Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp phương Tây

[MINH HUỆ 31-5-2018] Tôi là một học viên phương Tây đắc Pháp vào tháng 6 năm 1999 ở New York. Gần đây tôi đã đọc cuốn Chuyển Pháp Luân bản tiếng Trung được trôi chảy và có thể tham gia các buổi học Pháp nhóm đọc hoàn toàn bằng tiếng Trung.

Việc học Pháp của tôi bằng tiếng Anh thường ở trạng thái mơ hồ, mệt mỏi và nông cạn; nhưng khi chuyển sang học bằng tiếng Trung tôi hoàn toàn tập trung, tràn đầy năng lượng và có nhiều thể ngộ. Tuy nhiên, câu chuyện của tôi không phải là một phép màu, mà là một quá trình tu luyện lâu dài, từng bước từng bước một; cần có sự kiên trì, tìm tòi, loại bỏ những chấp trước và tự bước đi trên con đường của chính mình.

Hồi đầu khi tôi mới đắc Pháp, nhiều học viên phương Tây quanh tôi nhanh chóng học tiếng Trung, nhưng tôi không cảm thấy hứng thú. Tuy nhiên, vào khoảng năm 2001, điều này đã thay đổi khi tôi đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp ở Quảng trường Thiên An Môn. Rõ ràng nói được tiếng Trung là sự trợ giúp lớn trong việc giảng chân tướng cho người Trung Quốc đại lục.

Vì rất bận rộn và không có thời gian tham gia các lớp học chính quy, nên tôi quyết định tự học đọc Chuyển Pháp Luân bằng tiếng Trung. Tôi nghĩ việc này không khó vì tôi đã quen thuộc với cuốn Chuyển Pháp Luân bản tiếng Anh. Tôi bắt đầu học Luận ngữ, nhưng cảm thấy quá khó nên đã nhanh chóng bỏ cuộc.

Khoảng một năm sau, tôi nhận được một cuốn Chuyển Pháp Luân bản pinyin và quyết định thử học lại. Sau khi học các âm cơ bản, tôi thấy mình có thể học được. Một năm sau, tức năm 2004, tôi có thể đọc bản Pinyin trong khi học Pháp nhóm và một số học viên Trung Quốc thậm chí còn khen tôi phát âm tốt.

Đồng thời, tôi nhận ra rằng việc học Pháp bằng tiếng Anh của tôi ngày càng kém đi. Tôi thường cảm thấy buồn ngủ và tâm cứ nghĩ về những thứ khác trong khi đang đọc! Tôi cảm thấy việc học Pháp như một công việc khổ sở mà tôi không thể không làm. Rõ ràng điều này không đúng đắn và cần được quy chính. Trái lại, khi đọc bản pinyin, mặc dù không hiểu nhiều, nhưng tôi hoàn toàn tập trung. Vì vậy, tôi muốn ngừng đọc bản tiếng Anh để học đọc bằng tiếng Trung càng nhanh càng tốt.

Khi hoàn toàn tập trung vào việc học tiếng Trung, tôi đã nghĩ rằng sẽ không mất hơn một năm để có thể đọc trôi chảy các chữ Trung Quốc. Là một nhà phát triển phần mềm, tôi khá giỏi trong việc tự học các môn học khác nhau. Vậy thì có gì khó khăn chứ? Chỉ có 332 trang trong cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi chỉ cần học chưa đầy một trang mỗi ngày. Không có vấn đề gì, phải không?

Tôi đã hoàn toàn sai lầm.

Khoảng năm 2007, tôi đã mua một ứng dụng từ điển/trình đọc tiếng Trung trên thiết bị cầm tay của mình. Điều này cho phép tôi học các chữ Trung Quốc, nhưng tôi có thể nhanh chóng tra cứu pinyin để phát âm chính xác, và đọc giải nghĩa bằng tiếng Anh. Điều này đã giúp ích rất nhiều cho việc học Pháp hàng ngày của tôi, nhưng nó cũng là một chướng ngại vì quá dễ dàng để tìm kiếm các chữ mà tôi không biết, thay vì phải ghi nhớ kỹ chúng.

