Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp phương Tây
[MINH HUỆ 23-10-2013]
Kính thưa Sư phụ tôn kính! Thưa các bạn đồng tu,
Tôi là một học viên phương Tây ở Mỹ quốc. Tôi đắc Pháp vào năm 2005. Sư phụ đã thanh lọc và tịnh hoá thân thể tôi, tiếp nhận tôi là một đệ tử. Tôi đã ngộ ra rằng những đệ tử chúng ta có thệ ước là cứu độ chúng sinh, đặc biệt là người Trung Quốc.
Tôi đã [bắt đầu] giảng chân tướng cho du khách Trung Quốc đến Mỹ từ tháng Tư năm ngoái.
Sau đó, tôi tiếp tục giảng chân tướng cho những người Trung Quốc sống lâu năm ở khu buôn bán kinh doanh, và tôi luôn mang theo rất nhiều tài liệu giảng chân tướng trong cốp xe ô tô của mình.
Một hôm khi đi ngang qua một nhà hàng châu Á, tôi đã thấy một nhóm đông người Trung Quốc ở bãi đỗ xe. Tôi nghĩ chắc họ là khách du lịch đến từ Trung Quốc. Tôi đỗ xe và đi tới chỗ họ và đưa tờ báo Đại Kỷ Nguyên bản tiếng Trung cho một nhóm ba người đàn ông.
Một người trong họ nói: “Pháp Luân Công!” như để cảnh báo cho những người khác. Tôi chỉ mỉm cười và nói: “ Đúng vậy, tôi là một [học viên] Pháp Luân Công.” Sau đó tôi đưa một tờ báo cho ông ấy nhưng ông ấy không muốn nhận nó. Tuy nhiên người đàn ông bên cạnh ông ấy lại nhận tờ báo. Sau đó những người khách du lịch khác tiến lại gần hơn và mỗi người trong số họ muốn nhận một bản sao của tờ báo đó. Tôi cũng có một số ấn bản đặc biệt về vụ tai tiếng của Vương Lập Quân (Phó thị trưởng tỉnh Trùng Khánh, người đã chạy trốn đến lãnh sự quán Mỹ ở Thành Đô vào tháng 02 năm 2012 trong cuộc đấu đá chính trị nội bộ). Và họ đã đặc biệt quan tâm đến sự việc này.
Hầu hết mọi người đều rất hứng thú khi đọc tờ báo, thậm chí người đàn ông đã từ chối trước đó cũng tới và lấy một tờ. Khi tôi quay trở lại ô tô của mình, một phụ nữ đã đến và nói “Cảm ơn” bằng tiếng Anh.
Trong thâm tâm tôi rất phấn khởi và thầm cảm ơn Sư phụ đã an bài để tôi có thể gặp được những người Trung Quốc này. Tôi nhận ra rằng quán ăn này là một nơi hấp dẫn khách du lịch. Từ đó trở đi, một tuần tôi thường đến bãi đỗ xe của quán ăn vào các ngày thường và mỗi ngày tôi đứng đó khoảng hai tiếng, còn hai ngày cuối tuần tôi đi cùng với hai học viên phương Tây khác. Trong suốt 16 tháng qua, chúng tôi đã phân phát 10.000 tờ tài liệu tới 10.000 khách du lịch đến từ Trung Quốc Đại lục, và kết quả là khá tốt.
Khi du khách đặt câu hỏi
Nhiều du khách rất ngạc nhiên khi thấy những học viên Pháp Luân Công là người phương Tây. Tôi đã học một vài từ tiếng Trung, và cách chào hỏi xã giao với mọi người như: “Xin chào, tờ rơi tiếng Trung, hoàn toàn miễn phí!” Và tôi luôn mỉm cười.
Một số người cười lại, một số thì cúi đầu chào trong khi lấy tờ báo, và nói: “Cảm ơn, cảm ơn cô!” Những người khác thì không muốn nhận bất kỳ thứ gì. Nhưng thường thường, nếu tôi kiên trì một chút, hoặc khi họ thấy người khác lấy một tờ báo, họ cũng sẽ lấy theo.
Cũng có một số người tiêu cực và không thể thuyết phục được. Đối với những người như vậy, tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp là tốt, cuộc bức hại là xấu” bằng tiếng Trung Quốc.
