Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 04-05-2018] Cuối năm 2012, tôi vì mang thai sinh non nên quyết định nghỉ việc công ty ở nhà nghỉ dưỡng một thời gian, nhưng từ đó thân thể luôn không khoẻ, đi bệnh viện cũng không có hiệu quả, tâm phiền ý loạn. Chính như thế mà lần này tôi mới thật sự bước vào tu luyện Đại Pháp, tại sao lại nói thật sự bước vào Đại Pháp? Khi tôi lên cấp hai thì mẹ tôi bắt đầu tu luyện, lúc đó mặc dù cùng mẹ luyện công được mấy ngày, Pháp cũng chưa đọc trang nào, nhưng gốc của Đại Pháp đã bén rẽ trong tâm tôi rồi. Khi tà ác bắt đầu điên cuồng bức hại, trong tâm tôi chưa từng dao động, luôn tin tưởng Đại Pháp là chính Pháp.
Tu luyện trong mấy năm này, mặc dù tôi xem giống như cũng có thể tinh tấn, ba việc cũng làm, Pháp cũng học thuộc một ít, nhưng quan tâm tính luôn không vượt qua được, nhất là cùng với người thường trong gia đình, luôn cảm thấy bản thân quanh quẩn ở một tầng không đề cao lên được. Có lúc, một quan kéo dài thời gian rất lâu, lảo đảo nghiêng ngã, thân tâm đều rất mệt mỏi, cảm giác bản thân quá thua kém, bực dọc trong tâm giữ không được, nóng nảy khống chế không được, tâm tranh đấu quá mạnh, ma tính quá lớn, vì một chút chuyện nhỏ phát hoả với con, tranh đấu với chồng, phát hoả xong lại hối hận, lặp đi lặp lại, hãm ở trong tình không thể dùng chính niệm nhìn nhận vấn đề. Vì trạng thái tu luyện một đoạn thời gian gần đây không tốt, học Pháp không nhập tâm, giống như cho xong nhiệm vụ, mặc dù luyện công có thể theo kịp nhưng từ trước tới giờ đều không thể tham gia luyện công buổi sáng. Coi như là học thuộc Pháp cũng không giống đồng tu khác thấy được Pháp lý sâu hơn. Tôi rất khổ não, muốn đột phá trạng thái này, thay đổi một cái, nhưng tìm không ra sai lầm ở đâu. Nghĩ có thể là văn hoá Đảng của bản thân quá nặng, liền lần lượt nghe “Chín bài bình luận Đảng Cộng Sản” và “Giải thể văn hoá Đảng”, xác thực trong đó thấy được bản thân phản ứng xuất ra nhân tố văn hoá tà Đảng.
Từ đó thấy trên Minghui giao lưu chia sẻ chuyên đề – bài trừ văn hoá Đảng, bên trong có một bài giao lưu chia sẻ “Phá trừ cái tôi giả với văn hoá Đảng – xác thực tu luyện bản thân”, tôi tự hỏi, có phải cũng có một cái tôi giả đang làm chướng ngại tu luyện của tôi? Tại sao cứ động tới là phát hoả? Tại sao tính nóng này không sửa được? Mà lúc tức giận bản thân biết rõ cảm giác đó không phải là mình, là ma đang thao túng, mà bản thân lại không chống lại được, rốt cuộc là vì sao? Với cả đứa con hai tuổi, bản thân cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được. Sư phụ thấy được tôi thật sự muốn tìm ở bản thân, liền điểm hoá cho tôi. Từ trước tới giờ, động tới liền phát hoả là vì người khác không theo yêu cầu hoặc kiến nghị của tôi mà đi làm, chỉ cần đối lập với tôi, ngay lập tức liền không vui, liền nổi nóng. Trước đây, tôi cũng hướng nội tìm, cho rằng là tâm tranh đấu quá mạnh, nhưng lần sau vẫn thế, cứ không bỏ được. Lần này tôi đã tìm ra, là cái gì khiến tôi cứ quanh quẩn mãi ở một tầng không đề cao được, nguyên nhân là tôi cứ cố giữ lấy tâm chấp trước căn bản không có bỏ đi.
Tâm chấp trước căn bản của tôi là gì? Từng tự hỏi tôi có chấp trước căn bản gì? Vì lần này vào Đại Pháp là vì thân thể không khoẻ, tin tưởng Đại Pháp chữa bệnh khoẻ người hiệu quả kỳ diệu, trong khi học Pháp dần dần quên mất thân thể không thoải mái, cho rằng bản thân cũng không phải vì bệnh mới ở lại trong Đại Pháp, là ngộ sai cho rằng chấp trước căn bản của bản thân đã bỏ được rồi, kỳ thực tâm đó vẫn còn, chỉ là không có chân chính đối mặt với nó, bỏ mặc nó, tư dưỡng nó. Đó là nghĩ thông qua Đại Pháp truy cầu trong người thường cái gọi là an nhàn và hạnh phúc, nếu truy cầu không được, liền nghĩ trong tu Đại Pháp đắc được mà người thường không đắc được vì thế bù đắp những thứ mất đi trong người thường, đúng là một cái tâm không thuần tịnh!