Từ năm 2007 đến khoảng năm 2013, tôi tiến bộ rất rất chậm. Tôi đọc ít nhất một giờ đồng hồ trên thiết bị của mình mỗi ngày. Tôi không bao giờ bỏ lỡ dù chỉ một ngày, nhưng vẫn không hiểu nổi tại sao khi mình cầm cuốn sách bản tiếng Trung lên đọc thì không thể đọc hết đoạn đầu tiên! Tôi đã thử các kỹ thuật khác nhau, như dùng thẻ flash để ghi lại các chữ mà tôi không nhận ra, nhưng dường như không hiệu quả.

Khoảng năm 2014, cuối cùng tôi đã ngừng đọc trực tiếp từ thiết bị của mình. Tuy nhiên, việc đọc sách trong một giờ đồng hồ mỗi ngày gặp trở ngại lớn hơn. Lúc đó, tôi đã biết khoảng 75% các chữ. Thực sự rất nản lòng khi chỉ có thể đọc được một hoặc hai câu rồi lại phải tra một chữ. Đôi khi, tôi cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, và thật khó để tiếp tục. Hơn nữa, tốc độ đọc của tôi vẫn rất chậm. Tôi phải mất sáu tháng để đọc xong tất cả chín bài giảng. Có phải tôi đang lãng phí thời gian và làm ảnh hưởng đến tu luyện của mình vì không thường xuyên học hết chín bài giảng? Tôi đã hoàn toàn vô vọng vì mất quá nhiều thời gian để đạt được điều này?

Vào lúc đó, có lẽ Sư phụ đã giúp tôi. Trong thời gian ngắn, ba cơ hội học Pháp nhóm tiếng Trung hàng tuần xuất hiện một cách thần kỳ.

Buông bỏ chấp trước tại nhóm học Pháp và nhanh chóng đột phá

Đọc Pháp bằng tiếng Trung ở các nhóm nhỏ, mỗi người sẽ đọc một đoạn, từng người một, điều đó thực sự mang đến cho tôi nhiều khảo nghiệm tâm tính. Tôi chưa bao giờ làm điều này trước đây. Nhưng ẩn chứa đằng sau đó là chấp trước vào danh thâm căn cố đế đang trở ngại tôi. Lúc học Pháp tiếng Trung cùng các học viên trẻ, tôi có thể làm được điều này, nhưng lúc cùng các học viên khác học Pháp thì không được.

Tôi may mắn được tham gia một nhóm học Pháp vào giờ ăn trưa ở văn phòng của mình cùng ba học viên khác, một học viên Trung Quốc và hai học viên phương Tây. Khi chỉ có tôi và học viên Trung Quốc học Pháp, tôi sẽ đọc tiếng Trung, nhưng phải sử dụng thiết bị cầm tay của mình. Anh rất kiên nhẫn và sẽ giúp tôi chậm rãi đọc từng câu. Quá trình này rất khó khăn, và tôi thường đổ mồ hôi, đầu óc trống rỗng, và không thể nhớ được nhiều chữ. Nếu các học viên phương Tây tham gia, tôi sẽ chuyển sang đọc tiếng Anh. Vào một ngày tôi nhận ra mình phải vượt qua điều này. Tôi hỏi các học phương Tây rằng liệu có ổn không nếu tôi đọc bằng tiếng Trung và họ đồng ý. Tôi và hai học viên phương Tây đó đã quen nhau từ rất lâu, đối với tôi, đó chính là tâm danh, tranh đấu, và tật đố đang trở ngại. Ngay trước khi đến lượt tôi đọc, tim tôi đập thình thịch và tôi thở hổn hển. Tại sao tôi lại sợ điều này nhiều như vậy? Đó chính là những chấp trước của tôi đang dồn ép ra. Khi đọc một đoạn dài hơn, tôi thực sự cảm thấy tệ. Tôi lo lắng rằng các học viên khác sẽ nghĩ sự chậm chạp và vụng về của tôi đang làm ảnh hưởng đến việc học Pháp của họ. Mỗi lần đến lượt mình đọc, tôi tự hỏi tại sao mình lại phải dấn thân vào khổ nạn này và liệu có đáng để làm điều này không.

