Bài học viên San Vũ tại tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-06-2009] Cách nay một vài ngày, tôi gặp Tiểu Kim, một người đàn ông bị tật mà bước đi với đôi nạng. Ông là một người trẻ hiền lành gốc người Cao Ly, nhưng có thể nói thông thạo tiếng Trung Quốc. Tôi gặp ông lần đầu tiên cách nay một chục năm khi tôi yêu cầu sửa chữa một thiết bị điện cho tôi.

Thấy rằng ông xử dụng đôi nạng để đi lại trong nhiều cây số đường giữa nhà ông và trung tâm giáo dục, tôi hỏi vì sao ông không dùng xe lăn. Ông nói, “Chẳng phải trên đời người ta phải luôn cử động thân mình?

Dùng đề tài này làm khởi đầu, tôi bắt đầu giải thích sự thật về Đảng Cộng sản Trung Quốc với ông. Tôi hỏi ông, “Ông có là một thành viên của ĐCSTQ không?” Ông nói, “Tôi không có là gì cả. Tôi đã rời khỏi Đoàn Thanh niên Cộng sản đã hơn mười năm nay vì tôi quá già.” Tôi nói với ông ấy rằng nếu ông không viết rõ việc thoái ĐCSTQ của ông thì ông không thật sự thoái nó.

Tôi nói, “Điều này rất quan trọng cho ông. Ông sẽ hiểu sau khi nghe câu chuyện của tôi.” Tôi bắt đầu nói với ông về kinh nghiệm cá nhân của tôi. Vào cuối năm ngoái, người anh họ của tôi mời Thành Mặc, Huệ Khản và tôi đi ăn cơm tối khi tôi đi thăm viếng Thượng Hải. Thành Mặc là giám đốc của một y viện. Huệ Khản nói rất lớn tiếng. Tôi cố làm sáng tỏ sự thật và nói về Cửu Bình về Đảng Cộng sản, nhưng tiếng nói của tôi bị ông át mất và ông luôn nói sang đề tài khác. Tôi chỉ mỉm cười. Khi người ta đi nói chuyện riêng với nhau, tôi nắm lấy cơ hội để khuyên họ thoái Đảng. Sau khi ngập ngừng một lúc, Huệ Khản đồng ý thoái nhưng Thành Mặc ấp úng rằng ông không dám thoái đảng.

Lúc bấy giờ người anh họ của tôi cảm thấy hơi ngại ngùng. Để thay đổi mục tiêu anh đưa cho chúng tôi xem hình ảnh của đám cưới con gái anh. Khi tôi nhìn vào các bức ảnh tôi thình lình chỉ tay một người đàn ông to lớn trong hình và nói, “Người này bị bệnh bao tử nặng.” Anh họ của tôi nói người ấy là ông Vương và là giám đốc một hãng, có hơn 2000 nhân viên. Tôi nói thêm, “Bệnh bao tử của ông ta đã tạo ra bệnh tim.” Lúc bấy giờ, anh họ tôi thật sự chấn động và nói, “Anh có thể khám ra bệnh chỉ bằng cách nhìn vào một bức hình? Anh thật lạ lùng!” Tôi nói, “Một bác sĩ Trung Y dùng bốn phương pháp để khám bệnh nhân: vọng, văn, vấn, thiết. Người này sẽ bị bệnh nặng năm tới đây.” Anh họ tôi hỏi tôi, “Có cách nào tránh được không ? Ông ta là bạn thân nhất của tôi.” Tôi nói, “Bảo ông ta thoái ĐCSTQ! Bảo ông ta nhớ nói Pháp Luân Đại Pháp tốt. Chân Thiện Nhẫn tốt! Và đến chỗ tôi lấy một lá bùa cho ông ta (1).

