Bài viết của Chính Tín, học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 01-6-2018]
Sức khỏe luôn là mối quan tâm hàng đầu của nhân loại. Từ cổ chí kim, từ trong nước đến ngoài nước, các nhà khoa học và chuyên gia y tế trên khắp thế giới vẫn luôn tìm kiếm các phương thức trị các loại bệnh và duy trì sức khỏe cho con người.
Nhưng cho dù y học của nhân loại có phát triển đến đâu, rất nhiều bệnh tật là vẫn không cách nào chữa trị triệt để. Đối với rất nhiều người dân Trung Quốc, điều trị y tế nằm ngoài khả năng của họ. Thậm chí họ còn đối mặt với vấn đề khác lớn hơn. Sự hủ bại của thể chế Trung Cộng tạo thành “Y đức bại hoại” trên diện rộng, khám bệnh thì cần phải có quan hệ, nhét phong bì, thậm chí có người còn vì chữa bệnh mà khuynh gia bại sản,… Rất nhiều người đã tìm kiếm các phương thức chữa bệnh khác.
Pháp Luân Công, còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp, là Đại Pháp tu luyện Phật gia thượng thừa, được Sư phụ Lý Hồng Chí truyền xuất ra vào năm 1992, lấy đặc tính tối cao của Vũ trụ “Chân-Thiện-Nhẫn” làm nguyên tắc chỉ đạo người tu luyện, với năm bài công pháp giản đơn, đẹp mắt phụ trợ, có thể giúp người tu luyện chỉ trong một thời gian ngắn tâm thân tịnh hóa, đạo đức hồi thăng. Pháp Luân Công được biết đến có khả năng chữa bệnh. Năm 1998, một số cán bộ kỳ cựu đã về hưu của Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc đã tiến hành khảo sát chuyên sâu và nhận được lượng lớn thông tin phản hồi từ hàng nghìn học viên Pháp Luân Công. Trong báo cáo khảo sát trình lên Bộ Chính trị, Kiều Thạch, một thành viên cấp cao trong Bộ Chính trị đã kết luận rằng Pháp Luân Công mang đến rất nhiều lợi ích cho đất nước và người dân mà không có bất kỳ một điều hại nào.
Câu chuyện tu luyện của một bác sỹ về hưu
Bác sỹ Vương Vĩnh Quang, một bác sỹ đã nghỉ hưu ở thành phố Ô Lỗ Mộc Tề, tỉnh Tân Cương, bắt đầu học luyện Pháp Luân Công từ năm 1994, không chỉ khỏi bệnh nan y, phẩm chất đạo đức cũng được đề cao. Bác sỹ Vương đã hồi phục thần kỳ sau khi bị gãy xương nghiêm trọng trong hai vụ tai nạn.
Tiền duyên với Đại Pháp
Bác sỹ Vương đã nhiều năm bị bệnh xơ gan, teo cơ chân trái ngày càng nặng và bệnh trĩ cấp tính. Quanh năm thuốc men mà vẫn không có tác dụng. Đồng thời, bà còn phải chăm sóc cậu con trai bị trầm cảm từ khi còn nhỏ. Cuộc sống khốn khổ đã khiến bà thường nghĩ đến việc quyên sinh.
Một ngày cuối năm 1994, Phật duyên đến, bác sỹ Vương cảm thấy rất bồn chồn, đứng ngồi không yên. Đột nhiên bà không tự chủ mà cứ thế đi một chặng đường dài tới thẳng nhà cháu trai. Khi bà vừa đến nơi, cháu trai bà kinh ngạc và vui mừng nói: “Ngày mai trong thành phố có mở một lớp học Pháp Luân Công, cô hai tối nay đến đây, thật là trùng hợp, quá tuyệt vời!” Rồi anh ấy đưa cho bà một cuốn sách “Chuyển Pháp Luân”.
Bác sỹ Vương một mạch đọc hết cuốn sách, rồi hạnh phúc nói: “Cô tin tất cả mọi điều mà Sư phụ Lý giảng trong sách, cô muốn học Pháp Luân Công.”
