Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-10-2017] Vợ chồng tôi chúng sống cùng nhau được 19 năm thì anh muốn ly hôn vào tháng 5 năm 2017. Tôi trải qua rất nhiều loại cảm xúc trong suốt quá trình này. Tuy nhiên, đến cuối cùng, tôi đã hiểu rằng đây là một khảo nghiệm và quá trình này chính là để tôi tìm ra và loại bỏ những quan niệm người thường của mình.

Chồng tôi là bạn cùng lớp đại học của tôi. Sáu năm sau khi kết hôn, anh ấy tìm được một công việc ở thành phố khác và chúng tôi đã sống xa nhau suốt 13 năm. Chúng tôi có một con gái đã 11 tuổi. Con gái tôi đã lớn lên với suy nghĩ rằng con chỉ được gặp cha vào những dịp lễ.

Cuộc sống của tôi bao gồm công việc và chăm sóc con. Chồng tôi đã từng hứa sẽ chuyển về sau ba năm, nhưng đó là một lời hứa suông được lặp đi lặp lại.

Ngày 2 tháng 5, anh ấy yêu cầu được ly hôn và điều này khiến tôi vô cùng ngỡ ngàng. Mặc dù rất buồn, nhưng tôi biết rằng đây là cơ hội để tôi loại bỏ một số quan niệm người thường của mình. Tôi bắt đầu hướng nội để tìm xem tôi buồn vì điều gì và tự nhủ: “Tôi có còn yêu thương chồng mình không?”

Tôi đã vứt bỏ cái tình của mình dành cho chồng sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được ba năm. Mối quan hệ của chúng tôi dần dần trở nên xa cách sau khi anh ấy chuyển đến thành phố khác và liên kết về tình cảm cũng từ từ tan biến.

Những chấp trước nổi lên

Vì áp lực từ công việc và chăm sóc con gái, tôi bắt đầu oán hận chồng.

Sư phụ giảng:

“Nếu ‘tình’ kia chẳng đoạn, thì chư vị không thể tu luyện được. Người ta nếu nhảy ra khỏi cái ‘tình’ này, thì không ai động đến chư vị được, tâm người thường không động đến chư vị được; thay vào đó là ‘từ bi’, vốn là điều cao thượng hơn.” (Chuyển Pháp Luân)

Mỗi khi cảm thấy oán giận, tôi nhẩm đi nhẩm lại Pháp của Sư phụ cho tới khi thứ cảm xúc đó bị tiêu trừ. Tôi đã mất tới ba năm để vượt qua tâm oán giận đó của mình.

Nhưng điều gì vẫn khiến tôi buồn như vậy? Tôi hướng nội. Sau đó một cảnh tượng hiện ra trong tâm trí tôi, trong đó tôi đang nắm tay con gái bước trên tuyết. Không có ai ở đó trợ giúp tôi và tôi cảm thấy vô cùng cô đơn.

Sư phụ giảng:

“Con người sợ nhất cái gì? Cô đơn. Cô đơn có thể làm người ta phát điên, cô đơn có thể làm người ta quên đi hết thảy quá khứ, cô đơn thậm chí làm người ta quên đi ngôn ngữ. Cũng là một loại khổ đáng sợ nhất.” (Thế nào là đệ tử Đại Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2011)

Tôi có thể cảm nhận được nỗi sợ cô đơn giống như một thứ vật chất rất cứng khiến tôi bị đau bụng. Tôi bắt đầu phát chính niệm để loại bỏ tâm sợ hãi.

Tôi lại phát chính niệm vào ngày thứ hai, nhưng trong tôi vẫn còn cảm giác cô đơn. Nó dần dần tiêu đi và tới ngày thứ ba, tôi đã hoàn toàn loại bỏ được cảm xúc này. Bụng tôi cũng không còn đau nữa. Tôi cảm thấy hạnh phúc và nhẹ nhõm.

Chồng tôi và tôi bắt đầu thảo luận chi tiết về việc ly hôn. Tôi nói rằng tôi không mấy quan tâm về tiền bạc hay danh tiếng, và chỉ mong ước rằng con gái chúng tôi có thể lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc.

Nhưng nghĩ về con gái lại khiến tôi cảm thấy buồn. Tôi biết rằng mỗi người có số phận của riêng mình và tôi không thể thay đổi hay quyết định cuộc sống của con gái tôi.

Tôi học Pháp nhiều hơn và nỗi buồn nhanh chóng qua đi.

Tuy nhiên, nhiều suy nghĩ liên quan đến chồng tôi lại lấp đầy tâm trí tôi. Tôi nghĩ rằng nếu như tôi đã loại bỏ được cái tình của mình, nó sẽ không còn can nhiễu tôi nữa. Tôi tự nhủ: “Tại sao mình vẫn còn nghĩ về anh ấy?”

Tôi mất nhiều ngày cho tới khi nhận ra. Tôi có tâm tật đố. Trong nhiều năm, tôi chịu đựng nhiều vất vả để giữ gìn mái ấm gia đình và nuôi dạy con cái. Nhưng chồng tôi lại yêu thương một người phụ nữ ít học và có một đứa con ngoài giá thú. Chồng tôi sẵn lòng chăm sóc con của người phụ nữ ấy chứ không phải con gái của chúng tôi.

Tâm tật đố thường bị che giấu bởi những cảm xúc và khó nhận ra, nhưng Sư phụ đã cho tôi thấy. Tôi phát chính niệm để giải thể quan niệm người thường này, và nó nhanh chóng tan biến. Tôi không còn cảm thấy phiền lòng vì việc ly hôn nữa.

Bước ra khỏi những tâm người thường

Khi đưa vấn đề ly hôn của tôi ra ở một nhóm học Pháp, một số học viên đã khóc, nói rằng việc này không công bằng. Một số người hỏi tôi liệu tôi có hận chồng mình không, một số học viên khác nói tôi không nên ly hôn vì tôi phải cứu anh ấy.

Tôi nói với các học viên rằng đừng lo lắng cho tôi, vì tôi không còn cảm thấy oán giận chồng mình nữa và vẫn muốn cứu anh ấy.

Tôi nhìn nhận đây là cơ hội để đề cao tâm tính và vứt bỏ những quan niệm người thường. Quan trọng là những hành xử và suy nghĩ của chúng ta phải phù hợp với Pháp, trong quá trình đó chúng ta phát hiện và loại bỏ những quan niệm người thường. Tôi có thể cảm nhận rằng Sư phụ luôn ở bên cạnh, điểm hóa và gia trì cho tôi.

Tôi cũng ngộ được rằng bất kỳ mâu thuẫn hay khổ nạn nào cũng rất quan trọng đối với tu luyện của một học viên. Sư phụ đã an bài những cơ hội cho chúng ta để chúng ta bước ra khỏi phía con người. Nếu chúng ta bỏ lỡ, sẽ rất khó để có cơ hội thứ hai.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/30/357307.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/12/14/166748.html

Đăng ngày 30-12-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share