Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc

[MINH HUỆ 04-03-2009] Học viên A đã kể lại một sự kiện với tôi về việc học viên B bị can nhiễu như thế nào khi cô làm tài liệu giảng thanh chân tướng, và thay vào việc nhìn vào bên trong, cô lại chơi game, và sống cuộc sống của một người thường. Khi học viên A nói chuyện với cô về tình trạng tu luyện của cô, cô đã biện luận: “ Tại sao có nhiều học viên có hoàn cảnh tốt lại không làm gì, mà anh lại thúc giục tôi?” (hoàn cảnh gia đình học viên B khá đặc biệt). Học viên A nói với cô ấy: “ Làm tài liệu không phải cho Sư Phụ, cũng không phải cho các bạn học viên, mà là cho chính bạn. Bạn đang dựng lập uy đức riêng của mình.”

Sau khi nghe học viên A kể lại sự kiện này, mặt của tôi đỏ lên. Khi đã trầm tĩnh trở lại và nghĩ lại những lời của học viên A, tôi thực sự cảm thấy rằng chính Sư Phụ từ bi đã dùng bạn đồng tu để điểm ngộ cho tôi, và nghe học viên A kể lại câu chuyên cũng không phải là ngẫu nhiên.
Mặc dù cuộc đàm luận giữa hai học viên này không có gì liên quan đến tôi, nhưng tôi cũng đã nhận ra tâm thái này, vì điều này đã xảy ra với tôi vài lần. Khi tôi phải thực hiện công việc nào đó ( mặc dù là một đệ tử thời Chính Pháp, nó không có liên quan tới những hành động của tôi), tâm bất mãn của tôi lại nổi lên, và tôi thường tự phàn nàn là tại sao các học viên khác không đảm nhận hay gánh vác thêm công việc, đặc biệt là trường hợp của học viên C, khi cả gia đình cô đều tu luyện Pháp Luân Công, nhưng họ có những chấp trước ích kỷ mạnh mẽ.

Những thứ mà Sư Phụ ban cho tôi từ khi tôi bắt đầu tu luyện là không thể diễn tả được, và tôi thường xúc động rơi nước mắt vì sự từ bi của Sư Phụ. Khi tôi có tâm làm điều gì cho Đại Pháp, Sư Phụ sẽ ban cho tôi cơ hội: “Tu tại tự kỷ, công tại Sư Phụ”. Tôi hiểu rằng mọi thứ được làm bởi Sư Phụ, tuy nhiên, tại sao những chấp trước của tôi vẫn nổi lên? Bây giờ tôi cảm thấy những cố gắng khó nhọc của Sư Phụ thậm trí còn nhiều hơn nữa. Tại sao tôi lại cảm thấy bất mãn? Sư Phụ đã cứu độ tôi – một người đầy nghiệp lực đang sống một cuộc sống đau khổ. Từ địa ngục này, Người đã ban cho tôi cơ hội để gây dựng uy đức của tôi. Tuy nhiên, thay vào trân quý những cơ hội được ban, tôi lại có một tâm thái không tốt, thậm trí các chư thần cũng sẽ không nhìn nhận điều đó. Chỉ bởi vì một số học viên có thể có một môi trường sống tốt hơn, chẳng phải công việc vẫn cần được làm bởi các học viên? Con đường tu luyện của họ chắc chắn là đã được Sư Phụ an bài, vậy thì một người ngoài cuộc như tôi sao lại cảm thấy bất mãn như vậy? Nếu chúng ta thực sự đang làm điều gì đó vì ích lợi cho các bạn đồng tu, vì sự thăng tiến của họ, và vì lợi ích cho cả một thể chúng ta, thì chúng ta không nên nghĩ về các bạn đồng tu với một tâm bất mãn, không lành mạnh, vì tâm thái này có sự ích kỷ ẩn sâu. Nếu công việc này được làm bởi các bạn đồng tu, thì tôi sẽ chịu đựng gian khổ ít hơn (đây là một truy cầu về thoải mái tiện nghi), hoặc ít phải gặp nguy hiểm hơn (chấp trước sợ hãi); ngoài ra, có sự ganh tị tật đố giữa những học viên mà đang làm các việc theo cách rất có tổ chức, hoặc những học viên có hoàn cảnh gia đình hài hoà. Tất cả những điều này đều tính là chấp trước của con người.

Mục đích viết bài này là để phô bày tâm bất mãn của tôi và những chấp trước tương tự khác, và để hoàn toàn loại trừ chúng từ gốc rễ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/3/4/196462.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/3/21/105779.html
Đăng ngày 25-3-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share