Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp lớn tuổi ở thành phố Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-03-2015] Tôi đã rất may mắn được tham dự các khóa giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí ở thành phố Vũ Hán cách đây nhiều năm. Giống như nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp khác, tôi đã trải nghiệm những lợi ích sức khỏe tuyệt vời từ môn tu luyện.

Tôi nhớ đến việc tôi đã đi xe buýt đến Tòa nhà Chính phủ thành phố Vũ Hán vào ngày 25 tháng 3 năm 1993. Khi đến nơi, tôi nhận ra mình đã bị mất túi xách và tấm vé để vào lớp học. Khi rất đông người đã vào hội trường, tôi rất lo lắng và không thể nhớ số chỗ ngồi của mình.

Khi người quản lý thông báo rằng lớp học sắp bắt đầu, những từ “hàng 10, số 9” hiện ra trong đầu tôi. Tôi đã giải thích tình hình của tôi cho các nhân viên soát vé, và họ xác nhận rằng số ghế đó còn trống. Tôi bước vào hội trường đông đúc và thấy mọi người đang đứng ở lối đi nhưng ghế ngồi của tôi vẫn còn trống.

Một học viên, cần kiên định

Trước khi trở thành một học viên, để thân thể khỏe mạnh, tôi đã theo các chế độ tập thể dục khác nhau. Tôi bơi lội vào mùa hè và chạy đường dài vào mùa đông. Tôi thức dậy vào lúc 6 giờ sáng để tập Thái Cực Quyền và các loại khí công khác.

Mặc cho các nỗ lực của mình, tôi vẫn mắc nhiều bệnh, chẳng hạn như các vấn đề về máu và tim, vấn đề cột sống, viêm da, ruồi bay trước mắt (eye floaters), và bệnh trĩ. Tôi đã tìm các phương pháp điều trị từ các chuyên gia Tây y đến Trung Y. Các loại thuốc ở địa phương không có tôi phải đến nơi khác mua. Tôi phải chi thêm khoảng 300 nhân dân tệ mỗi tháng tiền thuốc ngoài những loại thuốc từ phòng dược nơi tôi làm việc.

Sau khi tôi lắng nghe những bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí và học các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp, các chứng bệnh của tôi đã biến mất, bao gồm cả bệnh viêm đại tràng mãn tính mà tôi đã bị trong 16 năm. Tôi đã không phải dùng thuốc hay gặp bác sĩ trong suốt 21 năm qua.

Ba tháng sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã mất khoảng 600 mililít máu mỗi ngày trong vòng 13 ngày. Tôi vẫn kiên định và tiếp tục luyện công và máu đã ngừng chảy.

Có lúc, bụng tôi đau dữ dội. Đau đến nỗi khiến tôi phải quằn quại lại trên giường. Bởi vì tôi đã bị viêm ruột thừa trước đó, chồng tôi sợ rằng ruột thừa của tôi sẽ vỡ, và ông ấy đã thúc giục tôi đi đến bệnh viện.

Tôi nghĩ đến lời giảng của Sư phụ:

“[Có thể] buông bỏ sinh tử, thì chính là Thần; không thể buông bỏ sinh tử, thì chính là người.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Úc Châu [1999])

Sư phụ thanh lọc cơ thể cho các học viên để họ thoát khỏi bệnh tật và các bệnh mới sẽ không xuất hiện. Khi chúng ta cảm thấy khó chịu, đó là vì nghiệp lực của chúng ta đã đang được tiêu trừ. Đây cũng là một khảo nghiệm để xem liệu chúng ta thật sự có tín Sư tín Pháp không. Nếu chúng ta xem đó là bệnh, chúng ta có thể đến bệnh viện để điều trị. Nếu chúng ta xem đó là một khảo nghiệm, thì kết quả sẽ hoàn toàn khác hẳn.

Khi tôi hiểu được sự khác biệt, cơn đau đã biến mất. Điều đó nhắc tôi nhớ đến một bài thơ của triều đại Nam Tống: “Sơn cùng thủy phục nghi vô lộ. Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn!”

Trung Quốc còn có câu “Nhân sinh thất thập cổ lai hy.” Tôi bây giờ đã 75 tuổi. Mặc dù những đau khổ về tinh thần và tra tấn thể xác mà tôi đã phải chịu đựng dưới bàn tay của Đảng Cộng sản Trung Quốc trong hơn 15 năm qua chỉ vì tu luyện Đại Pháp, tôi vẫn cảm thấy khỏe mạnh hơn so với thời tôi hơn 30 tuổi.

Tôi cũng không còn cần kính để đọc sách. Tôi có thể đọc những dòng chữ nhỏ trong sách và còn nhìn thấy các đường vân trên các ngón tay. Các vết đồi mồi trên da tôi cũng đã biến mất, và chu kỳ kinh nguyệt của tôi đã trở lại! Đại Pháp thật thần kỳ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/3/8/305996.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/3/24/149462.html

Đăng ngày 19-07-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share