Một số du khách có thể nói một ít tiếng Anh và thỉnh thoảng họ đặt cho tôi những câu hỏi.
Một người đàn ông muốn biết tại sao tôi lại tu luyện Pháp Luân Công trong khi tôi không phải là người Trung Quốc. Tôi nói với ông ấy rằng tôi đã tu luyện Pháp Luân Công hơn bảy năm, và tôi rất khoẻ mạnh, tôi không phải dùng tới bất kỳ loại thuốc nào và không bao giờ phải đi gặp bác sỹ khám bệnh, và tôi đã 65 tuổi rồi. Sau đó ông ấy đã mỉm cười.
Khá nhiều người hỏi tôi rằng tôi đã tới Trung Quốc chưa, và thỉnh thoảng họ còn nói thêm rằng Trung Quốc bây giờ đã khác, tôi nên đến đó tham quan. Thỉnh thoảng tôi hỏi họ: “Nếu tôi tu luyện Pháp Luân Công, hãy cho tôi biết nếu tôi đến Trung Quốc và nếu tôi muốn tập các bài công pháp ở công viên thì điều gì sẽ xảy ra với tôi?” Họ thường im lặng sau khi tôi hỏi vậy.
Thỉnh thoảng tôi cũng nói: “Tôi sẽ đến thăm Trung Quốc; có lẽ khi Giang Trạch Dân vào tù, tôi sẽ đi.”
Những người khác muốn biết tôi được trả bao nhiêu tiền để làm công việc này, ai là người trả chi phí cho những tài liệu này. Tôi bảo họ rằng tôi tình nguyện [làm việc này]. Tôi chi trả cho một số tài liệu và những học viên khác cũng đóng góp. Nhìn chung họ chấp nhận câu trả lời này.
Một người đàn ông hỏi tôi có thể nói tiếng Trung Quốc không. Tôi nói không. Ông ấy hỏi: “Một chút thì sao?”. Tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Ông ấy cười và nói lại: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”
Can nhiễu
Ban đầu tôi phải đối mặt với khá nhiều can nhiễu như ô tô bị trục trặc, đường tắc, những hôm trời mưa hay những khó khăn trong công việc. Nhưng tôi không bao giờ để chúng ngăn cản tôi đến quán ăn. Khi tôi thông báo với ông chủ của mình rằng mỗi ngày tôi sẽ ra ngoài hai tiếng và không thể nghe điện thoại. Ông ấy hỏi tôi rằng tôi sẽ làm công việc này trong bao lâu. Tôi trả lời: ”Đến khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công kết thúc.” Ông ấy im lặng trong giây lát và nói: “Mọi người đều được quyền có khoảng thời gian nghỉ trưa.”
Trong suốt mùa đông, cứ khi nào tôi ra khỏi nhà là trời lại mưa. Khi đó tôi sẽ phát chính niệm, và cùng lúc tôi đến quán ăn thì trận mưa sẽ nhỏ dần và ngừng hẳn.
Tôi cũng phải đối mặt với nỗi sợ hãi, không biết điều gì sẽ xảy đến với mình khi tôi nghe nhiều về những can nhiễu của ĐCSTQ đối với các học viên ở Hồng Kông, và một trong bốn điều phối viên địa phương của chúng tôi nói chúng tôi nên gọi cảnh sát ngay khi có điều gì khẩn cấp. Buổi tối hôm đó tôi nhận ra rằng tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Tôi quyết định trừ bỏ nó hoàn toàn. Tôi đang cứu chúng sinh, đó là điều ngay chính nhất trong vũ trụ. Tôi được Sư phụ bảo hộ; không có gì để tôi phải lo lắng hết. Với chính niệm như vậy, tôi đã bình tĩnh lại và không còn sợ hãi nữa.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh và thân thiện nhất có thể. Tôi thường xuyên phát chính niệm và tôi thường thỉnh Sư phụ và các chính Thần gia trì cho mình. Thỉnh thoảng tôi lại nhẩm bài hát Pháp Luân Đại Pháp hảo để giữ cho đầu óc mình không nghĩ quá nhiều.
