Bài viết của một học viên từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-2-2017] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào cuối năm 1994. Trong hơn 20 năm qua, tôi đã trải nghiệm quá trình loại bỏ nghiệp bệnh nhiều lần và [tôi] thường làm được tốt.

Tuy nhiên, gần đây nhất, nó rất khác – các triệu chứng bệnh xuất hiện và xảy ra nhiều lần, và tôi đã không phục hồi một cách hoàn toàn cho đến khi tôi hiểu rõ hơn về “nghiệp bệnh”. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình với các bạn đồng tu.

Kiên định khi đối mặt với khảo nghiệm

Lúc 2 giờ sáng ngày 31 tháng 8 năm 2013, tôi tỉnh dậy vì đau ngực. Mặc dù đã thay đổi tư thế nằm nhưng điều đó cũng không giúp ích gì. Hai mẹ con tôi ngủ chung một giường, vì không muốn đánh thức mẹ, tôi ra ghế sofa ngồi và bắt đầu phát chính niệm. Khoảng nửa giờ sau, tôi cảm thấy khỏe hơn.

Nhưng khi cùng cả nhà đang nghe bài giảng của Sư phụ vào buổi sáng hôm sau, tôi lại cảm thấy có cái gì đó không ổn trong ngực của mình. Tình hình ngày càng xấu đi. Tôi khó có thể nằm yên vào buổi tối.

Tôi bắt đầu luyện công. Trước đây, tôi đều luyện công mỗi khi cảm thấy [thân thể mình] có gì đó không ổn. Nhưng lần này thì khác. Thay vào đó, trong khi đang luyện bài công pháp thứ nhất, tôi thấy thật khủng khiếp, cảm giác như đau nhói trong xương. Tối hôm ấy khi đi ngủ, lưng của tôi cũng bắt đầu đau.

Chiều hôm sau, tôi về nhà. Tôi học Pháp và luyện công như bình thường, nhưng không cảm thấy khỏe hơn. Tôi đau, ngứa và cảm thấy sưng lên nhưng không thể xác định được nó bị trên da hay dưới da của mình. Tôi bắt đầu thắc mắc không biết chỗ nào trên thân thể mình có vấn đề…

Sau đó, đột nhiên tôi nhận ra mình không nên đối đãi với bản thân giống như người thường. Tôi là một học viên, mà một học viên thì sẽ không có bệnh. Tôi biết đó là do Cựu thế lực trong không gian khác đang lợi dụng những sơ hở để bức hại tôi.

Nhưng sơ hở của tôi là gì? Tôi bắt đầu hướng nội và phát hiện ra rằng mình đã không học Pháp và luyện công một cách tinh tấn như trước đây. Mặc dù vẫn giảng chân tướng, nhưng tôi đã không làm hết sức mình. Và tôi đã không phát chính niệm nhiều lần như trước đây. Nhìn chung, tôi đã buông lơi. Tôi nghĩ, đây hẳn là sơ hở.

Tuy nhiên, sau hai hoặc ba ngày, tôi vẫn không cảm thấy khỏe hơn. Tôi biết rằng có lẽ mình chưa tìm được sơ hở thực sự. Tôi an ủi bản thân bằng cách nhắc nhở mình rằng, dù thế nào mình chắc chắn sẽ khỏe hơn, chỉ là cần thêm chút thời gian nữa. Sư phụ giảng:

“Về [Pháp] lý ấy, có người lập tức nhận thức ra ngay; có người ngộ ra, nhận thức ra một cách từ từ” (Chuyển Pháp Luân)

Một vài ngày tiếp tục trôi qua, nhưng tình hình của tôi vẫn không cải thiện. Tôi nói với các đồng tu khác về tình hình của mình, và họ bắt đầu phát chính niệm giúp tôi. Nhưng điều đó cũng không giúp được gì.

