Bài viết của một học viên ở Đài Bắc, Đài Loan
[MINH HUỆ 18-5-2018] Nhiều năm trước, có khoảng thời gian tôi đã rất bận với công việc tại sở làm. Sếp của tôi từng làm cho một công ty đa quốc gia hơn 30 năm và bà cực kỳ khắt khe.
Dưới sự giám sát của tôi, bộ phận của chúng tôi đã giành được vị trí đầu bảng của một trong các bảng xếp hạng hàng quý của công ty. Sếp của tôi yêu cầu bộ phận chúng tôi phải viết một bài chia sẻ để đăng trên tờ tập san của công ty, nói về việc chúng tôi đã làm thế nào để giành được vinh dự này.
Tôi miễn cưỡng nhận nhiệm vụ, vì công việc hằng ngày của tôi ở công ty đã rất nhiều, tối về còn tham gia làm các hạng mục Đại Pháp, viết bài chia sẻ là lại thêm việc, quả thực tôi không muốn làm.
Vấn đề tâm tính nảy sinh giữa các đồng nghiệp
Tôi đã nhìn một vòng tất cả các đồng nghiệp trong bộ phận của mình và thấy không ai trong số họ có thể viết bài tốt cả. Tuy nhiên thấy rằng mình không nên tự gánh toàn bộ trách nhiệm trên vai, nên tôi đã giao nhiệm vụ này cho một trong số những người giám sát trong bộ phận trước hạn nộp bài một tháng.
Trong tháng đó, người giám sát này đã nghỉ một tuần để đi du lịch nước ngoài. Tôi mong cô ấy cho tôi xem bản thảo trước ngày cô ấy đi, nhưng thật đáng thất vọng là cô ấy chỉ gửi cho tôi xem bản thảo trước hạn nộp bài một ngày. Sau khi đọc qua một lượt, tôi đã vô cùng tức giận, vì cô ấy đã diễn đạt công việc “dịch vụ” như là một loại nghĩa vụ nặng nề, hoàn toàn không có chút tận tâm nào. Làm sao chúng tôi có thể nộp một bản thảo như thế này được? Quá thất vọng, trong đầu tôi đã liên tục oán trách cô ấy vì trễ hạn nộp bài và vì đã viết ra một bài viết quá tệ mặc dù tôi đã cung cấp cho cô ấy hết tất cả các điểm chính cần viết. Tôi tự hỏi, tại sao những phòng ban khác lại có được những nhân viên cấp dưới có năng lực trong khi tôi là người duy nhất bị mắc kẹt với một nhóm những người nghiệp dư không biết việc thế này?
Ban đầu tôi nghĩ mình có thể chỉnh lại bản thảo một chút và vẫn có thể nộp bài dưới tên của cô ấy. Nhưng sau khi đọc kỹ hơn, tôi nhận thấy rằng bài này không thể chỉnh sửa được và tôi sẽ phải viết lại cả bài. Vì thế tôi đã phải dành toàn bộ thời gian rảnh trong ngày để viết và chỉ có thể viết ra được một bài viết sơ sài vào cuối ngày trước hạn nộp bài.
Lý của người thường không phù hợp với người tu luyện
Hôm đó trên đường về nhà tôi cảm thấy chán nản, kiệt sức vì căng thẳng và không thể bỏ qua được chuyện này. Sau đó, tôi nhớ lại rằng tôi cần phải giữ mình ở tiêu chuẩn cao hơn vì tôi là một học viên. Do đó tôi bắt đầu hướng nội và cố gắng nhìn vào những điểm mạnh của cô ấy.
Tôi nghĩ nếu sếp gặp mình và yêu cầu mình viết một bài viết và mình không thể làm, có lẽ mình sẽ yêu cầu bà ấy giao nhiệm vụ này cho một người khác. Tuy nhiên cấp dưới của tôi đã đồng ý đảm nhận nhiệm vụ, vì thế dũng khí dám gánh trách nhiệm của cô ấy là đáng khen ngợi. Tôi trách cô ấy vì đã không gửi cho tôi bản thảo sớm hơn nhưng tôi đã không chỉ định cụ thể ngày giờ mà cô cần phải gửi. Cô ấy đã can đảm nhận nhiệm vụ và giúp tôi, nhưng tôi không những không cảm ơn mà còn đổ lỗi cho cô ấy về chất lượng bài viết.
Từ góc độ của Pháp, mặc dù tôi có quyền giao nhiệm vụ cho cô ấy, nhưng tôi trước tiên là người tu luyện, cô ấy ở đây để giúp tôi hướng nội tu luyện. Vì thế tôi nên cảm ơn thay vì oán trách cô ấy. Nếu tất cả những gì tôi làm là phàn nàn rằng cấp dưới năng lực kém, thì có gì khác biệt giữa tôi và những người thường hay phàn nàn rằng công việc và cuộc sống không như ý đâu? Người tu luyện chúng ta không cầu cuộc sống thoải mái mà nên đề cao tâm tính và hoàn trả nghiệp lực của mình!
Giữ tâm thái thuần tịnh trong khi viết bài
Khi có chính niệm, tâm tôi đã bình tĩnh lại. Khi về đến nhà, tôi hoàn thành mọi công việc trong các hạng mục Đại Pháp của tôi, phát chính niệm lúc 12 giờ đêm, và chỉnh lại bài viết mà tôi đã viết trong ngày. Tiến trình rất thuận lợi, và tôi nhận ra rằng mình đã gần như làm xong phần chỉnh sửa lại và chỉ mất có nửa giờ đồng hồ. Thời gian như ngừng trôi, và văn chương trong đầu cứ thế hiện ra. Tôi nhận ra rằng lẽ ra mình cần viết bài viết này ngay từ đầu thay vì cố gắng đẩy trách nhiệm cho người khác rồi oán trách họ.
Sáng hôm sau tôi nhờ sếp xem qua bài viết trước giờ họp. Khi đang đọc, bà thốt lên: “Chị không hề biết rằng em có thể viết đó!” Sau khi đọc xong hết cả bài, bà nói “Xuất sắc! Chị đã không cần chỉnh lại dù chỉ một dấu chấm câu!” Tôi giữ bình tĩnh và không để lời khen ngợi hào phóng của bà ấy làm dao động, vì tôi biết rằng bà ấy không phải đang khen ngợi kỹ năng viết của tôi – bài viết này do một học viên có tâm thái rất thuần tịnh viết ra, vì thế năng lượng và từ bi có thể ước chế bất cứ ý nghĩ tiêu cực nào của bà. Tại sao lại tiêu cực? Vì sếp của tôi là một người cực kỳ thích bắt bẻ và mắng người khác. Bất cứ bài viết của cấp dưới đưa lên thường thì sẽ bị chỉ trích nặng nề.
Khảo nghiệm tâm tính lần này đã giúp tôi nhận ra rằng không có gì mà học viên chúng ta đối diện là ngẫu nhiên cả. Tất cả mọi thứ đều là do Sư phụ đã cẩn thận an bài để giúp chúng ta đề cao. Miễn là chúng ta có thể đối diện vấn đề bằng chính niệm, hướng nội và dùng lý cao tầng cân nhắc, thì khi đó Sư phụ sẽ cho chúng ta thấy triển hiện thần kỳ. Con xin cảm tạ Sư tôn!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/18/366713.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/22/170859.html
Đăng ngày 8-7-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.