Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Giang Tây

[MINH HUỆ 25-2-2016] Sau khi chuyển đến nhà mới, tôi đã bị thương ở chân và mất liên lạc với các đồng tu trong khoảng hai năm. Tôi cảm thấy cô đơn và trải qua nhiều khó khăn, nhưng tôi vẫn muốn tiếp tục con đường tu luyện của mình. Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng mình đã bị tụt hậu trên con đường tu luyện.

Sư phụ đã nhắc nhở trong các bài giảng về tinh tấn như thuở ban đầu. Vì vậy, tôi tăng thời gian học Pháp, in các tài liệu giảng chân tướng Pháp Luân Công và phân phát chúng.

Cuối tháng 3 năm 2015, tôi gặp một học viên và chúng tôi đã cùng học Pháp nhóm. Chúng tôi học Pháp và phát chính niệm, điều đó giúp tôi nhanh chóng thăng tiến trên con đường tu luyện. Vết thương ở chân của tôi đã hoàn toàn hồi phục và tôi lại có thể ngồi song bàn. Tôi học cách hướng nội khi gặp phải vấn đề và tăng cường chính niệm khi gặp phải can nhiễu.

Ngừng than vãn tùy tiện và lắng nghe nhiều hơn

Sau khi ca thán về việc bị ngộ độc thức ăn, tôi đã học được cách hướng nội. Tại một buổi học Pháp nhóm, tôi kể rằng món bánh bao chiên mà tôi mua ngày hôm qua đã khiến tôi bị ngộ độc thực phẩm.

“Vấn đề không phải là ở bánh bao” một học viên nói. “Trạng thái của chị là thế nào vào lúc chị mua chúng? Chị vẫn chưa biết cách tu luyện!”

Thấy thất vọng trước những lời nói của cô ấy, tôi đã nhớ lại xem mình đã cảm thấy như thế nào khi mua những chiếc bánh bao đó. Thời điểm đó, mãi tôi vẫn chưa được ăn chúng nên đã rất thèm ăn. Triệu chứng ngộ độc thực phẩm không phải là do thức ăn bị hỏng, mà là do tôi chấp trước vào bánh bao.

Từ việc ngộ độc thực phẩm này, tôi nhận ra rằng mình đã không biết cách hướng nội. Trong lúc gặp rắc rối, tôi tìm kiếm lý do bên ngoài, thay vì hướng nội để tu bản thân. Kể từ đó, tôi bắt đầu hướng nội hàng ngày.

Sau đó, con gái tôi trở về nhà sau khi tốt nghiệp đại học. Cháu đã biến thành một cô gái trẻ thô lỗ. Tôi đã than phiền với các học viên khác tại nhóm học Pháp. Ngay lập tức, tôi nhận ra rằng lời than phiền của tôi là sai và rằng tôi phải hướng nội.

Khi trông thấy một học viên đi đôi guốc nặng, tôi bảo cô ấy không nên đi loại guốc đó, vì chúng khiến chân tôi bị thương. Nhưng ngay lập tức tôi không nói thêm bất kể điều gì nữa. Tôi lại sai rồi. Tôi bị thương vì chấp trước của mình vào lúc đó.

Qua ba sự việc trên, tôi đã thay đổi. Tôi không còn đưa ra những bình luận tùy tiện nữa. Thay vào đó, tôi nói ít hơn và lắng nghe các học viên khác nhiều hơn. Tôi đã trở nên chín chắn, và học được cách phối hợp với các học viên khác tốt hơn.

