Bài chia sẻ tại Pháp Hội Tâm đắc thể hội Nữu Ước Pháp Luân Đại Pháp 2009

[MINH HUỆ 10-06-2009]

Kính chào Sư Phụ tôn kính!

Kính chào các bạn đồng tu!

Từ khi Thần Vận trình diễn vũ nhạc bắt đầu vòng quanh thế giới năm 2006,học viên khắp nơi đã hợp tác mọi mặt, cố gắng tối đa để giúp Thần Vận phát huy được tác dụng tối đa để cứu độ chúng sinh. Hôm nay tôi muốn chia sẻ sự hiểu biết của tôi về việc thực hiện công tác an ninh trong lúc các buổi biểu diễn Thần Vận.

Lúc đầu, tôi nghĩ rằng tôi chỉ cần lo một vài việc, chẳng hạn như lo cho mọi điều được ổn thỏa trong lúc buổi trình diễn, hậu trường được bảo đảm an ninh, trông nom các đồ vật của sân khấu, và không ai trong khán thính giả được chụp hình. Tôi không nghĩ sâu xa hơn về các công tác này, và tôi không thật sự hiểu ý nghĩa của chúng. Thường thường tôi thậm chí còn muốn lẻn đi xem buổi biểu diễn. Tuy nhiên, qua thời gian, tôi dần hiểu tôi đang được thanh lọc sâu sắc qua công tác này, và nếu chúng ta muốn cứu độ càng nhiều người càng tốt, chúng ta cần bổ xung cho nhau ở mỗi khía cạnh.

Đầu tiên, tôi chỉ yêu cầu các bạn tình nguyện về an ninh đến sớm để họ có thể làm quen với các chỗ ngồi và nói với họ ở tại nơi chỉ định suốt buổi trình diễn. Tôi xem điều này chỉ như một công tác, và tôi không bao giờ thật sự giao tiếp với người khác theo phương diện tu luyện. Chỉ khi chúng tôi gặp vấn đề mà tôi mới nghĩ đến phát chính niệm. Lúc bấy giờ tâm tôi không trong sạch. Tôi làm nó để giải quyết một vấn đề, với chấp trước về mục đích. Các kết quả vì đó mà không tốt lắm. Trước khi chuyến lưu diễn Thần Vận cuối năm ngoái, tôi bắt đầu để ý các sự thiếu sót của tôi và bắt đầu hiểu ra sự quan trọng của Thần Vận để cứu độ chúng sinh. Chúng tôi có sự chia sẻ với các học viên khác. Khi mùa mới bắt đầu, chúng tôi thay đổi cách làm. Bắt đầu ngay buổi trình diễn đầu tiên, chúng tôi học Pháp chung nhau và phát chính niệm bên trong nhà hát. Trước khi khán thính giả đến, chúng tôi họp cùng nhau đọc thuộc lòng Luận Ngữ và sau đó đứng sát vào nhau, chụm tay với nhau như các diễn viên Thần Vận làm, và hát bài, “Chúng ta hãy giúp Sư Phụ chính Pháp và cứu độ chúng sinh!” Tôi có thể cảm giác được âm thanh hợp quần của chúng tôi đến từ đáy tim chúng tôi. Tôi có thể nói nó là tiếng vang của đại nguyện mà mỗi học viên đã làm vào lúc tiền sử.

Lo về an ninh có rất nhiều trách nhiệm, từ việc dỡ xuống xe các đồ vật của sân khấu vào lúc tờ mờ sáng hoặc kiểm soát lần cuối rằng mọi người đã rời nhà hát. Quản lý các đồ đạc tại hậu trường là đặc biệt quan trọng, vì nếu chỉ một món đồ bị thiếu mất, nó sẽ ảnh hưởng đến buổi trình diễn. Trước kia, tôi thường hay không lưu ý lắm các đồ đạc nơi hậu trường, do vì các quan niệm con người của tôi cũng như tánh không muốn làm phiền lòng người khác. Một hậu quả là các học viên không có liên hệ gì tới cuộc trình diễn thường lảng vảng quanh hậu trường. Sau khi tôi hiểu sâu xa hơn về sự quan trọng của Thần Vận, tôi hiểu rằng quá nhiều người loanh quanh hậu trường có thể làm ảnh hưởng đến các diễn viên. Từ đó, chúng tôi thắt chặt sự an ninh hơn tại hậu trường. Cho dù chúng tôi có thể làm buồn lòng một số người vì điều đó, tôi biết đó chỉ là phía con người của họ phiền lòng thôi, không phải phía hiểu biết của họ. Trong hành trình đó, tôi cố luôn nhắc nhở mình đừng có gây gổ.

