Bài viết của một học viên phương Tây

[MINH HUỆ 14-2-2016] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được tám năm. Tôi muốn chia sẻ với các đồng tu phương Tây một kinh nghiệm tu luyện có thể hữu ích cho những người gặp được tình huống tương tự.

Vài năm đầu tôi là một học viên tinh tấn. Sau đó, chấp trước người thường của tôi nổi lên ngày càng nhiều và tôi đã bao biện cho những mong ước và khát vọng của mình và từ từ lệch khỏi Pháp.

Tình cảm, sắc dục và chứng thực bản thân là những rào cản lớn nhất trên con đường tu luyện của tôi. Nó đã đến mức mà tôi đã không luyện công trong nhiều tháng, và lúc đó tôi chỉ đọc Pháp. Chính niệm của tôi đã yếu đi theo từng ngày và tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng, tuyệt vọng và đồng thời bắt đầu nghĩ đến việc từ bỏ tu luyện. Trong trạng thái trì trệ này, tôi đã bị day dứt nhiều tháng.

Sau đó tôi quyết định phải đi đến một nước khác nơi mà có nhiều học viên hơn. Tôi nhận ra là mình đã bị rớt vì cô đơn và lo lắng. Sự thật là tôi chọn đi đến quốc gia đó để xem Sư phụ an bài điều gì, và rằng thụ động đợi chờ điều gì đó thay đổi không phải là cách đúng.

Làm việc với những người đến từ Trung Quốc

Khi tôi chuyển đến một đất nước mới, tôi đã nhận được công việc vốn đã mong đợi từ lâu. Tình cờ là công việc mới của tôi liên quan đến nhiều người Trung Quốc vừa từ Trung Quốc đến. Lập tức tôi nhận ra rằng đây là an bài của Sư phụ, và không thể nào là ngẫu nhiên. Tôi được an bài ở đó để nâng cao nhận thức về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại.

Tôi cảm thấy mình đang được thực chứng một lòng từ bi vô hạn. Mặc dù sau khi là một học viên trễ nãi, Sư phụ vẫn biết rằng tôi có Pháp trong tâm. Tôi nhận ra rằng, chắc hẳn phải có mối quan hệ tiền duyên với những người này và rằng Sư phụ đã an bài cho tôi ở đây, vào lúc này và ở nơi này, để họ có thể được cứu.

Tôi nhận ra rằng sự khủng hoảng trong tu luyện của mình trước đây có thể đã dễ dàng hủy hoại tất cả những an bài hoàn hảo này của Sư phụ. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi thực sự bỏ cuộc vì cảm giác bất lực hoặc tội lỗi. Sau đó tôi nhận ra rằng cảm giác có lỗi là một thứ cảm giác phụ diện và không cần thiết, bởi vì nó có thể hoàn toàn hủy hoại một học viên và đánh lừa người đó tin rằng anh ta đang làm “đúng”. Sư phụ không từ bỏ chúng ta. Tôi nghĩ: “Biết đâu Sư phụ đã chăm sóc cho mình và họ hàng nghìn năm rồi. Nếu mình bỏ cuộc, tất cả những việc đó chẳng phải là vô nghĩa sao.”

Thể ngộ của tôi là lý do duy nhất mà tôi được ban cho cơ hội để làm việc trong hoàn cảnh đó, với những người Trung Quốc, là để nói với họ chân tướng Pháp Luân Đại Pháp. Không chút băn khoăn hay đắn đo, tôi đã bài trừ tất cả những suy nghĩ khác. Sau đó, tôi cảm thấy ấm áp trong tâm. Tôi rơi nước mắt và cảm thấy có sự liên hệ mơ hồ đã gắn kết tôi với những người này. Tôi cảm thấy họ là gia đình của mình.

Loại bỏ những quan niệm cũ

Không lâu sau, những suy nghĩ người thường lại bắt đầu xuất hiện trở lại. “Nhưng, điều gì sẽ xảy ra nếu ông chủ của mình phát hiện ra mình đang nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp? Cả công ty sẽ mất thật nhiều tiền nếu có gì bất ổn, và họ có thể chấm dứt việc hợp tác. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình bị đuổi việc? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như thế này, nếu như thế kia…?”

