Bài viết của Tử Vân, một học viên từ tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc
[MINH HUỆ 12 – 05 – 2014] “Giá mà chúng ta nói chuyện này cách đây 20 năm,” người quản lý cũ nói với tôi trong một cuộc hội ngộ gần đây, sau khi ông biết tôi đã tu luyện Pháp Luân Công trong suốt 20 năm qua.
Khi tôi nhận được điện thoại từ một đồng nghiệp cũ vào giữa tháng 03 nói với tôi rằng chúng tôi sắp gặp lại người quản lý cũ đang trở về từ Thượng Hải, tôi đã mang theo một vài đĩa DVD Thần Vận và đi. Tôi biết rằng đây sẽ là một cơ hội tốt để ông ấy biết được sự thật về Pháp Luân Công.
Lần cuối chúng tôi gặp nhau, người quản lý mới 26 tuổi, còn bây giờ ông đã 47 tuổi. Trông ông vẫn sắc sảo, nhưng hơi mệt mỏi, và khuôn mặt thể hiện dấu hiệu căng thẳng. Ông ngạc nhiên khi ngoại hình của tôi gần như không thay đổi sau 20 năm. Ông nói đùa rằng có lẽ tôi biết phép thuật.
Khi cuộc trò chuyện của chúng tôi đề cập đến Chu Vĩnh Khang, cựu giám đốc cơ quan an ninh của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), ông nhận xét: “Vấn đề của Chu không phải là vấn đề tham nhũng mà chính quyền nói.” Tôi trả lời: “Chu đã phạm những tội ác chống lại nhân loại!”
Ông ngạc nhiên nhìn tôi và nói với những người khác: “Vương (là tôi) bình luận thật sâu sắc.” Rồi ông nói lớn: “Những việc đã làm với Pháp Luân Công sẽ phải được bồi hoàn. Điều đó là không thể tránh!” Mọi người nhìn chằm chằm vào ông. Ông mỉm cưởi: “Đây là cách mà sự việc ở Trung Quốc diễn ra. Không phải là tôi chống lại ĐCSTQ.”
Tôi nhận ra là ông thông cảm với Pháp Luân Công và không chấp nhận điều ĐCSTQ đã làm, nhưng ông không hoàn toàn nhận thức được bản chất tà ác của ĐCSTQ. Ông nói rằng đích thân ông quen một học viên Pháp Luân Công và ông thực sự ngưỡng mộ sự can đảm của học viên đó vì anh ấy đã tuyệt thực trong tù.
Ông nói ông thường vượt tường lửa Internet và đọc tin tức hải ngoại. “Có một chương trình biểu diễn rất lớn của Pháp Luân Công ở hải ngoại,” ông nói: “Tôi nghĩ nó được gọi là ‘Thần Khúc’” Tôi sửa lại cho ông: “Nó được gọi là Thần Vận, đúng không?” Một đồng nghiệp cười và nói: “Thần Khúc là của Dante.” Tôi lấy ra một DVD Thần Vận. Ông cầm nó lên cao: “Đúng rồi! Đây chính là nó! Đây chính là món ăn cho tinh thần!”
Nhóm chúng tôi đi đến một quán karaoke sau khi ăn tối. Ông đến và ngồi kế tôi: “Vương, bạn đã thay đổi. Suy nghĩ của bạn thật sâu sắc.” Tôi nói: “Ông không biết tại sao à? Không ai nói với ông à?” Ông lắc đầu. Tôi nói với ông rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công, và mọi người đều biết.
Ông mở to mắt và ngạc nhiên nói: “Thật à? Hèn gì bạn trông trẻ như vậy. Tôi vừa mới nói rằng có lẽ bạn biết phép thuật!” Sau khi hát xong lượt của mình, ông trở lại chỗ tôi và tiếp tục cuộc nói chuyện: “Tôi cảm thấy thật sốc. Tôi đã không nói điều gì xấu về Pháp Luân Công, đúng không?”
Tôi đảm bảo với ông rằng mọi điều ông nói là tích cực. Ông gật đầu và nói: “Pháp Luân Công sẽ chiến thắng! Tôi chắc chắn về điều đó. Trong tương lai, một nhóm người sẽ bị luật pháp trừng trị vì việc này. Nhóm đó sẽ không nhỏ. Có thể là hàng triệu người liên quan đến tội ác này. Chu Vĩnh Khang, kể cả Tăng Khánh Hồng, Giang Trạch Dân, và Lí Trường Xuân cũng sẽ nằm trong số đó.”
Ông nói: “Nói thật với bạn, tôi không quan tâm đến việc kiếm tiền. Tôi đã thành lập một số tổ chức để gửi kiến nghị cho ĐCSTQ và gửi họ các vụ khiếu nại. Chúng tôi đã khiếu nại về sự bất công mà Pháp Luân Công phải chịu.”