Mỗi buổi trình diễn giống như một trận chiến—một trận chiến giữa thiện và ác để cứu độ chúng sinh. Sư Phụ từ bi của chúng ta dùng cách này để cứu độ chúng sinh, vì vậy các đệ tử của Người phải cố hết sức giúp Người hết lòng và hết sức. Kỳ thật, mọi điều mà mỗi người làm là cùng một mục đích, từ sự luyện tập kiên trì mà các diễn viên đã trải qua cho đến các công tác nặng nhọc mà các học viên địa phương thực hiện để giới thiệu các buổi trình diễn. Và tất cả thể hiện cuối cùng là hai giờ đồng hồ trong nhà hát. Cuộc trình diễn phải tuyệt hảo, mỗi khía cạnh phải lưu loát và không một chút can nhiễu. Chỉ có như vậy thì mới đạt được tối đa sự cứu độ chúng sinh và tránh hủy hoại các sự cố gắng vô cùng của mỗi người. Đó là quan trọng như vậy.

Sự thách thức lớn nhất cho những người mà lo về an ninh có lẽ là cần phải tập trung vào khán thính giả và không được nhìn xem buổi trình diễn. Tôi thường hay nhắc nhở trong máy bộ đàm, “Hãy nhìn khán thính giả, đừng có nhìn xem hát.” Dường như một số nhân viên an ninh không bao giờ nghe lời, và tôi nghĩ họ không tuân lệnh. Bây giờ tôi hiểu ra rằng vấn đề là ở nơi tôi, vì tôi hiểu hời hợt ý nghĩa của Thần Vận. Nhìn lại, cho dù tôi đòi hỏi điều đó nơi người khác, chính tôi cũng ngầm mong ước xem buổi diễn. Nếu tinh thần tôi là như vậy, thì những người khác trong đội tôi cũng muốn nhìn xem buổi diễn.

Khi Thần Vận bắt đầu chuyến du hành, tôi hỏi Sư Phụ nếu có trường hợp nào ngoại lệ có thể để khán thính giả chụp hình trong lúc buổi trình diễn không. Sư Phụ trả lời, “Tuyệt đối không.” Từ đó về sau, chúng tôi rất chặt chẽ về việc áp dụng luật lệ này. Đầu tiên chúng chỉ là theo lệnh của Sư Phụ. Nhưng sau Sư Phụ nói về việc giới thiệu Thần Vận năm ngoái, tôi cuối cùng hiểu ra được rằng luật đó được đặt ra là để cho dân chúng được cứu độ một cách hữu hiệu hơn; nó được đặt ra để cho những người mà chưa xem buổi trình diễn không bị ảnh hưởng vì xem các tấm hình. Tôi cũng hiểu được rằng, với luật đó, những người mà muốn chụp hình sẽ chú ý nhiều hơn để xem buổi trình diễn; nó cũng bảo đảm rằng những người ngồi quanh họ không bị can nhiễu. Dĩ nhiên, luật này cũng tránh có những người có dụng ý không tốt.

Trong quá khứ, tôi thường hay có cái cảm giác làm được việc khi chúng tôi bắt được một người nào đó đang chụp hình. Quả thật, có nhiều người đủ loại cố để chụp hình, và chúng tôi có rất nhiều chuyện để chia sẻ giữa với nhau về điều đó. Nhưng, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có lẽ vì cái ý khoe khoang và cái sự tranh đua trong chúng tôi đã làm người ta luôn muốn chụp hình. Hơn nữa, tôi còn tự khen mình là đã ngăn họ. Tôi cuối cùng đã hiểu được rằng điều mà chúng tôi muốn đó là không ai chụp hình. Tôi hiểu rằng, khi mà tinh thần của chúng ta gộp chung nhau lại và có chính niệm, thì chúng ta có thể đạt được điều đó.

