[MINH HUỆ 21-10-2013] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi là một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc, đắc Pháp vào năm 1996. Sau khi tôi đến Hàn Quốc, tôi tham gia giảng chân tướng cho khách du lịch Đại lục tại Cục quản lý xuất nhập cảnh Hàn Quốc tại đảo Jeju. Tôi cũng giúp khách du lịch Trung Quốc thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và những tổ chức liên đới của nó. Nhờ có sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi đã giúp hàng chục nghìn người Trung Quốc thoái đảng trong sáu năm qua. Hôm nay tôi muốn báo cáo quá trình tu luyện của mình với Sư phụ và chia sẻ kinh nghiệm khuyên tam thoái, cứu chúng sinh với các bạn đồng tu.

Tôi thường giảng chân tướng tại phía trước Cục quản lý xuất nhập cảnh Hàn Quốc cho những người Trung Quốc đến xin visa và làm các thủ tục nhập cảnh khác. Cũng bởi đảo Jeju đã trở thành một điểm du ngoạn của khách du lịch Trung Quốc, vì thế ở đây rất cần một học viên biết tiếng Trung để giảng chân tướng. Tôi biết không có nhiều học viên có thể đến Jeju bởi họ không thể bỏ lại gia đình của mình, vì thế tôi đã quyết định tạm thời đến đây để giúp giảng chân tướng.

Thực lòng thì tôi không muốn rời Seoul bởi rào cản ngôn ngữ, nhưng vì không có học viên nào ở Jeju nói được tiếng Hoa. Thêm nữa, mọi thứ đều có thể trở nên bất tiện; ngay cả việc đi lại cũng khó khăn vì tôi không biết tiếng Hàn, nếu tôi sống với con trai ở Seoul thì nó là người chăm sóc tôi. Sau đó tôi nghĩ về du khách Trung Quốc – ai sẽ cứu họ nếu không có học viên biết tiếng Trung ở Jeju.

Sư phụ giảng:

“Con người thế gian hiện nay có rất nhiều là không hề đơn giản, đặc biệt là người Trung Quốc. Tôi đã nói từ lâu rồi, trong những người Trung Quốc, có rất nhiều là các vương của các dân tộc trên thế giới của các thời kỳ nay chuyển sinh vào Trung Quốc.” (Giảng Pháp tại thành phố Chicago [2005])

Sư phụ cũng giảng trong sách Chuyển Pháp Luân:

“Phật gia độ nhân không nói điều kiện, [cũng] không có giá cả; có thể giúp đỡ người kia một cách vô điều kiện.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Đến đấy giảng chân tướng là cơ hội để cứu những người Trung Quốc quý giá. Làm sao tôi có thể để những khó khăn và lo lắng của mình trở thành một vấn đề quan trọng được? Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định đến Jeju. Tôi thức dậy lúc 03 giờ 30 sáng hàng ngày để luyện công và ăn sáng đơn giản trước khi đến sân bay. Khi một lượng lớn khách du lịch Trung Quốc bắt đầu đến sân bay lúc 06 giờ 40 sáng, thì ngày giảng chân tướng của tôi chính thức bắt đầu.

Từ lén lút đến công khai giảng chân tướng

Khi tôi bắt đầu giảng chân tướng, tôi đã làm một cách lén lút. Bởi vì mục tiêu của tôi là giảng chân tướng cho cả nhóm khách du lịch, nếu một người trong đoàn gây náo động, thì cả nhóm sẽ bị ảnh hưởng và tôi cũng không thể tiếp tục nữa. Để tránh bị tình huống như vậy, tôi thường đợi cho đến khi hai, ba người trong đoàn đi vệ sinh hoặc một số người tách ra khỏi nhóm lớn để tiếp cận họ.