Những người lái xe buýt và những hướng dẫn viên du lịch
Tôi biết được rằng thái độ của những người lái xe buýt đối với Pháp Luân Công tạo nên một sự khác biệt rất lớn. Tất cả các lái xe buýt đều là những người Trung Quốc sống ở Mỹ. Nhìn chung, họ sẽ khuyến khích các khách du lịch nhận báo, hoặc họ sẽ bảo các du khách đừng nhận bất cứ thứ gì. Một số lái xe thì trung lập, họ thường để du khách làm những gì mà họ muốn. Vì thế tôi quyết định kết bạn với những người lái xe và giảng chân tướng cho họ.
Nhiều người trong số họ rất thân thiện và tích cực giúp đỡ, nhưng một số thì không.
Đặc biệt có một người lái xe rất tức giận. Ông ta hét lên rằng: “Tại sao bà lại làm như vậy? Tại sao bà lại ghét Trung Quốc? Bà đã từng ở Trung Quốc hay chưa?”
Khoảng sáu đến tám du khách đứng xung quanh chúng tôi và yên lặng lắng nghe.
Tôi bảo với ông ta: “Tôi tu luyện Pháp Luân Công, Pháp Luân Công là tốt. Tôi không ghét Trung Quốc. Tôi thích con người Trung Quốc, nhưng tôi không thích chế độ Trung Quốc hiện tại; họ lừa dối và làm hại con người.”
Sau đó ông ta quát lên: “Biến khỏi đây”
Tôi nói với ông ta: “Đây là đất nước của tôi!”
Ông ta hét lên:” Đây là đất nước của tôi! Tôi là tổng thống!”
Tôi không nói gì và cố gắng bình tĩnh phát chính niệm. Mặc dù hơi run nhưng tôi không bỏ đi. Sau đó tôi nói với ông ấy: “Ông nên là một người tốt”.
Ông ta không nói gì, sau đó quay bước đi. Một số người xung quanh chúng tôi nhìn tôi và mỉm cười. Một người phụ nữ tới chỗ tôi và nói: “Cảm ơn cô.”
Sau đó, tôi nghĩ về sự việc này và quyết định rằng tôi nên cố gắng hết sức để cứu người đàn ông đó.
Sư phụ đã giảng:
“Thực ra tôi vẫn luôn có suy nghĩ thế này, từ lâu tôi đã giảng cho chư vị rồi, đã là đệ tử Đại Pháp mà xét, đã là một người tu luyện mà xét, tôi nói rằng người tu luyện là không có kẻ địch; chư vị chỉ có vai trò độ nhân…” (Giảng Pháp tại thành phố Chicago [2005])
Vài tháng sau, tôi gặp lại người lái xe này. Ông ấy trông có vẻ tức giận và nói với tôi: “Đi đi, về nhà mà ngủ đi!”
Tôi không nói gì và tiếp tục đưa những tờ tài liệu cho đoàn của ông ấy, và luôn mỉm cười. Người lái xe sau đó nói một vài điều với các du khách, điều đó đã khiến cho một người đàn ông từ một nhóm khác đưa trả lại tôi tờ báo. Sau đó người lái xe còn nói những điều bất kính về Sư phụ.
Tôi bình tĩnh nói: “Pháp Luân Đại Pháp là tốt và Sư phụ của tôi là một người tốt.” Tôi đã cầm tờ giấy đập nhẹ vào cánh tay của ông ấy. Nhưng trong tâm tôi vẫn rất bình tĩnh.
Hai tuần sau đó, tôi gặp lại người lái xe này. Ông ấy cư xử tốt hơn nhiều. Ông ấy chào tôi và nói ông ấy không chống đối tôi, chỉ là vì ông ấy không thích Sư phụ.
Tôi mỉm cười thân thiện và nói: “Ông nên nói những điều tốt đẹp về Pháp Luân Công, và Sư phụ của tôi sẽ ban phước lành cho ông. Nếu ông nói những điều bất hảo, thì chính những điều đó sẽ xảy đến với ông.”
Ông ấy nói rằng ông không tin điều đó. Nhưng ông ấy không còn buồn bực nữa, và khi mọi người trên xe của ông lấy tài liệu, ông ấy cũng không ngăn cản nữa.