Năm ngoái tại Hoa Thịnh Đốn, DC, một điều đã xảy ra mà đã để lại trong tôi một cảm giác sâu đậm. Chúng tôi đang tại một nhà hát trong thành phố mà nổi tiếng toàn quốc, và có nhiều chỗ ngồi trong những khung hộp riêng dành cho những nhân vật cao cấp, kể cả tổng thống. Nhà hát có luật lệ rất nghiêm để tránh chúng tôi đi vào trong phòng trình diễn. Chúng tôi được bảo rằng rằng chúng tôi không được có hành động gì đe dọa đối những người đi xem hát mà hành động ngoại lệ.

Trước buổi trình diễn, tôi liên lạc với các học viên DC để xem liệu chúng tôi có thể làm gì cho ban giám đốc nhà hát thay đổi ý kiến. Chúng tôi không thành công. Chúng tôi không còn cách nào khác là để cho nhóm an ninh chúng tôi ngồi vào giữa khán thính giả. Tôi có rất nhiều ý tưởng trái nghịch: Chúng tôi có thể tự kềm chế không xem hát không, khi trong quá khứ chúng tôi đã không làm được cả trong khi đứng bên lề phòng hát? Bây giờ chúng tôi làm sao để thực hiện công việc được trong khi ngồi giữa các khán thính giả? Có bao nhiêu người chúng tôi có thể theo dõi trong khi ngồi tại đó? Tôi thậm chí còn muốn phủi tay để cho các học viên DC tự lo liệu về mặt an ninh. May thay, tôi nhìn thấy được các quan niệm con người đó của tôi và biết rằng đây là lúc mà tôi phải học Pháp nhiều hơn.

Buổi trình diễn đầu tiên là dành riêng cho các nhân vật quan trọng. Tôi nhắc mọi người đặc biệt chú ý. Tôi tự nghĩ, “Mọi người hôm nay đều là nhân vật quan trọng. Tôi chắc chắn rằng họ sẽ biết giữ mình mà không chụp hình, vì chúng tôi đã treo khắp nơi bản hiệu ‘Không được chụp hình!’ “. Nhưng rõ ràng ngay cả khi buổi trình diễn bắt đầu, người ta chụp hình trái phải lung tung, mặc kệ các vị ăn mặc chỉnh tề trong khoang riêng cho đến các viên chức quân đội ngồi trong phòng hát chung. Sự sợ hãi tiềm tàng trong tôi nổi dậy. Cho dù cuối cùng chúng tôi đều gom được lại hết và xóa tất cả các hình chụp, nhưng chúng tôi thật là khá lo ngại.

Sau đó chúng tôi có một số suy tư. Nói chung, chúng tôi hiểu được rằng, cho dù chúng ta phải nghe theo các luật lệ của ban giám đốc, chúng ta không nên dùng các phương pháp bình thường. Vì chúng ta là những người tu luyện, cách làm tốt nhất của chúng ta kỳ thật là phát chính niệm. Sau khi đi đến kết luận này, chúng tôi có một sự hiểu biết mới về sự quan trọng của phát chính niệm cho cả chúng tôi và những người khác. Như vậy chúng tôi luôn nhớ bắt đầu bằng đọc thuộc lòng Luận Ngữ khi chúng tôi chuẩn bị trước khi khán thính giả đến và duy trì Chính Niệm suốt thời gian trình diễn. Tôi cảm thấy chúng tôi trở thành một thể. Cho dù là những người trước sân khấu, trên sân khấu, sau hậu trường, hay trong đoàn nhạc hòa tấu – tất cả chúng tôi đều là một thể. Tôi biết rằng bằng cách hợp tác với nhau tốt như cùng một thể, chúng ta sẽ có thể cứu độ chúng sinh tốt nhất.