Khởi kiện hình sự Giang Trạch Dân

Cuối tháng 5 năm 2015, các học viên bắt đầu kiện Giang Trạch Dân, cựu độc tài Trung Quốc, vì phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công. Tôi đã không để ý đến việc đó cho đến khi con gái tôi nhắc nhở tôi. Cháu đã trích dẫn lời của Sư phụ:

“Triêu văn Đạo, tịch khả tử” (Chuyển Pháp Luân)

Cháu nói với tôi rằng cả hai chúng tôi nên sáng suốt hơn. Tôi gần như khóc bởi vì Sư phụ đã điểm hóa cho tôi qua lời của cháu. Tôi dành hai ngày viết đơn kiện và gửi đi vào ngày 5 tháng 6 năm 2015. Tôi đã nhận một biên nhận cho biết rằng nó đã được Viện Kiểm sát Tối cao tiếp nhận sau hai ngày.

Cơ hội để sửa sai

Ngày 13 tháng 8 năm 2015, chồng tôi gọi cho tôi và nói: “Hôm nay Phòng 610 sẽ đến. Em hãy chuẩn bị đi.”

“Đừng lo lắng” tôi nói. “Đó hẳn là vì đơn kiện Giang. Điều đó có nghĩa là họ không chỉ nhận được đơn kiện mà còn đọc nó. Đó là một việc tốt.”

Ngay sau đó, một người đàn ông và ba người phụ nữ đã đến nhà tôi. Tôi nở nụ cười chào họ. Họ trông rất rụt rè và không dám nói với tôi là họ đến từ đâu. Họ bắt đầu cuộc đối thoại và sau đó chuyển sang vấn đề đơn kiện.

Tôi xác nhận rằng tôi đã gửi đơn kiện họ Giang qua đường bưu điện. Tôi nói rằng mình đã không kể hết tất cả những sự bức hại đã phải gánh chịu, và rằng tôi sẽ nộp một đơn kiện khác. Họ nói rằng kiện Giang Trạch Dân là bất hợp pháp.

“Bất kỳ công dân nào cũng có quyền kiện họ Giang” tôi nói. “Tất cả thông tin mà tôi nêu chi tiết trong đơn kiện là sự thật. Cuộc bức hại mà tôi đã trải qua không phải là một câu chuyện phiếm nào đó. Việc anh ngăn cản tôi kiện ông ta là bất hợp pháp. Tôi có thể kiện Giang Trạch Dân, và tôi cũng có thể kiện anh tội phá hoại pháp luật.”

Người đàn ông hỏi tại sao tôi kiện họ Giang và tôi đã liệt kê cho anh ta bốn lý do.

“Thứ nhất Viện kiểm sát Tối cao đã ban hành một quy định vào tháng 5 năm 2015 rằng họ sẽ tiếp nhận bất kỳ đơn kiện hình sự nào.”

“Thứ hai, trong 16 năm bức hại Pháp Luân Công, nhiều người đã chết và nhiều gia đình đã bị ly tán.”

“Thứ ba, tôi muốn công lý cho các đồng tu và Sư phụ của mình.”

“Thứ tư, tôi đã bị bức hại vì là một người tốt, vì vậy tôi yêu cầu bồi thường cho những gì mình đã phải gánh chịu.”

Một trong số những người phụ nữ đó đã hỏi tại sao tôi phải kiện riêng họ Giang.

“Ông ta là thủ phạm chính chịu trách nhiệm về cuộc bức hại” tôi nói, “Đương nhiên tôi nên kiện ông ta chứ. Tôi không kiện những người mà thực hiện mệnh lệnh của ông ta. Những người này còn có cơ hội để sửa sai. Nếu họ không sửa sai, cho dù tôi không kiện họ, họ cũng sẽ phải gánh chịu nghiệp báo.”

Họ trở nên im lặng. Người đàn ông ghi chép và nói với tôi rằng anh ấy chỉ ghi lại địa chỉ của tôi.

Khi họ rời đi, tôi nói: “Giờ đây, ngay cả Giang Trạch Dân cũng không thể bảo vệ chính ông ta. Các anh chị còn trẻ. Đừng hiến mình cho ông ta, hãy nghĩ cho tương lai của chính mình.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/2/25/-324598.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2016/3/8/155831.html

Đăng ngày 25-4-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share