Lần tiếp theo tôi gặp ông, tôi chào ông bằng cách nói: “Ông khoẻ chứ?”
Một lần khác, tôi rất ngạc nhiên khi ông ra khỏi quán ăn và mang một lon sô đa cho tôi. Tôi đã cười và cảm ơn ông rất nhiều. Tôi hợp thập gật đầu với ông cùng một nụ cười tươi.
Sư phụ giảng:
“Sự tôn nghiêm của Đại Pháp không thể dựa vào phương cách của người thường để duy hộ; mà là từ biểu hiện thật sự từ bi và thiện của mỗi từng cá nhân đệ tử Đại Pháp mang đến; [nó] không phải [được] tạo ra, không phải hành vi con người, hay dùng phương cách của con người để tạo ra; mà là trong từ bi mà sinh xuất ra, là thể hiện [trong] cứu độ chúng sinh và trong tu luyện của chư vị. Toàn thể mọi người đều tu luyện được tốt, thì con người thế gian sẽ nói Đại Pháp là tốt, đều tôn kính Đại Pháp. Trước đây tôi từng giảng cho những người phụ trách chúng ta rồi, tôi nói rằng người phụ trách trong Đại Pháp không dựa vào cách quản lý của người thường, mà là dựa vào cái tâm của chư vị đối với Đại Pháp và trách nhiệm của bản thân chư vị đối với tu luyện; là vì bản thân chư vị tu được tốt mà [làm] được tốt, mọi người đều kính trọng chư vị, đều tôn trọng chư vị. [Nếu] chư vị có chỗ sai mà không thừa nhận, còn muốn người ta hiểu rằng chư vị không sai nên cứ biểu hiện mình không có sai, như thế không ai coi chư vị ra gì đâu; vì đó là thủ đoạn của người thường. Đại Pháp chúng ta ở trước mặt con người thế gian cũng như vậy; có người nói rằng không tốt, chư vị dùng phương cách người thường để cùng họ biện luận, chư vị như bịt miệng họ lại, như thế này thế khác, thì sẽ làm cho mâu thuẫn mạnh hơn. Biểu hiện bản thân chúng ta thật tốt, từ bi đối đãi hết thảy, chư vị không cần tranh luận hay biện luận gì với họ cả, người ta có mặt minh bạch của mình, bề mặt của họ cũng sẽ được cảm hoá, họ tự nhiên sẽ nói chư vị là tốt.” (Giảng Pháp và giải Pháp tại Pháp hội ở trung tâm thành thị New York)
Tôi đã phân phát khoảng 100 đĩa DVD Cửu bình cho những người lái xe khác nhau. Một người bảo với tôi rằng ông ấy đã tìm chiếc đĩa DVD này rất lâu rồi.
Một số người lái xe đã đến và bắt tay tôi. Một số thì hỏi: “Bà có nhớ tôi không?” Có người thì đến ôm và cho tôi những chiếc bánh quy. Những người khác hỏi liệu tôi đã ăn trưa chưa hoặc mang nước cho tôi và nói: “Trời nóng thế mà bà đã phải đứng đây khá lâu rồi.”
Một số nhóm thì tụ tập lại xung quanh tôi và nói rằng tôi là một phụ nữ Đức tốt bụng tu luyện Pháp Luân Công, và tờ báo Đại Kỷ Nguyên là một tờ báo hay, ai cũng nên lấy một bản.
Cứu người Trung Quốc
Tôi đã phân phát được khoảng 1.500 cuốn cửu bình. Có hôm, hầu hết những du khách trên một chiếc xe buýt rất lớn đều muốn có một cuốn cửu bình.
Một ngày nọ, một người lái xe đến và nói chuyện với tôi một lúc. Ông nói ông đã sống ở Mỹ trong 10 năm và ông yêu tự do. Tôi hỏi: “Ông có muốn thoái xuất khỏi ĐCSTQ không?” Ông trả lời rất đơn giản: “Có” và đưa tên của ông cho tôi.
Một người lái xe khác cũng đã đồng ý thoái xuất khỏi Đội thiếu niên, một tổ chức liên đới của ĐCSTQ.