Chúng tôi quyết định dùng Chính Niệm để tiêu trừ mọi yếu tố mà có thể can nhiễu đến cuộc trình diễn. Nếu có vấn đề gì mà xảy ra trên sân khấu, trong ban hòa tấu, hay nơi nào khác, chúng tôi sẽ không trách bất kỳ một cá nhân nào, và thay vì vậy, xem đó như là một sự thiếu sót của toàn đội chúng tôi. Tôi cũng nhắc mọi người đừng có truyền tin về một sự thiếu sót nào đó hoặc một lỗi lầm nào đó mà chúng ta có thể nhìn thấy trong cuộc trình diễn. Chúng ta phải tiêu trừ tất cả những ý tưởng như vậy khi chúng vừa xuất hiện để tránh cho chúng lớn mạnh hơn. Kết quả, chúng tôi làm việc cùng nhau thật tốt như một đội trong những ngày kế tiếp và luôn nhắc nhở nhau giữ vững Chính Niệm.

Gần như mọi buổi trình diễn tại DC đều bán hết vé; ngay cả những vé bán trong phòng đứng cũng bán hết cho một số buổi trình diễn. Nhưng với phòng hát đông như vậy, có nhiều buổi trình diễn mà không có một người chụp hình. Tôi thật cảm thấy cái kết quả của làm việc chung như một đội với Chính Niệm mạnh.

Mỗi nhà hát đều có các luật riêng của họ. Đôi lúc chúng khá nghiêm ngặt, nhưng chúng tôi như là các đệ tử vẫn phải làm điều chúng tôi phải làm. Điều này có nghĩa là đôi lúc chúng tôi cần làm công việc của chúng tôi với trí huệ và hợp tình. Khi chúng ta kiên định trong chính niệm của chúng ta, chúng ta sẽ có thể thực hiện mục đích của chúng ta. Sư Phụ sẽ giúp chúng ta. Các nhân viên tại mỗi nhà hát đều quan sát chúng tôi. Nếu chúng tôi thật sự hết lòng, nó sẽ gây ảnh hưởng cho họ. Ví dụ, đa phần những nhân viên hướng dẫn chỗ ngồi chỉ quan tâm xem trình diễn, và kể cả khi bị cấm chụp hình, họ vẫn không lưu tâm. Nhưng, sau khi họ nhìn thấy nghiêm túc trong việc làm này hay trẻ con khóc hoặc làm trở ngại, thì có một sự thay đổi lớn trong tư cách của nhiều người hướng dẫn chỗ ngồi. Tôi thường nhắc nhở đội của tôi rằng chúng ta cần giải quyết các vấn đề một cách thân thiện, nhưng với Chính niệm mạnh, như vậy chúng ta sẽ thực hiện được điều chúng ta cần thực hiện.

Một lần tại Nữu Ước gần cuối buổi trình diễn, chúng tôi khám phá ra một người đang chụp hình với bộ máy chuyên nghiệp. Khi chúng tôi vừa định được chỗ ngồi của người đó, chúng tôi yêu cầu nhân viên nhà hát giúp chúng tôi xóa bỏ các hình ảnh chụp. Nhưng ba người nhân viên của nhà hát mà đang có mặt cố giữ tôi không cho bước đến người chụp hình để cho ông ta có thể thoát đi. Cho dù nó làm tôi ngạc nhiên, tôi cương quyết không để cho người đó thoát đi. Tôi nói với người chụp hình xóa bỏ các hình chụp, ngay cả khi nhân viên nhà hát làm cản trở tôi, tôi cho lệnh cho các học viên khác đừng có để người đó thoát được.