Bà thấy vô cùng hạnh phúc khi rốt cuộc đã tự mình tìm được vị minh Sư mà bà hằng mong muốn bao năm, đồng thời bà cũng hiểu vì điều gì mà ở nhà bà đứng ngồi không yên, vì sao mà bà cứ thế vượt đường xa đi tới nhà cháu: Hóa ra chính là bà đến để đắc Pháp Luân Đại Pháp!
Bà nghiêm khắc chiểu theo tiêu chuẩn “Chân-Thiện-Nhẫn” yêu cầu bản thân, đề cao tiêu chuẩn đạo đức, danh lợi coi nhẹ, tư tâm ít đi, thiện tâm nhiều lên, ngày càng khoan dung với người khác. Khi gặp chuyện, bà nghĩ cho người khác trước.
Bà đã bỏ đi toàn bộ sách Phật giáo và Đạo giáo đã mua trước kia và chỉ chuyên nhất tu luyện Pháp Luân Công. Rất nhanh sau đó, mọi bệnh tật của bà đều biến mất.
Từ chối tiền bồi thường hai trong vụ tai nạn
Vụ tai nạn đầu tiên xảy ra chỉ trước Tết Nguyên đán 2001 ba ngày. Khi đó bác sỹ Vương bắt chuyến xe buýt số 57. Khi xuống xe ở trạm Hồng Sơn, người lái xe đã không nhìn thấy bà bước xuống xe từ cửa sau nên đã nhanh chóng lái xe đi. Bà bị vướng vào xe buýt, ngã nhào xuống đất khiến xương cánh tay bị gãy.
Ngay sau đó người lái xe phát hiện ra có người bị ngã nên đã dừng xe lại, xuống xe và đỡ bác sỹ Vương dậy và nói: “Tôi xin lỗi. Tôi không nhìn thấy chị đang xuống xe.”
“Ừ, không có gì đâu. Anh có thể đi được rồi,” bác sỹ Vương nói.
Người bán vé xe (phụ xe) nghe bác sỹ Vương nói không sao cũng chạy xuống xin lỗi bà: “Xin lỗi. Tôi đã không thấy chị.”
Người phụ xe rõ ràng biết bác sỹ Vương đang xuống xe ở cửa sau, nhưng đã không nói với lái xe rằng có người đang xuống xe. Bác sỹ Vương biết người phụ xe nói dối và cảm thấy khó chịu và nghĩ rằng cô ấy nên bị cảnh cáo để tránh tình huống tương tự xảy ra với người khác. Để dễ dàng tìm người chịu trách nhiệm hơn nếu có gì bất trắc xảy ra với bà, một người đàn ông đứng chờ xe buýt đã đưa cho bà Vương biển số của chiếc xe buýt.
Cánh tay và cổ tay của bà ngay lập tức sưng tấy lên và chuyển sang tím bầm, rất đau đớn và bà đã đi đến bệnh viện Hồng Sơn để kiểm tra. Sau đó bà đã báo cáo vụ tai nạn với trung tâm điều hành xe buýt và cung cấp cho họ bản sao bệnh án của bà cũng như biển số xe. Họ khuyên bà nên điện thoại cho trưởng đội xe buýt vào ngày hôm sau.
Khi bác sỹ Vương gọi điện, người đội trưởng rất quan tâm và bảo bà đến bệnh viện kiểm tra, đồng thời công ty xe buýt sẽ chi trả toàn bộ chi phí y tế. Bác sỹ Vương đã từ chối lời đề nghị. “Không cần phải vậy, nhưng người phụ xe phải được đào tạo thêm. Cô ấy không những vô trách nhiệm với hành khách mà cô ấy còn nói dối.”
“Tôi đồng ý,” người lãnh đạo nói. “Hãy cho tôi địa chỉ nhà bà và chúng tôi sẽ gửi đồ ăn cũng như cử y tá đến chăm sóc bà.”
“Các anh cân đối ngân sách cũng không dễ dàng gì, hơn nữa, sắp hết năm, đoàn xe cũng bận, anh cũng còn nhiều việc phải lo. Đồng thời người y tá mà anh gửi đến chăm sóc tôi cũng sẽ không được nghỉ tết với gia đình. Tốt hơn là tôi tự chăm sóc bản thân. Chỉ cần các anh hướng dẫn đào tạo thêm cho người bán vé, như vậy sẽ không có ai khác bị thương giống tôi là được. Tôi không cần khoản bồi thường thương tích nào cả.”