Sư phụ đã giảng cho chúng ta về mục đích của sự tồn tại của Tam giới. Ngài cũng giảng về việc sinh mệnh nào được phép có được thân người trong thời kỳ này. Tôi đọc Luận Ngữ mới, và mọi thứ đã được chỉ ra một cách rõ ràng. Vì vậy, tôi tự vấn mình… Trên thế giới này, trong vũ trụ này có gì còn tồn tại nếu không vì Pháp đây? Công ty nào hay ngành nghề nào sẽ tồn tại? Tất cả chúng được tạo ra như một sân khấu để cho chúng ta thực hiện sứ mệnh của mình. Môi trường xung quanh đó là để chúng ta đóng vai trò chủ đạo. Môi trường làm việc, hoặc bất kỳ môi trường nào khác, là vai phụ, một công cụ thứ yếu và không phải là nhân tố chủ đạo trong đời một học viên Pháp Luân Đại Pháp.“

Tôi cảm thấy tĩnh tâm hơn. Sau đó một ý nghĩ khác xuất hiện trong đầu tôi, những suy nghĩ như: “Cho dù mình mất việc, mình không quan tâm, bởi vì mình đã làm điều đúng.” Ngay lập tức, tôi thấy rõ ràng rằng cựu thế lực đang bày ra những chiêu trò khác. Tôi cảm thấy mình đã thiếu cảnh giác. Chúng đang lợi dụng cảm xúc và sự sốt sắng của tôi để tạo ra sơ hở bức hại tôi sau này, và chỉ chút nữa là tôi đã chấp nhận an bài khôn khéo của chúng trong suy nghĩ của mình.

Trên bề mặt ý niệm mà chúng đưa vào đầu tôi có vẻ như là chính đáng, nhưng, trên thực tế, tôi cảm thấy đó là một cái bẫy. Phần biết của tôi hỏi: “Tại sao mình lại mất việc? Mình không làm điều gì sai! Mình phủ nhận an bài này, bởi vì nó là một dạng bức hại khác. Cựu thế lực rất xảo quyệt và đang đánh lừa mình. Mình sẽ không đánh mất môi trường để giảng chân tướng trong tương lai này, bởi vì nó, mình và mọi thứ khác tồn tại chỉ vì Pháp.” Tôi nhận ra rằng các quan niệm đang có một trận chiến, và sau đó tôi đã phát chính niệm.

Tôi quyết định mời nhóm người này ra ngoài ăn tối, vì tôi tin mình nên nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp trong một môi trường thoải mái hơn. Sau bữa tối, khi lần đầu tiên nói với họ tôi là một học viên, họ đã rất hào hứng và muốn tìm hiểu thêm về trải nghiệm của tôi.

Họ đã tìm kiếm thông tin trong khi đang ở Trung Quốc, dùng đến các cách khác nhau để tránh kiểm duyệt internet. Thậm chí một người đàn ông còn nói: “Đừng lo lắng, chúng tôi không tin vào những gì mà chính phủ nói với chúng tôi.” Họ không biết nhiều chi tiết về môn tu luyện, và có rất nhiều câu hỏi, nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là họ đã cởi mở và sẵn lòng đón nhận tất cả thông tin mà tôi nói với họ. Tôi chia sẻ trải nghiệm từ tâm mình, và mọi việc diễn ra vô cùng tự nhiên.

Sau bữa tối, tôi nhận ra rằng, là một người phương Tây, tôi có quan niệm về “họ”.

Tôi đã hơi e ngại về những phản ứng mà tôi có thể nhận được từ người Trung Quốc. Điều này khiến tôi thật sự nhận ra rằng chúng ta thực sự không nên để cho các quan niệm ngăn cản chúng ta giảng chân tướng, đặc biệt là cho người Trung Quốc. Tất cả chúng ta biết rằng chúng ta ở đây để làm gì. Trong sâu thẳm, chúng ta thực sự biết, nhưng liệu chúng ta có lựa chọn hành động hay không lại là một chuyện khác. Sợ hãi và các quan niệm là giả tướng được dựng lên bắt nguồn từ ý niệm bảo hộ bản thân; chúng không được phép đóng vai trò chủ đạo.

