyện các bộ công pháp, và sức khoẻ của tôi cải thiện một cách thần kỳ. Bàn tay tôi không còn lạnh cóng như trước nữa. Sắc mặt tôi trở nên khoẻ khoắn.

Điều tuyệt vời hơn nữa là chứng cổ trướng đã biến mất. Chân tôi khoẻ mạnh hơn, và tôi có thể ăn bất cứ thứ gì. Thêm một điều kỳ diệu xảy ra, thậm chí trước khi tôi đọc xong cuốn sách. Khi tôi đang ngồi đả toạ, tôi bay lên hạ xuống, như những gì Sư phụ nói trong sách. Thân thể tôi nhẹ nhàng khi đi bộ.

Tôi biết rõ Sư phụ Lý Hồng Chí đã cứu tôi. Tôi bắt đầu luyện công ở mảnh đất trống gần nhà, tôi muốn nhiều người hơn nữa được thụ ích từ Pháp Luân Công giống như tôi. Có những lúc trên 50 người cùng tôi luyện công. Nhà tôi cũng trở thành một lớp học Pháp.

Khi tôi quay lại bệnh viện khám, các bác sĩ vây quanh tôi và đặt ra vô số câu hỏi.

Một người nói: “Không thể tin rằng anh đang hồi phục rất tốt”. Người khác nói: “Chúng tôi không có cách chữa trị cho anh, nhưng hãy nhìn anh bây giờ xem.” Một người nữa lại nói thêm: “Quả là kỳ diệu, Pháp Luân Công đã cứu anh.”

Một y tá có nghe về trường hợp của tôi trước đó, nên cô ấy đến để xem tận mắt. Cô ấy hỏi: “Có thật anh là người năm lần ở trong tình trạng bệnh nguy kịch nhưng đã được chữa khỏi nhờ Pháp Luân Công?”

Tôi trả lời: “Chính là tôi đây.”

Cô ấy nói: “Cuối cùng thì tôi cũng đã nhìn thấy người thật. Tôi chỉ muốn tận mắt nhìn xem những gì tôi đã được nghe về anh có thật không. Năm ngoái, chúng tôi đã không thể chữa khỏi cho một phụ nữ bị phong nhưng Pháp Luân Công đã chữa khỏi cho bà ấy trong bảy ngày. Những gì anh trải qua là điều kỳ diệu thứ hai mà tôi được chứng kiến trong đời. Tại bệnh viện này, không ai mắc bệnh của anh mà có thể sống sót ngoài anh. Thậm chí cả vị bác sĩ chữa trị cho anh cũng đã qua đời. Thật kỳ diệu là anh đã vượt qua.”

Bằng chứng sống về uy lực của Pháp Luân Công

Thực tế, mỗi học viên Pháp Luân Công đều có những trải nghiệm thần kỳ về phương diện này hay phương diện khác. Những ai đã bị tẩy não bởi tuyên truyền chủ nghĩa vô thần của Đảng Cộng sản Trung Quốc không thể nào dùng khoa học kỹ thuật hiện đại để giải thích được những điều kỳ diệu xảy ra.

Kể từ khi cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu năm 1999, tôi phải sống dưới áp lực rất lớn. Vài lần cảnh sát gõ cửa nhà tôi từ sáng sớm để kiểm tra tôi và lục soát nhà tôi.

Trong những ngày nghỉ lễ hoặc những ngày nhạy cảm, các nhân viên từ cục an ninh quốc gia, đồn cảnh sát địa phương, uỷ ban chính trị và pháp luật địa phương, các nhân viên ủy ban khu phố và phòng 610 đến nhà tôi để sách nhiễu, bởi vì tôi không từ bỏ đức tin vào Pháp Luân Công.

Tuy nhiên, bạn bè và hàng xóm, những người quen biết tôi đều tin rằng Pháp Luân Công là tốt. Họ thường kể cho người khác. “Tôi biết anh này, đã từng nhập viện năm lần vì bệnh xơ gan, nhưng Pháp Luân Công đã cứu sống anh ấy. Tôi không bịa đặt đâu vì anh ta vẫn còn sống …”

Tôi là một bằng chứng sống cho khả năng chữa bệnh kỳ diệu của Pháp Luân Công.

Trưởng phòng 610

Một lần trưởng Phòng 610 đến gặp tôi và nói: “Anh là một cán bộ trong chính quyền. Chính quyền không cho phép anh tu luyện Pháp Luân Công, vì vậy anh nên dừng tập ngay. Không tuân theo lệnh của chính quyền là sai.”

Tôi trả lời: “Có gì sai khi tôi muốn cải thiện sức khoẻ? Tôi có làm phiền ai không? Tôi đã làm gì sai?”

Ông ấy nói: “Anh có thể tập luyện môn khác.”

Tôi trả lời: “Chạy bộ và chơi thể thao là rèn luyện thể dục, và Pháp Luân Công cũng có năm bài tập. Những người khác được phép tham gia các hoạt động thể dục. Tại sao tôi không thể tập luyện Pháp Luân Công? Tôi đã từng phải nhập viện năm lần, có thể đã chết từ lâu rồi, do đó tôi không sợ những đe doạ của ông đâu.”

Nhìn thấy tôi kiên định vào đức tin của mình như thế, ông ấy xuống giọng và hỏi: “Thế anh có còn uống thuốc không?”

Tôi trả lời: “Tại sao tôi lại phải uống thuốc khi tôi đang khoẻ mạnh? Trước kia, tôi đã dùng cạn quỹ y tế nơi tôi làm việc. Từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi không còn dùng thuốc hơn 20 năm nay rồi. Tôi đã tiết kiệm được bao nhiêu tiền cho cơ quan?”

Ông ấy không nói được gì.

Gia đình tôi

Tôi thường nói với con trai: “Pháp Luân Công đã cứu sống cha. Nếu không phải là một học viên Pháp Luân Công, cha đã không còn ở đây.”

Con trai và gia đình cháu đều tin vào Pháp Luân Công. Mỗi dịp năm mới, các cháu lại về với chúng tôi. Cháu nội tôi khấu đầu trước ảnh Sư phụ và nói: “Con khấu đầu trước Sư phụ, kính chúc Sư phụ năm mới vui vẻ. Con cảm tạ Sư phụ! Con cảm tạ Sư phụ!”

Nhân ngày sinh nhật Sư phụ, tôi xin được chia sẻ câu chuyện của tôi. Vợ tôi cũng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Nếu không có sự từ bi cứu độ của Sư phụ, con đã không thể sống sót đến bây giờ, và chúng con cũng không thể sống trong yên bình.

Sư phụ đã cho tôi một cuộc sống mới. Những trải nghiệm của tôi là minh chứng cho sự vĩ đại của Sư phụ và Pháp Luân Công.

(Bài viết hưởng ứng “Kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp thế giới” 2018 do trang web Minh Huệ kêu gọi)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/16/【庆祝513】医院传奇-十年五次病危-市政干部炼功痊愈-365139.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/3/170633.html

Đăng ngày 19-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share