Sau đó tôi nhận ra đó không phải cách làm tốt – có một lượng lớn khách du lịch đến đảo này hàng ngày và tôi không thể giảng chân tướng cho phần lớn những người trong đó. Là một đệ tử Đại Pháp, tôi ở đây là để cứu chúng sinh. Tôi không làm việc gì sai trái, vì thế tại sao tôi lại do dự? Tôi nhận ra đó chỉ là chấp trước vào sợ hãi của tôi. Tôi đã quyết định giảng chân tướng cho khách du lịch một cách đường hoàng và chính diện. Sau đó, tôi bắt đầu công khai giảng chân tướng tại hành lang ở sân bay, cho cả đoàn lớn.

Có lần bảo vệ sân bay nhắc tôi nói nhỏ lại vì văn hóa ở Hàn Quốc là nói nhỏ nhẹ ở nơi công cộng để không ảnh hưởng đến người khác. Tôi lắng nghe và nói nhỏ lại. Sau đó một du khách đã hỏi tôi: “Ai sẽ nghe bà nếu bà nói quá nhỏ? Hãy nói lớn lên để mọi người có thể nghe thấy bà.” Tôi nhận ra đó là một điểm hóa, vì thế tôi bắt đầu tiếp tục giảng chân tướng với âm lượng lớn hơn. Người bảo vệ sân bay không còn nói gì với tôi sau khi biết được sự thật về Pháp Luân Công.

Giúp một Bộ trưởng Bộ giáo dục thoái đảng

Trong số những khách du lịch Trung Quốc, có rất nhiều là những viên chức đảng cấp cao. Khi tôi giảng chân tướng cho họ, nhiều người đã nói với tôi: “Chúng tôi biết về điều này.” Khi tôi đề nghị họ thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó, họ không ngần ngại và nhiều người còn đồng ý tức thì: “Được rồi, được rồi.” Cũng không mất nhiều công sức để giúp họ thoái đảng.

Có lần, tôi gặp một nhóm viên chức cấp huyện và được biết rằng họ đến từ nhiều huyện khác nhau và đến Hàn Quốc tham dự một buổi hội thảo. Tôi đã nói với họ: “Các ông đã vào đảng để kiếm sống, nhưng nên thoái đảng để sống sót. Đó hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Các ông có một công việc tốt và các ông cũng muốn làm người tốt. Nếu một người muốn có tương lai, người đó sẽ chiểu theo Phật Pháp, thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó, và hoàn toàn cách ly khỏi nó.” Cuối cùng, hầu hết những người này đều đã tam thoái, chỉ có một hoặc hai người không đồng ý.

Giúp một Bí thư đảng thoái Đảng

Có lần tôi đã giảng chân tướng cho một chàng trai trẻ và khuyên anh ấy thoái Đảng. Tôi nói: “Chàng trai trẻ, anh có biết thoái đảng và những tổ chức liên quan của nó là để bảo đảm cho sự an toàn của anh không?” Cậu ấy rất giận dữ và nói nhiều điều xấu. Tôi nhìn người này và mỉm cười: “Con trai, tôi đã gần 70 tuổi rồi. Tôi đang đứng trước mặt anh, không phải cầu xin cho thức ăn hay nước uống. Ước muốn của tôi là anh sẽ sống sót khi thảm họa đến. Anh muốn thoái lúc nào thì phụ thuộc vào anh. Anh không cần phải gấp. Tôi chỉ muốn anh biết là ngày nay có rất nhiều thiên tai thảm họa.”

Người thanh niên này mỉm cười khi tôi nói về những điều này. Tôi nói với anh rằng thoái đảng là cách duy nhất để có tương lai tốt đẹp. Cuối cùng anh ấy đã đồng ý thoái đảng và sau đó chỉ tay về người đàn ông đứng bên cạnh và nói: “Hãy giúp thêm người này nữa, ông ấy là một bí thư.”

Tôi bước đến chỗ vị bí thư này và mỉm cười: “Thủ tướng là một sinh mệnh và kẻ ăn mày cũng là một sinh mệnh. Tất cả đều bình đẳng trước thiên tai.” Không cần tôi giải thích nhiều, vị bí thư này đồng ý thoái đảng. Còn có hơn 10 người đã học theo vị bí thư này thoái đảng.