Tôi hỏi: “Học viên Pháp Luân Công mà ông biết đã bảo ông thoái ĐCSTQ chưa?” “Chưa,” ông nói. “Có lẽ anh ấy nghĩ rằng tôi sẽ không hiểu.”
Tôi giải thích với ông: “ĐCSTQ không phải là một tổ chức bình thường. Không có tổ chức nào yêu cầu bạn phải thề trao mạng sống của bạn cho nó.” Ông suy nghĩ và nói: “Đúng thế thật, chỉ có ĐCSTQ làm thế. Và người ta chỉ có thể gia nhập Đảng, chứ không thể ra khỏi nó.”
“Ông nên từ bỏ tư cách Đảng viên,” tôi đề nghị: “Đây là một phần trong sự biến hóa của thiên tượng. Đó là thiên ý. ĐCSTQ sẽ gặp quả báo cho tất cả những tội ác mà nó đã gây ra.” Ông hỏi tôi làm thế nào để thực hiện. Tôi nói với ông rằng ông có thể nghĩ ra một bí danh, và tôi sẽ giúp ông gửi tuyên bố thoái xuất đến trang web bằng bí danh đó. Ông nói: “Tôi sẽ thoái bằng tên thật.”
Chúng tôi đi cùng xe trên đường về. Ông cho tôi số điện thoại và nói rằng chúng tôi nên gặp lại nhau sớm.
Vài ngày sau chúng tôi gặp nhau ở một tiệm cà phê. Ông nói với tôi rằng ông làm việc với một nhóm những doanh nhân thành đạt. Họ đã làm từ thiện bằng cách đi đến những khu vực nghèo và giúp đỡ những trẻ em bệnh tật nghèo khó. Trong trận động đất Tứ Xuyên năm 2008, họ đã đem một vài xe tải hàng hóa đến cho các nạn nhân.
Một cô gái 16 tuổi bị bệnh thận nằm trong số những người mà họ giúp đỡ. Khi đang chạy thân, cô đã suýt chết do sai sót của một y tá. Cô thấy mình lơ lửng trên mây và đi vào một cái động. Cô càng đi sâu vào trong thì càng tối. Không có ai ở đó cả, và cô chỉ thấy bóng tối. Cô hỏi đó có phải là địa ngục không, nhưng không ai đáp. Cô thật sự sợ hãi. Cha của cô ngồi cạnh cô trong bệnh viện, ông nắm lấy tay cô và gọi tên cô, và cô tỉnh dậy.
Cô nói với mọi người trong nhóm của người quản lý cũ của tôi, những người đã giúp đỡ cô: “Các cô các chú đã giúp đỡ con rất nhiều, vì vậy con sẽ nói với mọi người điều này… Chúng ta thật sự có linh hồn, và chúng ta có thể mất chúng. Mong ước duy nhất của con bây giờ là được tiếp tục sống. Con muốn chuộc lại những lỗi lầm của mình. Con muốn kiếm một môn tu luyện tâm linh.” Những người nghe cô nói đều sốc. Họ nói, nếu linh hồn tồn tại, thì sinh mệnh của chúng ta sẽ không kết thúc khi chúng ta chết. Họ trở nên lo lắng và bắt đầu tìm kiếm mọi nơi một môn tu luyện tâm linh.
Ông nói với tôi rằng ông đã gặp các học viên Pháp Luân Công nhiều lần và cẩn thận nghe họ nói. Khi đi du lịch ở nước ngoài, vài lần ông đã cố ý tụt lại sau đoàn để nán lại quầy của các học viên và nói chuyện với họ. Ông đã lạc mất đoàn của mình vài lần theo cách này.
Tại mỗi gian hàng mà ông ghé qua, điểm chính mà các học viên nhấn mạnh là thoái ĐCSTQ, và sự thật về cuộc bức hại Pháp Luân Công. Khi họ nói về vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn, ông biết rằng ĐCSTQ đã ngụy tạo nó. “Quảng trường Thiên An Môn được canh gác cẩn mật đến nỗi không nhóm công dân bình thường nào có thể thực hiện một sự kiện lớn như thế ở đó.” Ông nói rằng ông thật sự muốn ai đó giải thích sâu hơn về Pháp Luân Công, nhưng không tìm thấy câu trả lời ở các điểm du lịch bên ngoài Trung Quốc.
Nhìn thấy khao khát trong tâm ông, tôi hiểu rõ hơn rằng Sư phụ đã an bài để tôi hồng Pháp cho ông. Tôi lấy ra cuốn Chuyển Pháp Luân và đưa cuốn sách cho ông: “Hãy đọc nó. Tất cả mọi thứ đều nằm trong đó.”