Sư phụ giảng:
“Như thế đưa đến một vấn đề đang biểu hiện ra trong người thường, ví như có một số người nguyên từ đầu phản đối Đại Pháp hoặc không tin Đại Pháp mà nay đến học luyện Đại Pháp. Đại Pháp có thể độ hết thảy chúng sinh, tôi không phản đối bất kỳ ai đến học, tôi chính là đưa Đại Pháp ra truyền cho chúng sinh, mấu chốt là những người kia trong tâm không nhìn nhận tôi là Sư phụ chân chính của họ, mục đích học Đại Pháp là lợi dụng Đại Pháp để bảo hộ những thứ mà bản thân họ không buông bỏ trong tâm cũng như những gì đó trong tôn giáo, hoặc Thần trong tâm của họ. Ấy là hành vi trộm Pháp. Bản thân việc muốn lợi dụng Đại Pháp đã là tội không thể dung thứ. Nhưng trong số họ có một bộ phận những người, mà tư tưởng của phía con người không tỉnh táo lắm, do đó tôi vẫn luôn đang nhìn họ” (Tinh tấn yếu chỉ – Đại Pháp không thể bị lợi dụng)
Phát hiện tâm chấp trước căn bản, tôi kinh sợ mồ hôi toát ra lạnh cả người. Hoá ra những năm qua tôi tu luyện, tự cho rằng tinh tấn, học Pháp, học thuộc Pháp, làm ba việc đều vì thế mà cũng không phải vì đề cao, không phải vì viên mãn. Cuối cùng tôi cũng biết được rằng vì sao tôi không có được cái cảm giác vui mừng, hưng phấn như đồng tu khác, cũng không có được cái cảm giác “tiếc nuối sao mà lại đắc Pháp muộn thế” của đồng tu đắc Pháp muộn, tôi mang theo tâm bất thuần vào trong Đại Pháp, thậm chí cố chấp vào nó, đến tận bây giờ mới phát hiện ra.
Khư khư giữ lấy tâm chấp trước căn bản này không bỏ thật là rất nguy hiểm. Lúc không ý thức được nó, mục đích tu luyện không vì viên mãn, mà là vì cố chấp những thứ của người thường không buông, thì không thể ở trong Pháp nhận thức Pháp, nói năng, làm việc giống một người ngoài cuộc, thậm chí ngay cả tư tưởng cũng vậy. Điểm này tôi có thể hội sâu sắc. Nhớ sau khi tham gia kiện Giang, bị cảnh sát đến nhà quấy nhiễu, khi đó vì đang mang thai nên sống ở nhà mẹ, mẹ sợ bọn họ quấy nhiễu tôi, liền giảng chân tướng cho bọn họ, kết quả trong đó có một người bắt đầu phỉ báng Đại Pháp, mẹ tôi cùng tranh luận. Mà tôi ngồi một bên mặc dù cũng đang giảng chân tướng, phát chính niệm, nhưng thật sự không có cùng cái loại cảm giác giống như của bà. Trước đây, tôi cũng tự hỏi tại sao lại có loại phản ứng này, lúc đó cho rằng là do tâm sợ hãi.
Tôi thường có tâm bảo vệ bản thân, nếu người khác chỉ trích tôi, nhưng lúc đó lại nhận là không có. Nguyên nhân căn bản là tôi từ sâu trong tâm không coi bản thân là một thành viên trong Đại Pháp.
Nhớ Sư phụ giảng:
“Khi người khác công kích Đại Pháp, [nếu] chư vị cảm thấy họ đang không công kích chư vị, thì chư vị không phải là một thành viên của Đại Pháp” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999])
Kỳ thực Sư phụ đã sớm cảnh báo chúng ta, chấp trước căn bản nhất định phải bỏ đi. Giờ tôi mới thực sự minh bạch. Tại sao tâm chấp trước căn bản của tôi cứ mãi không bị phát hiện, sao mà ẩn nấp sâu kín thế? Là nó đã hình thành một cái tôi giả, cố chấp vào hạnh phúc con người, cố chấp vào người giả danh tôi. Mà tôi một mực coi nó là mình mà chân chính bảo hộ nó.
Sư phụ giảng:
“Nếu như người tu luyện mà chỉ là buông bỏ được trên bề mặt, nhưng khi bên trong nội tâm vẫn còn bảo thủ – cố chấp một thứ gì, cố chấp vào cái lợi ích bản chất nhất kia của chính chư vị mà không để người gây tổn hại, tôi bảo cho mọi người, đó là tu luyện giả!” (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu [1998])
Trong tu luyện trước đây, tôi là một người cực kỳ sỹ diện, không muốn để bị người khác nói, có nói đúng cũng không thừa nhận, cũng tranh đấu với người ta. Về sau phát triển thành mình mạnh thì mình nhất định làm tốt nhất, trong công việc cũng vậy, cũng không phải là xuất phát từ trách nhiệm chân chính đối với công việc, mà là không muốn bị người khác nói. Cái thứ này hình thành một thời gian dài rồi, thật sự thành chấp trước khó buông trong tu luyện. Trong tu luyện, tâm tranh đấu, ma tính mạnh, không có thiện tâm, động cái là phát hoả, không giữ vững tâm tính, kỳ thực đều là vì bảo hộ cái “tôi giả” này.
Tìm được chấp trước căn bản nhất này, tôi phát hiện lúc mâu thuẫn tới, tôi có thể đầu tiên phân biệt xem là cái tâm chấp trước nào xuất ra, có thể rất nhanh tóm được nó, tiêu huỷ nó. Thật sự đem những mâu thuẫn này làm hảo sự trong tu luyện mà đối đãi, coi bản thân là một thành viên trong Đại Pháp, làm đệ tử thực tu của Sư phụ. Kính tạ Sư tôn! Trên đây là một chút thể hội trong tầng thứ hiện tại, có chỗ nào không phù hợp mời đồng tu chỉ giúp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/4/364936.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/9/170704.html
Đăng ngày 5-7-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.