Tôi nghĩ có lẽ lần này không phải là nghiệp bệnh mà là một cái gì đó mà tôi phải chịu đựng. Xét cho cùng, không phải tất cả các khổ nạn đều biến mất chỉ vì ai đó là một người tu luyện. Sư phụ giảng:

“Chính Pháp là tuyệt đối nghiêm túc, khi bắt đầu tu luyện thì những gì cần làm là Sư phụ đã làm cho chư vị rồi; hiện nay là phải dựa vào chính niệm của chư vị mà vượt quan. Chư vị chính niệm đầy đủ thì Sư phụ có thể giúp chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006])

Vì đã thử mọi cách mà tôi có thể nghĩ được, nên điều cuối cùng là phải kiên định đối với đức tin của mình. Tôi cố gắng loại bỏ những tư tưởng khác, chỉ nghĩ đến làm ba việc.

Sau đó tôi cảm thấy khỏe hơn.

Cải biến quan niệm để trở thành một học viên chân chính

Hai ngày sau, các triệu chứng nghiêm trọng quay trở lại. Trong mười ngày tiếp theo, tâm trí tôi tràn ngập những suy nghĩ kỳ lạ. Tôi sợ rằng mình sẽ làm ảnh hưởng đến các bạn đồng tu, và tôi sợ chồng mình, vốn không tu luyện Pháp Luân Công sẽ vì tôi mà hiểu sai về Đại Pháp.

Tôi đọc “Giảng Pháp tại Pháp hội San Fransico”, và thấy rằng Sư phụ đã nói về nghiệp bệnh như sau:

“Hãy như một người tu luyện mà đối đãi hết thảy những gì ở trước mắt chư vị, thì điều gì cũng có thể bước qua được. (vỗ tay) Chư vị hãy nghĩ rằng một vị Thần khi đối diện với vấn đề đó thì đối đãi như thế nào? Khi chư vị không vượt qua được thì chư vị hãy nghĩ như thế, chư vị hãy vượt qua như thế, hãy đối đãi như thế thử xem.” (Giảng Pháp tại Pháp hội San-Francisco năm 2005)

Bỗng nhiên tôi ngộ ra mình không nên suy nghĩ như người thường. Tôi nhận ra rất nhiều chấp trước của bản thân và rằng chấp trước đó chính là gốc rễ. Tôi đã không suy nghĩ như một học viên chân chính.

Khi hướng nội sâu hơn, tôi thấy mình có tâm thiếu kiên nhẫn, tự mãn và sợ mất mặt. Hư danh của tôi khiến tôi cảm thấy xấu hổ, vì tôi không thể vượt qua khảo nghiệm như một học viên lâu năm. Sư phụ giảng rằng:

“…vật chất và tinh thần là nhất tính” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi phải ngăn chặn những suy nghĩ này trước khi chúng vượt ngoài tầm kiểm sát. Tôi cố gắng hết sức để tham gia các nhóm học Pháp và phát chính niệm. Tôi cũng nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Một ngày, tôi nhận ra rằng bởi vì cơ thể con người là một tiểu vũ trụ, tất cả những gì tôi cần làm là dùng Pháp để chính lại vũ trụ của mình. Tôi cảm thấy tốt hơn, và dường như tôi đã vượt qua khảo nghiệm.

Tìm ra gốc rễ thực sự

Các triệu chứng của tôi bất ngờ trở lại hai ngày sau đó. Nếu bất cứ cái gì chạm vào da tôi, nó sẽ đau và ngứa. Tôi không thể ngủ yên vào ban đêm.

Chuyện gì thế này? Vấn đề thực sự của tôi là gì?

Tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân, bắt đầu từng trang một, vào đêm ngày 17 tháng 9.