Trước đây tôi đã nhiều lần lừa dối chính mình khi thất bại trong việc giảng chân tướng với ai đó. Nhưng thành thật mà nói, sau cùng tôi nhận ra đó là vì tôi mong muốn bảo vệ bản thân và lợi ích của mình. Tuy nhiên chúng ta không thể né tránh chân ngã của mình cũng như Sư phụ.

Một nhóm người Trung Quốc đưa đến nhiều thách thức hơn

Có một cơ hội thứ hai để giảng chân tướng cho một nhóm người Trung Quốc khác. Có một chút kháng cự trong nhóm, đặc biệt từ một phụ nữ bị ảnh hưởng bởi tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi đã rơi vào bẫy mà tranh cãi với cô ấy trong vài phút, nhưng sau đó tôi đã nhận ra và nghĩ: “Không, cô ta không có quyền đầu độc tâm trí của họ thêm nữa. Chúng ta ở đây, cùng nhau trong căn phòng này vì vậy ai cũng có thể nghe chân tướng Đại Pháp, kể cả cô ta cũng vậy. Không gì khác, không gì nữa.”

Sau đó tôi đã hòa ái hơn và nói bằng cả tâm mình. Một phụ nữ nói cô là Đảng viên, và tôi nói tôi không ở đó để ép buộc cô làm bất kỳ điều gì, mà tôi muốn khích lệ cô lắng nghe câu chuyện từ phía khác để tự mình tìm hiểu. Tôi nhắc họ rằng họ đang ở một đất nước không hạn chế thông tin về Pháp Luân Đại Pháp và khuyến khích họ hãy liên hệ với tôi nếu có bất kỳ câu hỏi nào thêm sau đó.

Nhóm người này đã phản ứng khác với nhóm khác. Họ hơi bị sốc và e ngại, nhưng khi đối thoại thêm họ đã thoải mái hơn.

Một phụ nữ nói rằng ông của cô từng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và cả gia đình cô đã xấu hổ vì điều đó. Cô nói: “Nhưng ông thực sự là một người đàn ông rất rất tốt và khi đó tôi còn bé vì vậy tôi không biết phải suy nghĩ như thế nào. Tôi chỉ biết ông rất tốt.” Cô nói cô đã nghiên cứu thêm thông tin từ Internet khi cô lớn lên. Cô nói rằng trong thời niên thiếu của mình, cô đã bắt đầu suy nghĩ: “Có thể chính phủ chúng ta đang cố gắng kiểm soát chúng ta.”

Cuộc đối thoại diễn ra trong khoảng một tiếng. Có rất nhiều thông tin sai lệch cần được chính lại, nhưng khi chúng ta bắt đầu nói, mọi thứ trở nên rất tự nhiên.

Khi tôi nói với họ rằng có nhiều người ở khắp nơi trên thế giới đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và rằng tôi yêu Trung Quốc và muốn tìm hiểu thêm về nó chỉ bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, họ thực sự rất tự hào. Họ thực sự vui thích khi nghe điều đó từ một người phương Tây.

Sau đó chính người phụ nữ mà nói mình là một Đảng viên đã đi đến và cảm ơn tôi vì đã chia sẻ thông tin. Những người khác gật đầu và tất cả đã rút điện thoại ra, rõ ràng là để tra cứu google về những gì vừa mới thảo luận. Sau đó tôi có thể nghe họ nhắc đến Pháp Luân Đại Pháp với người khác ở hành lang, với những người mà tôi không tiếp cận được.

Tôi đã nhận ra rằng các quan niệm và cảm xúc thường đánh lừa tôi. Nhưng thực ra, Sư phụ đã ban cho chúng ta trí huệ và tất cả những công cụ cần thiết để chứng thực vẻ đẹp của Đại Pháp một cách lý trí, bình tĩnh và chân thành.

Tôi còn nhiều phương diện cần tu luyện, nhưng tôi hy vọng trải nghiệm của tôi, cho dù là trong trạng thái này, sẽ khích lệ các học viên khác giảng chân tướng tự nhiên và tự tin hơn.

Tôi chỉ muốn chia sẻ điều này với các đồng tu, đặc biệt là các học viên phương Tây.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/2/14/155566.html

Đăng ngày 30-3-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share