Một ngày khác, một người hướng dẫn du lịch trẻ muốn ngăn cản các khách du lịch trong đoàn của anh ta nhận những tờ báo. Tôi bước tới chỗ anh ta, mỉm cười và nói: “Anh là một người tốt hay xấu?” Anh ta cười và nói: “Tôi nghĩ là đôi khi tốt, đôi khi xấu.” Tôi gật đầu và mỉm cười lại. Anh ta quay lại ngày hôm sau với một nhóm [du khách] khác và không còn ngăn những người khác nhận báo nữa.
Có một nhóm khoảng sáu người đàn ông đứng hút thuốc. Họ từ chối nhận bất cứ thứ gì. Sau đó người hướng dẫn viên du lịch đến và vẫy tay với tôi. Tôi đưa cho anh ta một tờ báo. Anh ta nhận nó và chỉ ra chỗ những người đàn ông kia và nói: “Hãy đưa chúng cho họ.” Sau đó anh ta bắt đầu giải thích cho những người Trung Quốc đó rằng Pháp Luân Công và tờ báo Đại Kỷ Nguyên là tốt. Sau đó tất cả họ đều muốn nhận tờ báo. Tôi mỉm cười và vỗ nhẹ vào vai người hướng dẫn viên và nói: “Anh là một người tốt. Anh sẽ có một tương lai tốt đẹp”. Anh ta nói: “Vâng. Cảm ơn bà.”
Một lần khi tôi cố bắt đầu một cuộc hội thoại với một nhóm người và hỏi một người đàn ông trẻ tuổi xem anh ta có biết nói tiếng Anh không. Anh ta nói không. Tôi hỏi anh từ đâu đến, và anh ta trả lời là đến từ Quảng Châu. Tôi đáp lại: “À, tỉnh Quảng Châu.” Anh ấy nói đúng vậy. Tôi nói: “Vương X là chủ tịch tỉnh của các anh.” Anh ấy cười và bảo với những người khác rằng tôi cũng biết về Vương X. Tất cả họ đều cười. Sau đó người lái xe buýt đến chỗ tôi và muốn một tờ báo. Thật là trùng hợp bởi tôi vừa đọc một bài báo trên website Đại Kỷ Nguyên tiếng Anh về Vương X.
Một người đàn ông đã từng từ chối tờ báo, nói rằng ông ấy là một người theo Phật giáo và ông ấy không muốn bất cứ thứ gì liên quan đến Pháp Luân Công. Tôi bảo ông ấy: “Chúng ta có thể có những niềm tin khác nhau và vẫn tôn trọng lẫn nhau. Nhưng các học viên Pháp Luân Công không nên bị giết chỉ vì những gì mà họ tin.” Sau đó ông ấy đã đồng ý và hơi mỉm cười.
Vào đầu tháng 11 năm ngoái, một hội thảo về thận trên toàn thế giới được tổ chức ở thành phố chúng tôi. Nhiều xe buýt chở những bác sỹ Trung Quốc đến tham dự hội nghị tới nhà hàng. Một người đàn ông đã nói chuyện với tôi sau khi ông đọc tờ báo. Ông ấy rất nghiêm túc và hỏi rằng liệu những điều trong tờ báo này có phải là sự thật. Tôi nói đúng vậy. Ông ấy nói rằng thật khó có thể tin nổi điều này. Tôi nói chuyện với ông ấy một chút và sau đó những người trong nhóm của ông bắt đầu rời đi. Ông ấy bắt tay tôi và sau đó rời đi.
Một ngày kia, tôi đưa một ấn bản đặc biệt cho một người lái xe. Ông ấy nói rằng: “Tôi sợ những hành khách của tôi sẽ nghĩ gì khi họ nhìn thấy tôi đọc cái này.”
Tôi nói với người lái xe: “Ông không cần phải sợ gì hết, sẽ tốt cho họ khi họ đọc chúng. Ông nên khuyến khích họ đọc. Tôi lớn lên ở Đức. Ban đầu chúng tôi bị những đảng viên quốc xã Đức kiểm soát. Tất cả mọi người đều sợ họ do đó họ có thể điều khiển mọi người. Sau đó chúng tôi theo chủ nghĩa cộng sản và nó cũng như vậy. Khi mọi người đều lo sợ, họ {những nhà cầm quyền} có thể thực sự điều khiển và đàn áp chúng ta và làm bất cứ thứ gì mà họ muốn và lợi dụng chúng ta.”
