Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 2-6-2018] Vào một ngày trong năm 2016, con gái tôi, hiện đã lập gia đình ở một tỉnh xa, gọi cho tôi và nói: “Mẹ mau tới đây. Con chuẩn bị làm phẫu thuật lấy sỏi mật.”

Bệnh viện không thể chữa cho con gái tôi

Tôi đã bị sốc. Sao cháu không gọi cho tôi sớm hơn? Tôi biết rằng, là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, không sự việc gì là ngẫu nhiên. Tôi bàn bạc với chồng, chồng tôi cũng là một học viên.

Chồng tôi nói “Nó không nên làm phẫu thuật. Hãy đưa nó về nhà.”

Ngày hôm sau, tôi đáp chuyến bay tới nơi. Khi tôi nhìn thấy con gái, trông con bé rất yếu. Cháu đã không thể ăn chín ngày nay. Lòng tôi rất đau đớn.

Con rể tôi giải thích, có hai viên sỏi to bằng quả bóng bàn trong túi mật của con gái tôi. Nếu không lấy chúng ra, cháu sẽ chết. Ngày phẫu thuật đã được sắp xếp tại một bệnh viện khác. Tôi bảo với con rể rằng tôi muốn đưa con gái về nhà. Chồng và mẹ chồng cháu đều không đồng ý. Con gái tôi không nói gì.

Tôi không muốn ép con gái, nên quyết định chờ xem sao. Cháu được chuyển sang một bệnh viện khác. Các xét nghiệm trước phẫu thuật cho kết quả không được tốt.

Bác sĩ nói “Lượng tiểu cầu quá thấp để tiến hành phẫu thuật. Cô ấy cần ở lại bệnh viện và chúng tôi sẽ cố gắng dùng thuốc để làm tăng lượng tiểu cầu”.

Tôi gọi điện cho chồng để báo tình hình, và sau đó ông ấy nói với con gái: “Sáng nay bố cố gắng sửa cái máy khâu, nhưng lại làm rơi một con ốc mà không tìm được. Vì thiếu con ốc đó nên máy khâu không hoạt động. Con thử nghĩ xem: Nếu con bị cắt túi mật, cơ thể của con có còn hoạt động tốt như trước không?”

Tôi nói với con gái: “Bố con cũng không muốn con làm phẫu thuật. Con nghĩ sao nếu chúng ta về nhà?”

Con gái tôi không thể quyết định, nhưng chồng cháu lo lắng rằng cháu quá yếu để đi máy bay. Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác là ở lại bệnh viện.

Hàng ngày, con gái tôi phải chịu những cơn đau khủng khiếp. Tôi bắt đầu nói với cháu về Pháp Luân Đại Pháp. Cháu cũng biết Pháp Luân Đại Pháp đã bị chính phủ tuyên truyền dối trá và Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Tôi cũng giảng chân tướng cho các bệnh nhân cùng phòng. Vì tôi không biết tiếng địa phương, cháu giúp tôi phiên dịch. Chúng tôi đã thuyết phục thành công hai người thoái xuất khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Vài ngày sau chồng tôi lại gọi điện. “Hãy bảo con gái về nhà. Thuốc thang không có tác dụng đâu. Tiểu cầu của nó sẽ ngày càng xuống thấp”.

Điều đó hoàn toàn đúng với kết quả kiểm tra của bác sĩ. Ông ấy không thể làm gì ngoài việc cho con gái tôi xuất viện.

Tôi bàn bạc tình trạng của con gái với con rể. “Mẹ có thể đưa nó về nhà mẹ được không?” Vì bệnh viện cũng không thể chữa trị, nên cháu đã đồng ý.

Khi chúng tôi về tới nhà, bạn bè và họ hàng tới thăm và cho chúng tôi những lời khuyên. Anh họ cháu, là một bác sĩ nổi tiếng, nói rằng: “Viên sỏi quá lớn. Nếu họ không lấy nó ra, túi mật sẽ bị vỡ và gây nguy hiểm đến tính mạng. Tốt nhất cô nên đưa em tới bệnh viện để kiểm tra xem tại sao tiểu cầu lại thấp đến vậy. Em ấy cần làm phẫu thuật càng sớm càng tốt”.

Con gái tôi đã rất sợ hãi. Vài tháng trước, cháu phải nhập viện vì vấn đề tương tự và tình hình đã được cải thiện bằng thuốc. Tuy nhiên, lần này bệnh tình tái phát, và cháu không biết phải làm sao. Chồng tôi và tôi đều biết rằng chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới có thể cứu cháu.

Con rể tôi khăng khăng đòi đưa vợ đi viện. Cháu cũng tìm được một bác sĩ Trung y có khả năng làm tan sỏi mật. Bác sĩ này đã kê cho con gái tôi 10 loại thảo dược.

Năm mới đang đến gần. Chúng tôi không làm được gì ngoài việc sắc thuốc thảo dược cho con. Khi cháu uống, cháu bắt đầu bị nôn và không thể ngủ cả đêm.

Con gái tôi hồi phục sau khi tu luyện Pháp Luân Công

Sau bữa sáng ngày hôm sau, tôi quyết tâm buông chấp trước xuống và nói với con gái “Con thấy đấy, bác sĩ không thể chữa khỏi cho con. Bố mẹ đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm. Chúng ta không bao giờ bị ốm. Chúng ta cũng chẳng phải uống viên thuốc nào. Giờ đây cuộc sống của con đang bị đe doạ, con hãy quyết định đi”.

Cháu ngần ngừ một chút rồi nói “Mẹ, con muốn tu luyện Pháp Luân Công với mẹ”.

Cháu bước ra khỏi giường, đi về phía bàn, rồi quăng đống thuốc vào thùng rác. Sau đó cháu trở lại giường. Cả ngày hôm đó cháu vẫn ổn.

Tối đó, cháu bắt đầu luyện công cùng chúng tôi và vài học viên khác. Ngay khi vừa kết thúc bài công pháp thứ hai, cháu phấn khích nói với tôi “Mẹ, sao con cảm thấy thân thể thật nhẹ nhàng? Con thấy thật tốt!”

Cháu quá vui mừng và nhảy lên nhảy xuống như một đứa trẻ. Tôi biết Sư phụ đã cứu cháu.

Ngày hôm sau chính là ngày đầu năm mới. Cháu đã hồi phục. Tôi đã bật khóc vì rất cảm kích Pháp Luân Đại Pháp.

Con rể tôi cũng chứng kiến điều kỳ diệu đó, và cháu đã thay đổi, chuyển sang ủng hộ con gái tôi tu luyện Pháp Luân Công. Khi con gái ở với chúng tôi, cháu cùng chúng tôi học Pháp và luyện công. Cháu dần khoẻ hơn mỗi ngày.

Khoảng 20 ngày sau, con rể tôi gọi điện tới. Cháu đã mua vé máy bay cho vợ mà không nói gì với chúng tôi. Tôi muốn giữ con gái ở lại thêm vài ngày.

Con gái tôi nói “Mẹ đừng lo cho con. Con sẽ tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sau khi trở về nhà. Con sẽ không để Sư phụ thất vọng”.

Sau này, anh trai tôi cũng biết vì sao cháu có thể hồi phục sức khoẻ. Anh ấy thường xuyên gọi điện cho cháu và nhắc nhở, “Hãy tu luyện cho tốt”.

Không ngôn từ nào có thể diễn tả được lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ, bởi Ngài đã cho con gái tôi một cuộc sống mới.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/4/12/364046.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/2/170625.html

Đăng ngày 18-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share