“Có phải là khí công không?”, ông hỏi.
Tôi trả lời: “Nó có hình thức tu luyện khí công, nhưng thật ra, nó là Pháp, Đại Pháp của vũ trụ!” Ông nghiêm túc gật đầu. Tôi cũng đưa ông một thẻ nhớ USB có chứa bài giảng của Sư phụ.
Ông dành hai ngày sau để đọc Chuyển Pháp Luân. Sau khi đọc xong, ông gửi cho tôi một tin nhắn. “Pháp Luân Đại Pháp đã đi vào tâm của tôi. Sư phụ biết. Tôi đang thay đổi.”
Trong một tin nhắn khác, ông nói: “Hôm qua tôi đi bộ về nhà. Tôi hoàn toàn không thấy mệt sau khi đi bộ hai tiếng đồng hồ. Thật thần kỳ! Trước kia đi hai bước là tôi đã thấy mệt.”
Ngày hôm sau ông gửi tin nhắn: “Video bài giảng và sách có giống nhau không?” Tôi nói có, sách được biên soạn dựa trên nội dung bài giảng. Ông trả lời: “Thật khó tin!” Rất khó để thảo luận chi tiết thêm bằng tin nhắn, vì vậy tôi đã không hỏi ông tại sao ông lại thấy như thế.
Tôi gặp lại ông tại một buổi họp mặt khác của những người bạn chung của chúng tôi. Ông hỏi có ai khác trong gia đình tôi tu luyện Pháp Luân Công hay không. Tôi nói với ông rằng 10 trên tổng số 14 thành viên gia đình gần gũi của tôi tu luyện, trong đó có người mẹ 80 tuổi và cậu con trai 11 tuổi của tôi.
Ông nói: “Tôi vô cùng ngưỡng mộ Pháp Luân Đại Pháp. Đây là cuốn sách được công nhận bởi rất nhiều người từ đủ các độ tuổi, tầng lớp, và nghề nghiệp khác nhau. Những người khác nhau thì thích những thứ khác nhau. Thường thì những thứ được thích bởi những người có văn hóa cao có thể sẽ không được thích bởi những người có văn hóa thấp hơn. Nhưng cuốn sách này thu hút tất cả mọi người. Bản thân điều này đã là một sự kỳ diệu. Đây chính là Pháp. Chỉ có Pháp mới có thể có được sức mạnh như vậy.” Tôi cảm thấy rất cảm động.
Ông tiếp tục: “Tôi đã xem video bài giảng của Sư phụ ở Quảng Châu. Bài giảng gần giống chính xác với sách. Đây là một phép màu khác! Sư phụ giảng mà không cần ghi chú. Sau nhiều năm như vậy, những điều Sư phụ giảng vẫn được áp dụng và có thể hiểu được cho đến tận hôm nay. Tôi tin rằng các vị Thần có tồn tại. ĐCSTQ nói về những thế giới mới, về đấu tranh, và giai cấp này tiêu diệt giai cấp khác. Nhưng trong Chuyển Pháp Luân không có những nội dung như vậy. ĐCSTQ thật tà ác!” Người quản lý cũ của tôi là một người với kinh nghiệm sống phong phú. Tôi kinh ngạc bởi những lời nhận xét lý trí của ông.
Những nhận xét của ông làm tôi nhớ lại một giấc mơ rất đặc biệt mà tôi có không lâu sau cuộc hội ngộ của chúng tôi vào tháng 03. Trong giấc mơ, tôi đang ở trong một hội thảo Pháp Luân Đại Pháp lớn. Hội trường hai tầng đầy các học viên đang lắng nghe Sư phụ giảng Pháp. Gần cuối buổi hội thảo, Sư phụ bước xuống sân khấu và dắt các học viên cảm ơn tất cả những vị Thần đã đóng vai trò tích cực trong Chính Pháp.
Tôi tỉnh dậy và nghĩ rằng có lẽ một cánh cửa khác đã được mở ra. Những người đối xử công bằng với Pháp Luân Công sẽ có cơ hội được học Pháp trước, và đó là phúc báo to lớn nhất cho lòng tốt của họ.
Nhân dịp kỷ niệm 15 năm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới, tôi xin được nhân cơ hội này để nói với tất cả những người đồng cảm, ủng hộ, lên tiếng, hay đấu tranh vì Pháp Luân Công: “Không có nỗ lực nào của các bạn là vô ích. Sư phụ biết các bạn! Các học viên biết các bạn! Tất cả các vị Thần biết các bạn! Thiên thượng đang theo dõi. Tôi xin chúc sự huy hoàng cho các chương tiếp theo trong cuộc sống của tất cả chúng ta!”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/5/12/【庆祝513】师父知道你-291383.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/5/20/1244.html
Đăng ngày 12-06-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.