“Chí ít thì chị cũng cho tôi biết tên chứ,” người lãnh đạo hỏi.
Bác sỹ Vương nói: “Tôi là học viên Pháp Luân Công.”
Bác sỹ Vương học Pháp và luyện công hàng ngày, không lâu sau đó chỗ xương gãy ở tay đã hoàn toàn bình phục.
Bà lại trải qua một tai nạn tương tự vào năm 2004. Khi xe buýt rời đi bà chưa kịp xuống xe hoàn toàn và bị ngã khiến xương đùi bị gãy.
Người lái xe ân hận nói: “Đây là lỗi của tôi. Đây là chuyến xe cuối trong ngày nên tôi muốn sớm hoàn thành công việc để ra về nên hấp tấp mà không quan sát cẩn thận cửa sau. Tôi sẽ đưa chị đến bệnh viện và chịu toàn bộ chi phí điều trị.”
Bác sỹ Vương nói: “Sau này anh nên chú ý hơn để hành khách được an toàn là được rồi, không cần đưa tôi đến bệnh viện cho tốn tiền và gây áp lực tài chính cho anh. Đưa tôi về nhà là được.”
Khi những người chứng kiến đều la hét yêu cầu người lái xe đưa bác sỹ Vương đến bệnh viện, bác sỹ Vương đã trấn an họ, bà nói: “Xin hãy nghe tôi nói. Tôi là học viên Pháp Luân Công, cứ tùy kỳ tự nhiên thôi. Đừng để người lái xe phải chịu gánh nặng tài chính lớn như vậy.”
Một y tá đi chuyến xe đó đã giúp người lái xe đưa bác sỹ Vương về nhà. Ba ngày sau cô ấy quay lại và thấy toàn bộ chân của bác sỹ Vương sưng lên rất to, nó tồi tệ đến mức có thể phải cắt bỏ.
Thế nhưng một buổi tối, đột nhiên bác sỹ Vương cảm thấy một luồng nhiệt cường đại thông thấu toàn thân, và sau đó cơn đau kịch liệt cũng biến mất. Ngày hôm sau nhìn là thấy phần xương gãy ở chân bà đã được nắn thẳng lại. Bà chậm rãi rời khỏi giường và nhận ra rằng mình có thể đứng được. Bà biết Sư phụ đã ban cho bà cuộc đời mới. Bác sỹ Vương không sao ngăn được dòng lệ tuôn rơi vì cảm kích ân điển của Sư phụ.
Sự phục hồi thần kỳ của bà đã nhanh chóng được truyền rộng. Một người hàng xóm kinh ngạc khi thấy bác sỹ Vương phục hồi nhanh đến thế: “Lúc đó bà bị thương nghiêm trọng như vậy, thế mà chỉ với tín ngưỡng của mình bà đã phục hồi hoàn toàn trong một thời gian ngắn. Thật không thể tin nổi!”
Bác sỹ Vương nói: “Từ khi tai nạn xảy ra, người lái xe đó không muốn thu tiền vé xe của tôi. Có lần anh ấy nói với người lái xe khác rằng ‘tôi đã làm một học viên Pháp Luân Công bị thương nhưng bà ấy không bắt tôi bồi thường’.“
Một viên chức trong khu dân cư đã nói với mọi người về vụ tai nạn: “Đấy mọi người xem, bà ấy đã bị thương vô cùng nghiêm trọng khi đi xe buýt, nhưng đã không đòi bất kỳ khoản bồi thường nào, cũng không đến bệnh viện và giờ bà ấy có thể đi bộ.”
Sự hồi phục thần kỳ của một y tá
Cô Mạnh Chiêu Hồng là y tá tại Trung tâm Y tế Tháp Lâm ở Đại Hưng An Lĩnh, tỉnh Hắc Long Giang. Cô từng bệnh tật còm cõi, không đau chỗ ngày thì đau chỗ kia, châm cứu uống thuốc cũng không có hiệu quả.
Không chỉ khổ sở vì bệnh tật, mối quan hệ giữa cô với chồng cũng rất căng thẳng. Họ thường xuyên cãi vã, thậm chí đã đề cập đến việc ly hôn. Căng thẳng về cả tinh thần lẫn thể chất khiến cuộc sống của cô vốn đã khổ càng thêm khổ.