Vì tâm hiển thị, muốn chứng thực bản thân, nên tôi cố đọc nhanh nhưng lại mắc nhiều lỗi sai. Một trong hai học viên phương Tây khá giỏi tiếng Trung và anh biết cách phát âm chính xác nhiều chữ. Một ngày nọ khi tôi đang đọc, anh bắt đầu chỉnh sửa cách phát âm cho tôi. Tôi không hiểu tại sao anh ta lại làm như vậy. Vào thời điểm đó, tôi nghĩ rằng tiếng Trung của mình khá tốt và không cần phải lo lắng. Sau buổi học, anh chia sẻ rằng nhiều chỗ tôi phát âm không chính xác và về cơ bản, tôi đã không đọc đúng… và vì đây là Pháp, nên vấn đề khá nghiêm trọng. Tôi nhanh chóng tự bào chữa cho mình rằng tôi đang trong quá trình học và rồi sẽ cải thiện phát âm của mình. Nhưng sâu thẳm trong tâm, tôi đang hướng ngoại và nghĩ rằng anh ấy tật đố vì giờ đây tôi là học viên phương Tây duy nhất trong nhóm đọc được tiếng Trung trong khi học Pháp. Tất cả những ý nghĩ đó xuất phát từ tâm hiển thị, tâm tranh đấu và chấp trước vào danh của tôi.

Tôi bắt đầu tham dự một nhóm học Pháp tiếng Trung hàng ngày khác ở không xa văn phòng của mình. Vào thứ Hai, nhóm học Pháp có đông người hơn, mọi người sẽ đọc cùng nhau, và tôi có thể dễ đọc thầm (vì như vậy không ai có thể nghe ra được lỗi phát âm của tôi). Tuy nhiên, vào những ngày khác, nhóm học Pháp có ít người và từng người một sẽ đọc. Ban đầu tôi miễn cưỡng tham gia nhóm nhỏ vì cảm thấy mình đọc quá chậm. Vào một ngày tôi quyết định đọc thử nhưng phải sử dụng đến thiết bị di động để có thể tra cứu các chữ nhanh chóng. Một lần nữa, tôi lại gặp một trải nghiệm đau đớn để rũ bỏ chấp trước mạnh mẽ vào danh của mình. Khi đến lượt tôi đọc, tim tôi đập nhanh, bắt đầu toát mồ hôi, tưởng chừng không thể đọc phát ra âm thanh.

Có một bước ngoặt khác trong quá trình tu luyện của tôi vào khoảng thời gian này. Để tăng khả năng nói và ngữ pháp tiếng Trung, cũng như để giao tiếp tốt hơn với du khách Trung Quốc, tôi đã tìm một ứng dụng rất hay trên điện thoại di động giúp tôi có thể nghe trong lúc đi bộ. Tuy nhiên, nó sử dụng tiếng Trung giản thể. Từ đầu tôi chỉ học tiếng Trung phồn thể và gặp nhiều khó khăn khi đọc giản thể. Để khắc phục điều này, tôi quyết định chuyển sang đọc Chuyển Pháp Luân bản giản thể. Tôi nghĩ rằng việc này sẽ giúp tôi đọc được các tài liệu mà mình đưa ra cho du khách, cũng như các email từ các học viên địa phương, mà hầu hết đều là chữ giản thể. Đây không phải là một quyết định dễ dàng vì tôi biết rằng chữ giản thể do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tạo ra. Khi lần đầu tiên mở cuốn Chuyển Pháp Luân giản thể ra, tôi cảm thấy buồn vì có quá nhiều chữ bị làm cho biến dị. Nhưng Sư Phụ đã giảng rõ rằng đọc hai bản đều được, nên tôi biết rằng sẽ ổn thôi. Tôi cũng cảm thấy rằng vì động lực chính của mình là để cứu du khách từ Trung Quốc đại lục, nên sẽ không có vấn đề gì.

