Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở khu tự trị Quảng Tây, Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-11-2017] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, bản thân có một cửa hàng riêng. Tôi giữ vững bản thân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn khi quản lý cửa hàng. Vì thế, các khách hàng của tôi đã được chứng kiến sự tốt đẹp của Đại Pháp.

Sư phụ giảng:

“…chư vị làm kinh doanh cá thể, mở công ty, làm doanh nghiệp gì đi nữa, thì cũng không hề gì; [hãy] giao dịch công bằng, giữ tâm cho chính.” (Chuyển Pháp Luân)

“… đều có thể đối xử thích hợp với các mâu thuẫn; tại giai tầng nào cũng làm người tốt, đều có thể coi nhẹ các chủng dục vọng, [và] tâm chấp trước. Tại các giai tầng khác nhau đều có thể thể hiện là người tốt; đều có thể tu luyện ngay tại giai tầng của mình.” (Chuyển Pháp Luân)

Trong khi kinh doanh, tôi tu chính mình và hướng nội khi đối diện với mâu thuẫn. Vì tôi là một trong những người đầu tiên bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong làng nên nhà tôi đã trở thành một điểm luyện công.

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999. Tôi không từ bỏ đức tin của mình và đã tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện tìm công lý. Tôi đã bị bức hại và nhà tôi bị lục soát nhiều lần. Tôi bị giam giữ phi pháp hai lần ở trại tạm giam, một lần ở trại lao động cưỡng bức và một lần khác ở trung tâm tẩy não.

Được các khách hàng hài lòng giới thiệu

Tôi vận hành cửa hàng của mình và có danh tiếng tốt nhờ có đạo đức kinh doanh. Các khách hàng cũ đã giới thiệu nhiều khách hàng khác cho tôi. Ví dụ như, một trong những khách hàng trung thành của tôi nói với một người bạn: “Nếu cậu muốn mua phần cứng hoặc các đồ gia dụng, đừng đến nơi nào khác ngoài cửa hàng của học viên này. Chủ cửa hàng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và cô ấy là người trung thực. Các mặt hàng cô ấy bán có chất lượng tốt và giá cả phải chăng.”

Nghe vậy, tôi nhận ra rằng mình là một lạp tử của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã giúp mọi người biết chân tướng về Đại Pháp thông qua những giao tiếp hàng ngày. Từ đó tôi tinh tấn hơn và chú ý đến mọi lời nói và hành vi của mình.

Khi khách đến cửa hàng, tôi nói với họ: “Chính Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp đã dạy tôi làm người tốt. Chỉ đơn giản vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mà tôi phải chịu cuộc bức hại tàn bạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).” Tôi cũng giải thích rằng vụ tự thiêu ở Thiên An Môn là trò lừa bịp.

Sau khi nhiều khách hàng minh bạch chân tướng, họ đã thoái Đảng. Khi biết một số khách hàng đã đi một quãng đường dài để đến mua hàng của tôi, tôi thấy được trọng trách lớn lao mà các học viên đang gánh vác. Vì vậy, tu chính mình là việc vô cùng quan trọng.

Nhẫn trong mâu thuẫn

Tôi sở hữu một khu đất trống bên ngoài cửa hàng, khu đất này đã được ủy ban hành chính và ban quản lý dân cư địa phương phê duyệt. Vì vậy, tôi đã bỏ chi phí để tu sửa. Thế nhưng một thương nhân khác đã chiếm khu vực này mà không có sự cho phép của tôi và không trả chút chi phí tu sửa nào.

Thỉnh thoảng, cô ấy còn ngược đãi tôi nhưng tôi không tranh cãi với cô ấy. Một thời gian dài, chúng tôi không có mâu thuẫn gì.

Một ngày, khi tôi trở về cửa hàng, cô ấy dùng một cái xẻng đập cửa hàng và cũng phá nát một số hàng hóa của tôi. Một người chứng kiến đã hỏi chuyện gì đang xảy ra và tôi nói rằng mình đang rối trí [vì không hiểu chuyện gì xảy ra]. Vì vậy tôi đã hỏi người thương nhân kia. Cô ấy chỉ vào một tảng đá bên ngoài cửa hàng tôi, nói rằng nó cản trở việc buôn bán của cô và cô nghi ngờ tôi đã đặt nó ở đấy. Lúc đang nói thì có hai người đàn ông đến để mang tảng đá đó đi.

Khi người khác hỏi tôi tại sao không đấu lại khi cô ấy sử dụng đất của tôi mà không xin phép, tôi nói rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp: “Sư phụ dạy chúng tôi ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu.’”

Tầm quan trọng của việc hướng nội

Là một học viên, chúng ta cần liên tục đề cao tâm tính của mình. Sự cố trên đã giúp tôi tu bản thân. Sau đó tôi hướng nội và nhận ra rằng mình có tâm tranh đấu, chấp trước vào lợi ích cá nhân và tâm tật đố. Tôi cần buông bỏ chúng. Trong nội tâm, tôi biết ơn người thương nhân này vì đã giúp tôi đề cao tâm tính.

Có đoạn thời gian, một nhân viên ở cửa hàng của tôi liên tục xem điện thoại trong giờ làm việc, kể cả khi cô ấy nói chuyện với khách hàng. Cô ấy phớt lờ những kệ hàng đang lộn xộn và còn thường xuyên đi làm muộn. Khi không giữ được bình tĩnh nữa, tôi đã phạt cô ấy. Cô khó chịu, nổi cơn thịnh nộ, quăng đồ và từ chối nói chuyện với tôi.

Tôi bị sốc vì bình thường chúng tôi rất hòa hợp. Tôi tin tưởng cô ấy và đã giao mọi thứ để cô ấy quản lý. Đáp lại cô ấy đã hoàn thành tốt công việc. Tôi bối rối vì cách hành xử của cô ấy. Tôi hướng nội và lập tức nhận ra gần đây mình đã buông lơi tu luyện. Tôi học Pháp ít hơn, chểnh mảng việc phát chính niệm và luyện công buổi sáng.

Tôi đã tìm ra những chấp trước khác, gồm có hướng ngoại, tâm oán hận, dựa dẫm vào người khác, tâm an dật và không muốn bị chỉ trích nhưng tôi thì luôn sẵn sàng chỉ trích người khác. Tôi nhận ra mình cũng chấp trước vào việc xem các trang mạng xã hội Trung Quốc trên điện thoại di động và mua sắm trực tuyến.

Sau khi buông bỏ những chấp trước đó, hoàn cảnh đã phát sinh biến hóa. Nhân viên của tôi đã cất điện thoại và bắt đầu sắp xếp các kệ hàng cùng tôi. Qua sự việc này, thể ngộ của tôi về tính trọng yếu của việc hướng nội trở nên sâu sắc hơn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/21/356908.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/12/13/166727.html

Đăng ngày 26-12-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share