Tháng 7 năm 1996, chồng cô Mạnh nghe nói về khả năng chữa bệnh thần kỳ của Pháp Luân Công. Anh đã đưa vợ mình đến xem băng hình các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý tại một nhóm học Pháp. Trong suốt hai giờ đồng hồ xem video giảng Pháp, cô cảm thấy rất buồn ngủ và dường như không nghe được một từ nào nhưng cô cảm thấy vô cùng thoải mái, một cảm giác mà cô chưa bao giờ có trước đây.
Cô Mạnh trở nên tràn đầy sức sống khi khóa học chín ngày kết thúc. Cô đã mua một cuốn sách “Chuyển Pháp Luân”. Về nhà cô học Pháp luyện công thường hằng. Hai tháng sau, toàn bộ những đau đớn trên cơ thể cô hoàn toàn biến mất. Tất cả những bệnh tật khiến cô khổ sở mà bệnh viện không thể điều trị nay đã được chữa khỏi một cách thần kỳ thông qua luyện công.
Cô vô cùng cảm động. Cô biết rằng Sư phụ Lý đã ban cho cô cuộc đời thứ hai.
Mặc dù sau khi bệnh tật biến mất, cô Mạnh đã ngừng đọc sách, nhưng Đại Pháp đã bén rễ sâu trong tâm. Cô cải biến rất nhiều sau khi luyện tập Pháp Luân Công.
Cô là y tá của một phòng khám. Cô đã mang những vật tư y tế mà cô từng lấy về nhà trước kia như gạc, băng, bông, cồn và các dụng cụ y tế khác trả lại cho phòng khám, và không lấy về nhà nữa. Cô làm việc chăm chỉ, đến sớm về muộn, cũng không so đo được mất, không tranh cãi với người khác.
Ở gia đình, cô Mạnh không còn cãi vã với chồng cũng như nghĩ đến việc ly dị nữa. Cô cũng chân thành xin lỗi chồng. Quan hệ giữa cô với gia đình chồng cũng được cải thiện và trở nên hài hòa hơn. Cô Mạnh cũng coi nhẹ lợi ích cá nhân, quyết không lấy những gì không phải của mình.
Năm 1998, chồng cô mắc bệnh hiểm nghèo. Cô đã phải vay hơn 100.000 nhân dân tệ để trị bệnh cho chồng. Mỗi tháng, tiền lương của cô chỉ có 400 nhân dân tệ, cô còn phải nuôi ăn nuôi học con gái nhỏ chưa đầy 10 tuổi, cuộc sống vô cùng cực khổ. Một đồng nghiệp đã giúp cô có được một gói bảo hiểm nhân thọ lớn cho chồng cô, nhưng cô Mạnh đã hủy hợp đồng bảo hiểm vì dựa trên Pháp mà suy xét, cô thấy đó là việc làm gian dối.
Mặc dù cô Mạnh chỉ học Pháp Luân Công trong hai tháng, nhưng trong vòng hai năm kể từ khi bắt đầu học luyện Pháp Luân Công, cô đã có một thân thể khỏe mạnh và hạnh phúc. Đại Pháp đã ban cho cô sức khỏe và một cuộc đời mới.
Cuộc đàn áp hủy hoại cuộc sống của những người thiện lương
Sau khi Giang Trạch Dân phát động đàn áp Pháp Luân Công năm 1999, rất nhiều người tốt đã bị bức hại. Vô số người nhờ tu luyện Pháp Luân Công mà khỏi bệnh tật thì nay lại một lần nữa bị đẩy vào vực sâu của sự thống khổ.
Bác sỹ Vương đã bị bắt giữ và tẩy não phi pháp. Nhà của bà cũng bị lục soát phi pháp. Con trai bà bị kết án lao động cưỡng bức.
Cô Mạnh đã bị bắt giữ phi pháp một vài lần, bị đưa đến trại lao động cưỡng bức hai lần trong ba năm, và bị tuyên án bốn năm tù giam. Khi cuộc đàn áp bắt đầu, con gái của cô mới lên 10 và đã trải qua 19 năm vô cùng khốn khó.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/1/368130.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/16/170792.html
Dịch ngày 04-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.