Đầu tiên, người đó không thể cử động được và cố dấu máy ảnh trong áo khoát ngoài của ông. Một vài phút sau, tư cách của nhân viên nhà hát thay đổi. Thay vì kêu ông ta thoát đi cho mau, họ khiển trách ông ta vì đã chụp hình lén và nói với ông ta ông ta không được phép rời đi cho đến khi ông ta xóa bỏ hết các hình chụp. Khi chúng tôi xem xét máy chụp hình của ông ta, té ra tất cả các hình chụp đều mất, kể cả các hình chụp cũ mà ông ta đã có trước. Để cho chắc ăn, tôi hỏi ông ta có bật thẻ nhớ của máy không, và ông ta thề là ông ta không có. Sau đó tôi hiểu được rằng, vì chính niệm mạnh của tôi đã ngăn ông ta, Sư Phụ đã giúp tôi tiêu hủy các hình chụp. Giai đoạn này nhắc tôi nhớ một lần khác khi chúng tôi bắt một người chụp hình với một máy sử dụng một lần. Chúng tôi tịch thu máy chụp và nói với ông ta chúng tôi sẽ cho đi in các ảnh của ông ta và gửi cho ông ta. Khi tôi cho in ra các ảnh chụp, té ra là toàn bộ phim đều bị cháy sáng.

Khi tôi tiếp tục tu luyện, tôi tiếp cảm được sự từ bi vô biên của Sư Phụ. Sư Phụ dùng mọi cách để cứu độ tất cả chúng sinh, không muốn để rơi lại một ai. Qua kinh nghiệm của tôi với đội an ninh trong lúc trình diễn Thần Vận, tôi hiểu được rằng chúng ta không nên xem nó như một công tác bình thường. Bất kể ai mà chúng ta gặp mặt thì chúng ta phải cứu họ – cho dù đó là nhân viên nhà hát mà làm ngơ các hình chụp trong khán thính giả hoặc bất kỳ ai mà chúng ta có liên lạc. Chúng ta cần đối đãi với mọi sinh mệnh với từ bi. Trong sự chia sẻ với các học viên trong đội an ninh, chúng tôi hiểu được rằng chúng ta cần tránh cản trở khán thính giả xem buổi trình diễn, bất cứ điều gì chúng ta đang làm. Chúng ta phải luôn đối xử với các sự kiện trong lúc nghỉ giải lao giữa hai giai đoạn trình diễn, hoặc sau buổi hát, ngoại trừ trường hợp đặc biệt. Và lại, chúng ta phải luôn chắc chắn là người mà chúng ta bắt gặp đó phải thật sự đang làm điều gì sai trái; nhiều người trong khán thính giả mở máy điện thoại cầm tay của họ chỉ để xem giờ, gửi đi một bản tin, hay chơi game, hoặc để có ánh sáng để đọc tờ chương trình. Có nhiều máy điện thoại cầm tay mà có thể cho ra ánh sáng trong lúc buổi trình diễn, vì vậy chúng ta cần cẩn thận để không làm phiền khán thính giả không cần thiết. Vả lại, nếu chúng ta luôn nói chuyện trong máy bộ đàm, nó sẽ ảnh hưởng đến các học viên đứng bên lề hoặc sau hậu trường đang cố phát chính niệm.

Một vụ xảy ra ở Nữu Ước. Chúng tôi ghi nhận được một người mà xem như đang thâu băng buổi trình diễn. Xem như ông ta đang bưng một cái gì giống như màn hình mà có thể làm cản trở những người sau ông ta nhìn xem trình diễn. Nhưng những người an ninh ở trước sân khấu không thể nhìn thấy cái mặt hình mà chúng tôi nói đó. Tôi không muốn đi xuống phía trước, vì nó có thể khiến khán thính giả chú ý, vì vậy tôi kêu một số học viên nhìn nó ở những phía khác nhau. Té ra điều mà chúng tôi nghĩ là mặt hình đó, kỳ thật, chỉ là phản ảnh của bức bình phong trên sân khấu trên cái đầu cạo thật sạch của ông ấy!