Người lái xe nói: “Bà nói đúng, bà nói đúng.”
Khi đoàn của ông ấy rời đi, có nhiều người đã nhận những tài liệu thông tin, sau đó người lái xe đó mỉm cười và dường như rất hạnh phúc.
Thỉnh thoảng có vài người trong một đoàn hô to lên:” Pháp Luân Đại Pháp hảo!”
Một người đàn ông đã cho tôi một điếu thuốc sau khi nhận tài liệu. Điều đó thật sự khiến tôi buồn cười.
Gần đây có một lái xe đã nói với tôi: “Tôi ủng hộ bà, tôi thật lòng ủng hộ bà. Bà đã đúng, những gì bà nói đều là sự thật.”
Có một nhóm những du khách nam, tất cả họ đều từ chối và nói sẽ nhận tài liệu vào một dịp khác, và một vài người trong số họ nhìn tôi với vẻ thù địch. Một người đàn ông đã nhìn tôi với vẻ mặt rất lạnh lùng. Trong tâm tôi đã nhờ Sư phụ giúp đỡ. Sau đó tôi nhìn thẳng vào người đàn ông này và mỉm cười. Một giây sau đó, biểu hiện của ông ấy mềm mỏng hơn và ông ấy hỏi: “Bà tập Pháp Luân Công?” Tôi gật đầu và nói: “Đúng vậy”. Sau đó ông ấy đưa tay ra và lấy một tờ tài liệu. Một người đàn ông khác trong nhóm cũng lấy một tờ nữa.
Gần đây tôi bắt đầu phân phát những tờ rơi bằng tiếng Anh có chứa thông tin về vấn đề mổ cướp nội tạng cho du khách Trung Quốc và những người lái xe buýt – những người có thể nói tiếng Anh. Và điều này cũng có kết quả tốt.
Có một người đàn ông đã từ chối nhận tờ báo, vì thế tôi đưa cho ông ấy tờ rơi về vấn đề mổ cướp nội tạng và nói: “Đây là những gì mà chính quyền Trung Quốc làm với các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc. Họ giết các học viên, bán nội tạng của họ [học viên Pháp Luân Công] để bán cho những người Mỹ giàu có và những người cần cấy ghép nội tạng.”
Ông ấy nói: “Nhưng tôi sống ở đây.” Tôi nói: “Đó là lý do tại sao tôi muốn đưa tờ rơi này cho ông để ông có thể kiểm tra trên mạng và quyết định cho chính mình. Đây đều là đồng hương của ông. Tôi là một người Đức. Tại sao tôi lại ở đây để nói với ông về điều này? Đó là bởi vì đây là tội ác chống lại loài người. Chúng tôi có Hit-le ở đất nước chúng tôi, kẻ đã giết 6 triệu người Do Thái. Người Đức không muốn tin rằng chính phủ của chúng tôi có thể làm điều này. Điều đó cũng tương tự như ở đất nước các ông.” Ông ấy nhận tờ rơi và nói: “Được rồi.”
Như Sư phụ đã giảng trong bài thơ:
“Siêu việt thời không Chính Pháp cấp
Cự nạn chí bất di
Tà ác phong cuồng bất mê đồ
Trừ ác chỉ đương bả trần phất
Đệ tử tẩu chính Đại Pháp lộ
Quang chiếu thiên địa ác tận trừ
Pháp đồ tinh tấn hàn trung mai
Vạn cổ gian tân chỉ vi giá nhất hồi” (Chỉ vi giá nhất hồi, Hồng Ngâm III)
Tôi cảm thấy giảng chân tướng cho du khách Trung Quốc là một đặc ân lớn. Nó cũng giúp tôi nâng cao tâm tính và từ bi của mình. Xin hãy giúp tôi chỉ ra những thiếu sót.
Cảm tạ Sư phụ, cảm ơn các bạn đồng tu!
(Được trình bày ở Pháp Hội miền Tây nước Mỹ năm 2013)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/10/23/西人学员向大陆游客讲真相-281602.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/3/143007.html
Đăng ngày 14-12-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.