Trong “Giảng Pháp tại Pháp hội Quốc tế New York 2009,“ Sư phụ giảng:

Đệ tử: Học viên Tây phương học Trung văn thì nên học chữ giản thể hay chữ phồn thể?

Sư phụ: Chữ giản thể, chữ phồn thể đều không là vấn đề lớn; học chữ giản thể cũng được, học chữ phồn thể cũng được; đều không thành vấn đề; là vì người học chữ giản thể cũng có thể đọc hiểu phồn thể, người học chữ phồn thể cũng có thể đọc hiểu chữ giản thể. Sự việc con người thì để tương lai; chúng ta hiện nay chính là việc cứu độ chúng sinh. Nhưng rất nhiều chữ giản thể Trung văn là do tà đảng Trung Cộng làm ra, nội hàm bất hảo; nhưng hằng bao nhiêu người như thế, trên một tỷ người đều dùng chữ giản thể; việc này tương lai hãy nói.

Năm vừa qua, lần đầu tiên tôi cũng cảm thấy rất nhiều năng lượng khi học Pháp. Cho dù đầu óc mơ hồ, hay tâm trạng như thế nào, thì khi cầm cuốn Chuyển Pháp Luân lên và bắt đầu đọc, tôi lập tức cảm thấy tỉnh táo và thăng hoa. Tôi không buồn ngủ nữa và không muốn dừng đọc. Tôi cảm thấy cần phải ngồi trong tư thế song bàn khi đang học và lúc nào tôi cũng rất vui khi đọc Chuyển Pháp Luân.

Bây giờ tôi cảm nhận được năng lượng khi phát chính niệm và luyện công. Đặc biệt bài công pháp thứ hai rất mạnh mẽ. Trong 17 năm đầu tu luyện, khi luyện bài công pháp này tôi luôn cảm thấy đau đớn, và chưa bao giờ cảm nhận được năng lượng. Bây giờ thì hoàn toàn khác. Tôi cảm thấy hơi đau, nhưng sau đó nó chuyển thành những dòng năng lượng điện và từ trường khổng lồ, nó tăng cường đến mức làm tôi mất ý thức; sau đó giải phóng và tôi cảm nhận được một cảm giác không thể diễn tả như hòa tan vào ánh vàng kim mềm dịu. Toàn bộ thân thể của tôi thường muốn bay lên, nhưng đôi chân của tôi bị khóa lại để giữ tôi lại. Tôi có thể cảm nhận được mối liên hệ giữa việc học Pháp và phát chính niệm. Khi học tốt, tôi có lực lượng của Pháp trợ giúp để diệt trừ tà ác. Dường như các chữ trong Chuyển Pháp Luân trực tiếp bay ra từ thân thể tôi. Giờ đây tôi hiểu được tại sao Sư phụ lại nhấn mạnh rất nhiều vào học Pháp.

Nhìn lại quá trình tu luyện

Qua nhiều năm [tu luyện], tôi hiểu được rằng mọi thứ xảy ra trong cuộc sống đều có liên hệ trực tiếp đến tu luyện của mình. Trong trường hợp của tôi, việc học Pháp hàng ngày đã trở thành yếu tố then chốt giúp tôi vượt qua những khổ nạn, phát hiện những chấp trước, và giúp tôi ngộ ra các Pháp lý khác nhau.