Một lần khác chúng tôi ở trong một thành phố nhỏ hơn nơi mà nhà hát thiết lập rất nhiều hạn chế trên chúng tôi. Đầu tiên tôi nghĩ thật là buồn cười. Theo cách của họ, chúng tôi phải báo tin cho ba hoặc bốn cấp giám đốc mỗi khi chúng tôi nhìn thấy có người chụp ảnh và không bao giờ có thể bắt kịp người ấy. Tôi nói với các đồng tu rằng chúng ta chỉ cần làm điều chúng ta phải làm. Sau buổi trình diễn đầu tiên nơi đó, giám đốc của nhà hát chia sẻ một số nhận định với chúng tôi mà tôi không biết. Sau khi tôi nghĩ lại về điều đó, tuy nhiên, tôi mới hiểu ra rằng ban giám đốc nghĩ đội an ninh của chúng tôi như là thành phần của Thần Vận, và như vậy, mọi điều sai sót mà chúng tôi có thể có, sẽ được tính như là sai sót của Thần Vận. Và hơn nữa, phải chăng chúng cũng cần phải cứu độ ban giám đốc của nhà hát? Rõ ràng chúng ta cũng phải cần đối với họ bằng sự thiện lành. Vì vậy, thậm chí dù cách làm của họ tạo cho chúng tôi rất nhiều trở ngại, chúng tôi cũng phải cố gắng. Như vậy chúng ta sẽ không làm cho họ có một cảm giác xấu về chúng ta.

Sau khi đi đến kết luận đó, tôi gặp mặt với ban giám đốc nhà hát để xin lỗi họ. Tôi hứa sẽ phù hợp với luật lệ của họ và xin họ giúp đỡ. Tôi cũng nhắc nhở các bạn học viên phát chính niệm tập trung. Sau khi hoàn tất cuộc trình diễn, tất cả ban giám đốc đến bắt tay tôi và nói lên sự hài lòng của họ; họ cho thấy họ sẽ rất muốn làm việc với chúng tôi trong tương lai.

Qua việc thực hiện công tác an ninh cho Thần Vận, tôi cũng học được rằng nếu chúng ta muốn làm tốt nhất công tác cứu độ chúng sinh, chúng ta phải buông bỏ cái tự ngã của chúng ta. Tôi không bao giờ là người mà tâng bốc người khác và luôn không thích kêu người khác làm điều này điều nọ. Nhưng cả như vậy tôi cũng phải thay đổi. Nếu tôi muốn khán thính giả hợp tác với chúng tôi bằng cách xóa bỏ các ảnh chụp của họ, ngăn con của họ khóc, hoặc hợp tác với chúng tôi bằng những cách khác, tôi phải học làm việc với người khác bằng một cách khác. Ví dụ có một lần, tôi phải dùng một thời gian lâu để nói chuyện với một bà 80 tuổi để cho bà chịu xóa bỏ các ảnh chụp của bà. Một học viên sau này nói đùa với tôi rằng tôi đã trở thành một người thích tâng bốc. Một vụ khác xảy ra đã có ghi đậm cảm giác trong tôi. Tôi tịch thu một cuộn phim của một cặp vợ chồng già. Người đàn bà ngại ngùng quá đến độ bà muốn rời nhà hát ngay và đi về nhà. Tôi hiểu được rằng họ không nên rời đi nếu họ muốn được cứu độ; họ phải trở lại chỗ ngồi và ở lại. Vì vậy tôi xin lỗi bà ta rất nhiều. Nhân viên nhà hát bên cạnh tôi không hiểu được, vì rõ ràng bà ta có lỗi. Nhưng lúc bấy giờ, chỉ một điều trong trí tôi là thuyết phục bà ta trở lại ghế ngồi. Cuối cùng bà ta trở lại, nhưng phút sau đó, khi tôi bắt đầu thỏa mái, thì tôi để ý đến một cảm giác ‘bị mất mặt’ bắt đầu nổi lên trong tôi. Tôi nhanh chú ý và nhắc nhở tôi suy nghĩ lại về vụ kiện và xem nếu tôi có thể làm tốt hơn để tránh nó. Kết luận của tôi là tôi phải thân thiện với bà hơn nữa khi nói chuyện với bà.

