Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-12-2017] Tôi không còn nhớ phải mất bao lâu để có thể học thuộc lòng toàn bộ cuốn Chuyển Pháp Luân, nhưng tôi nhớ rằng tôi thường nhẩm đi nhẩm lại một câu rất nhiều lần. Tôi nhận thấy nếu tôi không tập trung vào các từ thì tôi không thể nhớ nổi ngay cả một đoạn ngắn.

Không lâu sau khi tôi bắt đầu ghi nhớ Pháp, trưởng nhóm của tôi tại chỗ làm đã điều tôi sang một vị trí mới cho phép tôi sử dụng một văn phòng nhỏ. Sư phụ khai mở trí huệ cho tôi, sau khi tôi đã trở nên quen việc tôi có thể hoàn thành công việc của một tháng chỉ trong vài ngày. Điều đó khiến tôi có nhiều thời gian rảnh để học thuộc Pháp.

Được đánh giá cao giúp tôi trò chuyện với mọi người về Đại Pháp

Các đồng nghiệp và tôi đã trải qua một cuộc thi. Bài thi đó vô cùng khó, và có lúc tôi đã thực sự nghĩ mình không thể qua được. Câu hỏi cuối cùng chiếm đến mười phần trăm tổng số điểm, và trông có vẻ rất khó, nhưng với trí huệ được khai mở, tôi đã trả lời thành công câu hỏi quan trọng này.

Điểm số cuối cùng của tôi là 60.5, và tôi là người duy nhất vượt qua bài kiểm tra đó. Tôi trở nên nổi tiếng vì điều này, các đồng nghiệp của tôi, cũng như các nhân viên từ các chi nhánh khác, đã ngưỡng mộ tôi – một học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi từng làm những việc rất tầm thường trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và mọi người nghĩ rằng nhờ quan hệ cá nhân mà tôi có được vị trí mới này. Khi người đã thuyên chuyển tôi nghỉ hưu, một số người khác đã cố gắng loại trừ tôi. Tuy nhiên, sau khi tôi vượt qua cuộc thi không ai còn dám như vậy nữa.

Tôi càng ngày càng trở nên thành thạo trong công việc và cuối cùng trở thành người trẻ nhất trong số những nhân tài của công ty. Thi thoảng tôi thuyết trình về các phương pháp mà chúng tôi sử dụng.

Đây quả là một cơ hội tuyệt vời để giảng rõ chân tướng về Đại Pháp. Những người tham dự các bài diễn giảng của tôi đã lắng nghe tôi nói về Đại Pháp, và nhiều người trong số đó thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức đoàn đội.

Khi một vị giáo sư đại học đến dự một trong những bài thuyết trình của tôi, trong giờ giải lao các bài hát tuyên truyền của ĐCSTQ đã được phát trên hệ thống âm thanh. Tôi đã nói chuyện với người phụ trách âm thanh, cho anh biết về Đại Pháp và đưa anh một đĩa CD nhạc Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy nói với tôi rằng anh ngưỡng mộ tài năng của tôi, và sau khi nghe tôi nói, anh đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và bật nhạc Đại Pháp trên hệ thống âm thanh.

Tôi đề nghị vị giáo sư lắng nghe âm nhạc một cách cẩn thận, vì những bài hát này được sáng tác bởi các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Vị giáo sư rất ngạc nhiên vì tôi dám quảng bá loại nhạc này. Tôi nói với ông về Đại Pháp và đưa cho ông cuốn Cửu Bình.

Khi ca khúc “Đắc độ” bắt đầu vang lên, một đồng nghiệp vốn đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ đến chỗ tôi và nói rằng bài hát này khiến anh xúc động.

Tôi ngân nga bài hát “Hoa Ưu đàm” tại văn phòng, và một người quản lý đã nghe thấy. Anh ấy rất ngạc nhiên vì anh chưa từng nghe một ca khúc nào hay đến như vậy. Tôi nói: “Bài hát rất hay phải không? Nó được sáng tác bởi một học viên Pháp Luân Đại Pháp đó.”

Người này sau đó đã đọc Cửu Bình và thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Anh từng được chọn là một đảng viên xuất sắc, và anh nói với tôi rằng lần này anh đã từ chối giải thưởng “Đảng viên xuất sắc” đó.

Học thuộc Pháp ở trại lao động

Khi tôi bị giam trong trại lao động cưỡng bức, thật may mắn tôi có thể học thuộc lòng Chuyển Pháp Luân. Nếu không, tôi không biết mình sẽ phải xoay xở như thế nào ở đó.

Ở trại lao động cưỡng bức, các đoạn phim lăng mạ Pháp Luân Đại Pháp được chiếu thường xuyên, và một vài tù nhân được giao nhiệm vụ giám sát tôi cả ngày lẫn đêm. Họ rất tàn nhẫn. Đã có những lúc tôi cảm thấy như mình sắp chết, nhưng việc học thuộc Pháp đã cứu sống tôi.