Sáng hôm sau, anh họ tôi gọi tôi và nói, “Tôi đã nói chuyện với ông Vương và ông ta rất chấn động và nói ‘Anh họ của anh chưa bao giờ gặp mặt tôi, nhưng ông ta biết tôi có hai bệnh nặng. Tôi hiện nay đang bị đau bao tử và cảm thấy rất đau.!’ Ông ta cảm thấy thật là mầu nhiệm và muốn mời tôi một bữa ăn. Ông cũng đồng ý thoái Đảng.” Tôi kêu anh họ tôi đi đến chỗ tôi để nói chuyện nhiều hơn. Anh họ tôi đến và nói với tôi chi tiết của câu chuyện. Sau khi biết rằng tôi có thể khám bệnh mà không dùng máy quét ảnh CT và các dụng cụ y khoa khác, ông nói, “Điều này thật mở rộng tầm mắt của tôi. Có những người thật có tài trong số các học viên!” Vì điều đó, ông ta cũng đồng ý thoái đảng và muốn có một lá bùa. Tôi kêu anh họ tôi đưa một lá bùa cho ông Mặc và ông Vương và nói, “Ông Vương không cần đãi tôi một bữa ăn đâu vì tôi sẽ đi về Đông Bắc không bao lâu nữa.

Cách nay vài ngày, anh họ tôi gọi điện thoại tôi. Anh thật xúc động đến đổi nói lập cập. Anh nói, “Người giám đốc ông Vương đó muốn bay đến chỗ của anh để cám ơn anh.! Mùa Xuân này khi trời đang mưa ông ta cỡi xe máy dầu, và đường trơn trợt. Ông ta té xuống dưới một xe chở hàng to khi xe máy dầu của ông ta quay một vòng. Tất cả những người chứng kiến tai nạn đều kêu lên, “Chết ông ta rồi! Chết rồi! Người này là chết rồi!” Sau một lúc, ông Vương chậm chạp bò ra khỏi dưới xe chở hàng và ông cả phủi bụi trên áo quần! Tất cả đều lạ lắm. Trong một tai nạn trầm trọng như vậy, mà ông thậm chí không bị thương chút nào. Chiếc xe máy dầu của ông ta cũng yên ổn chỉ có cái mặt gương chiếu hậu là bị vỡ thôi. Các người chứng đều nói, ‘Người này phải có một vị thần hộ mạng che chở!’ Ông Vương nói ngay, “Chính lá bùa đã cứu mạng tôi! Tôi đã thoái Đảng và được ban phước!’ Ông nói ông phải đến để cám ơn anh!” Tôi nói, “Ông ta không cần vậy đâu. Nếu ông ta muốn, xin hãy kêu ông ta cám ơn Sư Phụ của chúng tôi! Lúc bấy giờ, ông ta nên cảm ơn ông ấy vì chính ông ấy đã tự cứu mình. Ông ấy cũng phải cám ơn anh, vì anh đã bắt cầu cho hai chúng tôi.” Lúc bấy giờ, tôi nghe tiếng cười vui của anh họ tôi ở đầu dây bên kia.

Lúc bấy giờ, tôi cố tình ngưng và mỉm cười với Tiểu Kim và nói, “Xin hãy để tôi dùng tên Kim Công để thoái Đoàn Thiếu Niên cho ông!” Tiểu Kim trả lời, “Kim Công, thật là một cái tên hay, và câu chuyện cũng hay lắm. Nó xem như từ đáy lòng tôi việc thoái Đảng là điều thật sự quan trọng. Vậy xin hãy giúp tôi thoái Đoàn thiếu niên.” Tôi nói với ông ta, “Xin hãy nhớ nằm lòng các câu này ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo,’ và ‘Chân Thiện Nhẫn hảo.’ Ông nhất định sẽ được ban phước lành!” Tiểu Kim cám ơn tôi nhiều lần và với một nét mặt đầy suy tư, ông bước đi chậm chạp với hai cây nạng của ông.

Ngày 14 tháng sáu 2009

Ghi chú: (1) Lá bùa – Tại Trung Quốc, các học viên đôi lúc làm sáng tỏ sự thật bằng cách cho người ta một món đồ nhỏ để mang trong mình, nói chứa một vài chữ nhắc nhở họ sự tốt lành của Đại Pháp.


Bản tiếng Hán tại: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/6/14/202712.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/6/29/108679.html
Đăng ngày: 07-07-2009; Bản dịch có thể được hiểu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share