Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-5-2018] Tôi là một học viên đã tu luyện hơn hai mươi năm. Trong quá trình tu luyện, tôi đã gặp rất nhiều trở ngại.
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, khi đó con trai tôi mới được chín tuổi. Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi đã đồng hoá với các tiêu chuẩn Chân–Thiện–Nhẫn của Đại Pháp và không còn tranh cãi với người nhà của mình vì những việc nhỏ nhặt nữa.
Kết quả là tất cả mọi người đã ủng hộ và nhiều lần giúp tôi truyền sự thật về Đại Pháp.
Phơi bày chấp trước
Sau khi con trai tôi tốt nghiệp trung học, trong tâm tôi gửi gắm hy vọng rất lớn, mong cháu ra ngoài xã hội có thể làm tốt, khiến rạng rỡ tổ tông.
Thời gian trôi qua, chấp trước này ngày càng lớn dần. Tuy nhiên, tôi không xem đó là một chấp trước, mà chỉ đơn thuần xem đây như là hy vọng của một người mẹ dành cho con trai, cảm thấy đó là những suy nghĩ tự nhiên phải có.
Tuy nhiên, khi tôi càng mong cháu có thể thành công và trở thành một đứa trẻ mẫu mực thì cháu lại càng lạc lối, và thậm chí cháu còn làm đủ mọi điều xấu. Cháu liên tục gặp rắc rối khiến tôi cảm thấy mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần.
Tôi đã than rằng sao con mình lại khiến mình thất vọng đến thế và còn không ngừng làm mình bị mất mặt. Do xấu hổ, nên tôi cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp người thân bạn bè của mình.
Tôi chợt nhận ra cháu nhìn tôi bằng ánh mắt oán hận mỗi khi về nhà. Với cháu ngôi nhà giờ đây chỉ như một cái khách sạn: cháu đi và về tuỳ thích.
Tôi cảm thấy khoảng cách giữa mình và con trai ngày càng lớn và tôi đã nảy sinh một chấp trước khác: sợ mất con. Chấp trước này khiến tôi vô cùng thống khổ.
Trong thời gian dài, tôi học Pháp không thể nhập tâm và luyện công tâm cũng không tĩnh được.
Hướng nội
Tôi biết vấn đề là ở mình, là do trạng thái tu luyện rất tệ của tôi; tôi thật sự cần phải thay đổi!
Có lần tôi đọc được một bài chia sẻ trên Tuần báo Minh Huệ viết về một học viên, nhờ chép Pháp và học thuộc lòng Chuyển Pháp Luân mà đã có tiến bộ lớn trong trạng thái tu luyện.
Tôi quyết định chính lại tâm mình bằng cách chép Pháp. Tôi đã dành bốn tháng để làm việc đó, và trong quá trình tôi đã gặp vô số triệu chứng như đau tay, đau thắt lưng và thị lực mờ.
Tôi biết mình nhất định phải đột phá khỏi những trở ngại đó. Những triệu chứng này đã hoàn toàn biến mất sau khi tôi bắt đầu có chính niệm.
Càng chép Pháp thì tâm tôi càng tĩnh hơn. Càng chép tôi càng phát hiện mình có nhiều tâm chấp trước; từng cái lần lượt được phơi bày.
Những chấp trước này gồm tâm oán hận, tâm tật đố, tự ti, tâm sắc dục và sợ hãi, bài xích hoặc chỉ trích người khác, chấp trước vào tình thân quyến và mong muốn có một cuộc sống tốt trong người thường.
Tôi đã bị sốc sau khi nhận ra rằng mặc dù đã tu luyện nhiều năm nhưng tôi vẫn còn mang rất nhiều tâm chấp trước của người thường. Tôi chưa từng bao giờ thật sự tu luyện mà chỉ tìm kiếm những thứ bề mặt.
Khi gặp phải xung đột tôi luôn luôn nghĩ là mình đúng còn người khác thì sai. Điều này chẳng phải trái ngược với Pháp sao?
Tôi đã quỳ trước ảnh của Sư phụ Lý Hồng Chí và ăn năn. Tôi đã ôm giữ những tư tưởng và chấp trước dơ bẩn trong suốt nhiều năm tu luyện!
Tôi luôn yêu cầu con mình phải làm tốt và sống theo tiêu chuẩn của tôi. Tuy nhiên, ai cũng có mệnh của riêng mình.
Đó có phải là thứ mà tôi có thể tác động được không? Không phải hành vi của con trai tôi chính là nhắm vào những chấp trước người thường của tôi sao? Không phải con tôi đang giúp tôi tu luyện sao? Tại sao tôi lại luôn muốn thay đổi người khác mà không phải tự thay đổi bản thân mình?
Sư phụ giảng:
“Khi rơi rớt xuống thế giới bên dưới và, nếu so sánh, là dơ bẩn nhất này, chư vị không nhanh chóng tu trở về, lại còn bám cứng những thứ dơ bẩn trong thế giới dơ bẩn ấy mà không buông bỏ, thậm chí thiệt hại một chút đã thống khổ không chịu nổi.” (Chân tu, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Sau khi ngộ ra tất cả những điều này, tôi đã chính lại mối quan hệ của mình. Tôi nhận ra rằng mình phải tu luyện bản thân cho thật tốt, thay đổi chính mình và bước đi trên con đường mà Sư phụ đã an bài cho tôi.
Tôi phải dùng Pháp để đo lường mọi lời nói, hành vi và tu từng ý niệm của mình cho thật tốt. Khi Sư phụ đã không bỏ rơi một đệ tử đã tu luyện thụ động trong hơn một thập kỷ qua, thì còn gì mà tôi không thể buông bỏ được?
Chẳng phải những hành vi bất hảo mà con trai tôi biểu hiện ra phản ánh chấp trước của tôi sao? Chẳng phải môi trường tu luyện là do những suy nghĩ người thường của tôi phản ánh ra hay sao?
Tôi bắt đầu phát chính niệm và làm theo những gì Sư phụ an bài, phủ nhận mọi an bài khác, loại bỏ các chấp trước mà tôi đã hình thành và đồng hoá với Pháp.
Bất kỳ thứ gì không phải do Sư phụ an bài đều nên bị trừ bỏ. Tà ác không xứng lợi dụng con trai tôi để gây ra những khó khăn cho con đường tu luyện của tôi.
Mọi thứ thay đổi sau khi tôi xác định được điều gì là quan trọng nhất
Sau khi xác điều gì là quan trọng và cần đặt tâm vào nhất, mọi thứ đã quay trở lại trật tự. Tôi có thể tập trung khi phát chính niệm và không bị phân tâm khi luyện công. Tôi cũng không còn bị buồn ngủ khi học Pháp nữa. Tôi cảm thấy như đã tìm lại được chính mình.
Hành xử của con trai tôi cũng đã thay đổi đáng kể. Cháu đã quay trở lại là một đứa trẻ biết nghĩ như trước đây và dễ dàng tự tìm được cho mình một công việc tốt.
Sư phụ giảng:
“Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” (Chuyển Pháp Luân)
“Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo” (Giảng Pháp tại Pháp hội Quốc tế Washington DC năm, 2009)
Qua sự việc này, tôi đã có thể ngộ sâu sắc hơn về hai câu Pháp trên của Sư phụ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/16/366596.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/1/170612.html
Đăng ngày 2-7-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.