Một số học viên khen tôi vì có thể đọc được bằng tiếng Trung, nhưng trên thực tế, sự tiến bộ của tôi rất chậm và khá vụng về. Tôi đã dành khoảng 14 năm, ít nhất một giờ mỗi ngày, tức là 4.984 giờ, để hoàn thành tâm nguyện của mình. Tôi thường tự hỏi tại sao mình lại quá chậm như vậy. Tại sao tôi không thể nhớ những chữ mà tôi đã đọc qua nhiều lần? Tại sao cuối cùng tôi lại có thể vượt qua? Trực giác của tôi mách bảo rằng chính Sư phụ đã an bài… để kéo dài quá trình, khiến tôi lúc đầu có thể học Pháp quy củ đúng phương pháp, sau đó lúc Chính Pháp sắp kết thúc có thể rất hứng thú với việc học.

Tôi cảm thấy rằng những năm gần đây quý giá nhất chính là toàn bộ quá trình này. Mỗi ngày, một bước nhỏ, nhích về phía trước, từ từ, luôn luôn có những trắc trở và luôn luôn phải kiên trì. Nếu tôi có thể học đọc tiếng Trung thành thạo sau năm đầu tiên cố gắng, liệu điều đó có được tính là tu luyện không? Liệu tôi có cảm giác kỳ diệu khi học Pháp ở giai đoạn quan trọng nhất này không? Có lẽ là không.

Khi mọi người hỏi tôi cách học tiếng Trung, tôi thực sự không biết nói gì. Nhận thức hiện tại của tôi chỉ đơn giản là một quá trình đã được an bài trong tu luyện. Tôi đã không sử dụng kỹ năng hay thủ thuật đặc biệt nào. Tôi không bao giờ nghĩ rằng cách đó sẽ khởi tác dụng. Lời khuyên của tôi là đi thành con đường của chính bạn, đừng lo lắng quá nhiều về kết quả, và hãy tin rằng Sư phụ đã an bài tốt nhất cho các đệ tử của Ngài.

Trong tu luyện, tất cả chúng ta đều có con đường riêng mình. Trên con đường đó, thường có những việc mà đối với người khác sẽ thấy là không có ý nghĩa hoặc khởi tác dụng gì. Đôi khi bạn phải mạo hiểm và phải có niềm tin mạnh mẽ để vượt qua. Có một số việc nhìn ngoài cảm thấy là lãng phí thời gian hoặc là lợi bất cập hại. Tôi đã thực sự trải nghiệm điều này khi tham gia một số hạng mục Đại Pháp khác, ở đó tôi phải học một số kỹ năng mới mà mình chưa bao giờ nghĩ mình có thể làm được. Trong quá trình học tập, đôi khi tôi phạm phải sai lầm gây rắc rối cho hạng mục. Nhưng tôi kiên cường đứng lên sau mỗi lần vấp ngã, tiếp thụ bài học giáo huấn, và cuối cùng trở nên thành thạo và thậm chí còn xuất sắc trong vai trò mình đảm nhận. Nhìn lại, tôi biết chính Sư phụ và Pháp đang dẫn dắt mình từng bước trên con đường; thường thì dưới hình thức có học viên khác xuất hiện một cách kỳ diệu để giúp đỡ, hoặc có lần thì ý tưởng nảy lên trong đầu ngay sau khi học Pháp.

Trong những năm qua, tôi đã trải nghiệm một cách rõ ràng rằng, miễn là tôi có tâm tu luyện, Sư phụ sẽ an bài mọi thứ. Như Sư phụ đã giảng:

“Ôm giữ một chủng tu luyện trạng thái ‘vô vi’, chỉ quan tâm tu luyện tâm tính chư vị, thì tầng của chư vị sẽ đột phá, chư vị đáng được gì thì đương nhiên sẽ có.” (Vấn đề hữu sở cầu, Chuyển Pháp Luân)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/31/368235.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/3/170636.html

Đăng ngày 9-7-2018. Bản dịch có thể được hiệu đính trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share