Bài của một học viên trẻ ở Trung Quốc.

[MINH HUỆ 20-11-2008] Tôi là một đệ tử Đại Pháp trẻ. Tôi có chấp trước vào thức ăn và tôi thích ăn đồ ngon và cay. Kể từ khi tu luyện, tôi đã cố gắng kiềm chế thói quen ăn uống của mình. Khi tôi cảm thấy thèm ăn những đồ như thế, tôi thường đọc bài thơ này:

“Ăn chẳng theo vị – Miệng dứt chấp trước” (“Đạo trung” trong Hồng Ngâm)

Nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn không thể dừng ăn những món này. Vài hôm trước, sau khi học Pháp chăm chỉ, tôi đã đi đến một giải pháp để phá vỡ chấp trước vào “ăn uống”.

Một hôm sau bữa tối, tôi không đói và bụng tôi vẫn còn no, nhưng tôi chợt có ý nghĩ, “Mình phải ra ngoài và mua một ít thịt nướng để ăn mới được!” Khi nghĩ vậy, tôi tự nói với bản thân, “Mình không đói, tại sao mình lại muốn làm thế nhỉ. Ồ, có lẽ đó không phải là tôi thật.” Khi tôi nhận thức ra điều này, chấp trước của tôi trở nên yếu hơn một chút. Tuy nhiên, một lúc sau, nó lại nổi lên, và tôi lại có suy nghĩ khác, “Mình phải ra ngoài mới được! Mình hãy ra ngoài và mua một ít đồ ăn, thậm chí chỉ một ít thôi mà.”Có vẻ như tôi không thể nào dừng suy nghĩ này được. Đột nhiên, tôi nhận ra và kêu lên, “Mình không muốn ăn! Mình không cần ăn!” Khi những suy nghĩ như “Tại sao ngươi lại không muốn ăn? Ngươi nên ra ngoài và mua cho mình một thứ gì để ăn đi! Không phải lúc nào ngươi cũng thèm ăn sao? Vậy ngươi hãy ra ngoài và mua thứ gì đi” nổi lên, tôi đáp lại “Ta sẽ không đi”

Lần này, những suy nghĩ về “ăn uống” trở nên rất yếu. Khi chúng lại xuất hiện, tôi đã có thể hoàn toàn kiểm soát được chúng. Một lúc sau, những suy nghĩ này không còn nổi lên nữa.

Khi tôi chia sẻ với các bạn đồng tu, họ đều nói là vì tôi đã phân biệt được những suy nghĩ này với suy nghĩ của bản thân tôi, nên chúng sẽ tự động giải thể. Thực ra, ở không gian khác, những suy nghĩ này đều là linh thể và chúng có thể nghe được mọi cái chúng ta nói ở không gian này. Thực ra, hiện tượng này không chỉ giới hạn cho mỗi việc “ăn uống”. Trong nhiều trường hợp khác, khi chúng ta không nhận thức rõ rằng những suy nghĩ này không phải là của chúng ta, chúng ta đã theo chúng mà không kiểm soát được. Trong một lần tâm đắc thể hội trước, một học viên cho rằng ở không gian khác, những suy nghĩ này cũng phát triển như con người. Lúc đầu, chúng còn nhỏ, nhưng nếu chúng không được kiểm soát, thì thực chất chúng ta đã cấp năng lượng cho chúng và chúng “phát triển” và trở nên ngày một lớn hơn. Chúng càng lớn thì lại càng khó giải thể. Vì vậy, ngay khi chúng có năng lượng để phát triển, ngay lập tức chúng ta cần phải nhận thức rõ ràng là những suy nghĩ như vậy không phải là bản thân chúng ta và với cách này, chúng ta mới có khả năng loại bỏ chúng nhanh chóng hơn.

Nhận thức trên chỉ hạn cuộc trong tầng thứ của tôi. Xin vui lòng chỉ ra những gì còn chưa đúng.

Viết ngày 16 tháng 11, 2008.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/11/20/190126.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/12/19/103098.html
Đăng ngày 4-5-2009: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share