Rồi tôi bị phân công lao động khổ sai trong công xưởng, nhưng tôi không muốn làm điều đó bởi nó sẽ rút ngắn thời gian tôi có thể dành cho việc học thuộc Pháp. Tôi cầu Sư phụ trong tâm: “Sư phụ, xin Ngài hãy giúp con. Con chỉ muốn học thuộc Pháp thay vì phải làm ra các sản phẩm mỗi ngày.”

Ngay sau đó một lính canh tới chỗ tôi và bảo tôi tới văn phòng. Khi tôi bước vào, tất cả các lính canh đều đứng dậy. Một số lãnh đạo của trại lao động cũng có mặt. Một người đàn ông kêu lớn tên tôi và vội vàng ôm lấy tôi. Tôi nhìn kỹ và nhận ra rằng một trong những lính canh đó là bạn thuở xưa của tôi. Cậu Lưu (tên bí danh) đã giới thiệu tôi với các lãnh đạo của trại lao động: “Đây chính là người bạn mà tôi đã đề cập đến”. Các lãnh đạo xếp hàng để bắt tay tôi.

Vào đêm trước khi Lưu đến trại lao động này, cậu ấy được thông báo là tôi bị giam giữ ở đó. Điều đầu tiên cậu ấy nói với vị giám đốc của trại là cậu có một người bạn tốt đang bị giam ở đây, và cậu ấy muốn mời người bạn ấy bữa tối. Cậu ấy cũng giúp tôi không còn phải lao động khổ sai, do vậy tôi có thời gian để ghi nhớ Pháp.

Khi ở trại lao động, tôi cảm thấy vô cùng đau đớn trong tâm, chứ không như các học viên khác, những người có thể chịu đựng được khổ nạn. Khả năng học thuộc lòng Pháp đã giúp tôi vượt qua những khó khăn này.

Sư phụ nắm tay tôi giúp tôi leo lên

Một học viên thông báo rằng một hạng mục nào đó không thể tiếp tục được nữa. Nhưng trong các giấc mơ, Sư phụ liên tục nhắc nhở tôi rằng chúng tôi có thể làm được và tôi cần phải gánh vác hạng mục này.

Trong một giấc mơ, Sư phụ đã mở một kênh đặc biệt để cứu người thông qua hạng mục đó, và tôi nhận ra rằng cần phải khôi phục lại hạng mục này.

Tôi tự hỏi tại sao Sư phụ lại chọn tôi chịu trách nhiệm cho hạng mục. Sư phụ đã cho tôi biết trong giấc mơ rằng bởi vì tôi học Pháp tốt, nhưng cũng nhiều lần cảnh báo tôi phải buông bỏ nhân tâm, nếu không hạng mục đó không thể duy trì được. Tôi ngộ ra rằng thậm chí chỉ buông lơi một chút thôi trong tu luyện cũng sẽ đem lại nhiều tổn thất

Trong một giấc mơ khác, Sư phụ đã nắm lấy tay tôi và giúp tôi leo lên một triền dốc. Tôi vững vàng theo sát từng bước chân của Sư phụ. Trong một cơn bão, Sư phụ đã cõng tôi trên lưng. Mưa trút lên thân thể của Ngài và tôi cố gắng trườn xuống khỏi lưng Sư phụ để khiến Ngài giảm bớt đi gánh nặng, nhưng Sư phụ không cho phép tôi làm như vậy.

Sư phụ khích lệ tôi hầu như mỗi ngày để tôi tu luyện tinh tấn. Nếu tôi không học Pháp tốt, Sư phụ sẽ chỉ ra nhân tâm của tôi. Ngài cho tôi thấy mối nguy hiểm của việc không tu luyện, vì vậy tôi không dám hành xử theo cách khiến cho cuộc sống trở nên tiện lợi chỉ cho riêng bản thân mình.

Tôi tiếp tục học thuộc Pháp vài giờ mỗi ngày. Khi tôi ngồi xuống và tĩnh lặng đọc thuộc Chuyển Pháp Luân tôi có thể cảm thấy mọi tế bào trong thân thể tôi đang nhẩm Pháp, hòa tan trong Pháp, và từng tầng cơ thể tôi đồng hóa với Pháp.

Sư phụ giảng:

“Chư vị thuộc lòng “Chuyển Pháp Luân” rồi, đối với đề cao là có chỗ tốt. Bởi vì bộ phận vi quan của thân thể chư vị và con người bề mặt nhất của chư vị đều đang học thuộc.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Thụy sỹ [1998])

Thi thoảng khi tôi học thuộc Pháp, mọi thứ quanh tôi biến mất, chỉ còn Pháp tuôn chảy trong tâm trí tôi, tẩy tịnh thân và tâm tôi. Vào lúc đó, tôi nhận thức sâu sắc rằng học thuộc Pháp là một lối đi rạng rỡ và bất tận trên con đường tu luyện của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/1/357358.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/12/18/166797.html

Đăng ngày: 29-12-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share