Khi tôi đọc [tới đoạn]:

“Ở đây tôi không giảng trị bệnh; chúng tôi cũng không trị bệnh. Nhưng là người tu luyện chân chính, chư vị mang theo thân thể có bệnh, [thì] chư vị tu luyện không được. Tôi phải giúp chư vị tịnh hóa thân thể.” (Chuyển Pháp Luân)

“Chúng tôi sẽ tịnh hóa thân thể họ, để họ có thể tu luyện lên cao tầng” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra rằng thân thể mình không giống cơ thể người thường, vì nó đã được Sư phụ tịnh hóa. Dù tôi có nhiều triệu chứng nghiệp bệnh, nhưng chúng chỉ là “giả tướng”. Mặc dù tôi có thể nói chúng là giả tướng dựa vào đức tin đối với Đại Pháp, nhưng trên thực tế, khi sức khoẻ của tôi bất ổn, tôi rất lo lắng và gần như quên mất mình là một học viên. Tôi đã nghĩ “giả tướng” là thật.

Tôi nghĩ nó thực sự là một cơ hội tốt để tôi đề cao tâm tính. cựu thế lực sử dụng giả tướng này để dẫn chúng ta đi theo an bài của chúng. Tuy nhiên, con đường đó sẽ không đưa chúng ta lên cao tầng. Là một học viên Đại Pháp, chúng ta không được đi theo an bài của chúng.

cựu thế lực thấy những sơ hở và đã dùng chúng [để bức hại tôi]. Một ngày, khi luyện công, một đoạn Pháp xuất hiện trong đầu tôi:

“Mỗi khi ma nạn tới, không dùng phía bản tính để nhận thức, mà hoàn toàn dùng phía con người để lý giải, như vậy tà ma sẽ lợi dụng điểm ấy để can nhiễu và phá hoại mãi không thôi, khiến học viên lâm trong ma nạn một thời gian lâu. Kỳ thực ấy là do sự nhận thức không đầy đủ về Pháp của phía con người dẫn đến như thế, vì phía con người mà ức chế phía Thần của chư vị, cũng chính là ức chế bộ phận đã tu thành của chư vị, cản trở họ Chính Pháp. Phía chưa có tu thành lẽ nào có thể ức chế chủ tư tưởng, ức chế phía đã đắc Pháp? Vì con người mà nuôi dưỡng tà ma, khiến nó dùi vào sơ hở của Pháp. Đã làm đệ tử, khi ma nạn đến, nếu thật sự đạt được thản nhiên bất động hoặc có thể đặt tâm cho phù hợp với các yêu cầu khác nhau của các tầng thứ khác nhau đối với chư vị, thì đủ để vượt quan rồi. Còn nếu cứ mãi không thôi, nếu không phải tâm tính hoặc hành vi có tồn tại vấn đề nào khác, thì nhất định là những ma tà ác đang dùi vào sơ hở mà chư vị đang nuông chiều. Người tu luyện dù sao cũng không phải là người thường, phía bản tính lẽ nào không Chính Pháp?” (Nói về PhápTinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi tự nhủ: Nếu những phần đã tu xong là Thần thì liệu một vị Thần có suy nghĩ giống như người thường không? Nếu phía Thần điều khiển thân thể, vậy nó sẽ đối đãi với can nhiễu và giả tướng như thế nào? Liệu một vị thần có bị bệnh không? Đây chẳng phải là vấn đề cải biến quan niệm của chúng ta sao? Nếu tất cả phía [con người] của tôi tu xong, không lẽ suy nghĩ của tôi vẫn giống như một người thường được sao?

Thể ngộ này khiến tôi rất vui. Có vẻ như tôi đã hiểu thêm nhiều điều. Và tôi thực sự hiểu được ý nghĩa của câu:

“Những điều khác mà tôi giảng chỉ là giải thích “Chuyển Pháp Luân”” (Giảng Pháp tại Sydney[1996])

“Chứng ngộ” không có nghĩa là “làm thế nào để liễu giải” Pháp lý, mà là “làm thế nào để áp dụng Pháp lý vào hành động của bản thân.”

Lúc ấy tôi cũng có một chút buồn, vì tôi phải mất 10 năm để hiểu được điều này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/2/23/-288001.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/12/12/166725.html

Đăng ngày 30-12-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share