Có hơn một chục học viên từ Nữu Ước và New Jersey mà làm việc với tôi trong một vài năm qua trong đội an ninh. Chúng tôi hợp thành một đội tốt, và tất cả chúng tôi hiểu được sự quan trọng của công tác an ninh. Mỗi người trong họ lên kế hoạch với gia đình họ và công việc làm ăn của họ để họ có thể có thời gian nghỉ phép để làm cho cuộc trình diễn Thần Vận. Nhưng ngay cả với một đội an ninh tốt như vậy, tôi vẫn thấy rằng những quan niệm nổi lên trong tôi khi tôi nhìn thấy một số người chỉ muốn xem biểu diễn. Tôi nghĩ dĩ nhiên họ muốn được xem buổi trình diễn với người không phải là học viên trong gia đình họ, nhưng đây không là trường hợp như vậy, tôi tự hỏi ưu tiên của họ để ở nơi đâu. Tôi cuối cùng hiểu được rằng tôi đã không đặt mình vào hoàn cảnh người khác và có lẽ còn có một chút đố kỵ trong tôi.

Một lần, sau buổi trình diễn đầu tiên, một học viên nói rằng anh ta không làm việc trong đội an ninh nữa. Anh ta không nói vì sao. Tôi rất giận và cố gọi anh ta để khiển trách anh ấy. Anh ta không trả lời điện thoại. Sau này tôi mừng là anh ta không trả lời điện thoại, vì tôi có thể cho anh ta rất nhiều Đức của tôi! Nhìn lại vụ kiện, tôi hiểu được rằng sự giận dữ của tôi đến từ phía con người của tôi. Cả nếu có điều gì quan trọng, tôi đến xem, tôi không nên áp đặt lên người khác. Tôi vẫn chưa lưu tâm đến người khác đầy đủ. Người học viên này có lẽ có những lý do riêng hoặc anh ta chỉ là mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi, tất cả đều có lý. Ngày hôm sau, tôi nhìn thấy người học viên này trong số khán thính giả. Thay vì giận dữ, tôi cảm thấy hỗ thẹn. Rõ ràng là tôi không đủ tốt với một người để họ dám nói với tôi rằng anh ta muốn xem buổi trình diễn. Sau này tôi nói đùa với anh ta là chúng tôi sẽ cho phép anh ta lấy phép nghỉ trong một ngày đó. Anh ta trả lời với một nụ cười và nói, “Tôi sẽ không lại trốn trách nhiệm của tôi nữa.”

Mùa hát vừa qua, Thần Vận đã đi vòng quanh thế giới với ba nhóm vũ sinh và hai ban hòa tấu. Tôi đã nghe các báo cáo về ảnh chụp lén mà do sự thiếu sót của đội an ninh. Tôi cảm thấy không an tâm nghe điều đó. Nhất là ở một số thành phố, quý vị có thể nói rằng đó là vì không đủ nhân lực. Trong những trường hợp như vậy, tôi tin rằng chính niệm của chúng ta là quan trọng nhất. Sự thật là mỗi người trong chúng ta là một thành viên của đội an ninh, một lính canh của Đại Pháp. Mỗi một người trong chúng ta là trách nhiệm bảo đảm cho cuộc trình diễn Thần Vận là không có vấn đề và và đạt được hiệu nghiệm cứu độ chúng sinh.

Tôi được may mắn là thành phần của đội an ninh trong hơn 30 buổi trình diễn trong mùa vừa qua, và tôi được hưởng rất nhiều lợi ích từ đó. Trong hành trình đó, tôi được thanh lọc và thăng tiến. Trong khi hòa nhập với một thể cùng các học viên, tôi có thể cảm giác được Sư Phụ đang thanh lọc cho tôi bằng Công của Ngài khi buổi trình diễn diễn ra. Tôi đã nhìn thấy nhờ cách nào thái độ của các nhân viên nhà hát thay đổi, và tôi đã nhìn thấy khán thính giả đứng lên vỗ tay. Tất cả những điều đó đã khuyến khích tôi làm tốt hơn và cho xứng đáng là một đệ tử Đại Pháp.

Cám ơn Sư Phụ. Cám ơn tất cả.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/6/10/202489.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/6/28/108665.html
Đăng ngày: 12-07-2009; Bản dịch có thể được hiểu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share