Giúp nhiều viên chức Phòng 610 thoái Đảng

Một lần kia, có người vẫy tay và ra hiệu cho tôi đến chỗ người đó. Tôi thầm nghĩ: “Mình không quan tâm ông là ai và ý định của ông là gì. Ông vẫy tay với mình và điều đó có nghĩa là ông ấy là người có tiền duyên với mình.” Sau khi giúp nhiều người gần chỗ tôi thoái đảng, tôi đã đến chỗ ông ấy. Người này nói: “Hai người này đây đều là đảng viên. Xin hãy giúp họ thoái đảng.” Ngay khi vừa nói xong, ông quay bước và rời đi. Khi tôi giúp hai người kia thoái Đảng, tôi nhận thấy đã có nhiều viên chức Phòng 610 thoái Đảng.

Một trong hai người đó đã chỉ vào người đàn ông vừa rời đi và nói: “Ông ấy là trưởng Phòng 610.” Sau khi người này quay lại, tôi đã nói với ông: “Bất luận ông đang làm ở vị trí gì, ông nhất định phải đối xử tốt với các đệ tử Đại Pháp. Nếu ông làm được, ông sẽ nhận được phúc báo. Ông có biết đã có nhiều viên chức Phòng 610 thoái Đảng không? Bất kể ông đã làm những gì, mọi người đều có một cơ hội trước khi tất cả kết thúc. Ông phải đối xử tốt với các học viên Đại Pháp và sửa sai.”

Ngay khi tôi nói xong, mặt ông ấy đỏ lên. Cuối cùng cả ba người đều đã thoái đảng.

Có lần một người nói với tôi: “Tôi phụ trách việc bắt giữ các học viên Pháp Luân Công. Tôi sẽ báo cáo với cấp trên về những gì bà đang làm ở đây và đưa trả bà về Trung Quốc.” Tôi mỉm cười và nói: “Vậy ông hãy nói chuyện với tổng thống Hàn Quốc trước khi bắt tôi. Đây là Hàn Quốc và tôi là công dân vĩnh viễn ở đây. Ông phải được tổng thống chấp thuận trước.” Người này nói: “Ồ, tôi đoán là không được rồi.”

Sau đó tôi giảng chân tướng một cách chi tiết cho ông ấy, từ việc nói cho ông ấy Pháp Luân Công là gì đến bản chất thực sự của ĐCSTQ, rồi đến học viên Đại Pháp là những người tốt thế nào và tại sao các học viên giúp nhiều người thoái ĐCSTQ và những tổ chức liên đới của nó. Cuối cùng tôi nói: “Ngay sau khi ông quay về Trung Quốc, ông phải đối xử tốt với các học viên Đại Pháp. Nếu ông tiếp tục bức hại các học viên Pháp Luân Công, ngay cả tổ tiên của ông cũng sẽ nhận quả báo. Ông có biết không? Dù thế nào cũng đừng phản bội lương tâm mình vì tiền.”

Ông đáp lại một cách yếu ớt: “ĐCSTQ bảo tôi làm gì, tôi làm đó.” Tôi nói: “Có rất nhiều cách để kiếm tiền. Tại sao ông phải kiếm tiền như vậy? Khi ông trở về, ông phải trả tự do cho toàn bộ học viên Đại Pháp ngay lập tức, như thế ông mới có thể bù đắp lại những gì ông đã làm. Nếu không, ông sẽ có một kết cục tồi tệ và vợ con ông, thậm chí cả tổ tiên của ông cũng sẽ bị liên đới.”

Ngay sau khi nghe lời tôi, ông nói: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi”. Ông đồng ý thoái đảng trước khi rời đi và nói: “Cảm ơn bà!”

Một bé gái chắp hai tay trước ngực

Sư phụ đã giảng cho chúng ta rằng toàn bộ chúng sinh đều đến từ những giai tầng cao, và thâm tâm tôi đã nhận ra trong quá trình giảng chân tướng. Có lần tôi trông thấy một bé gái gầy guộc, nhỏ tuổi có làn da ngăm đen đi cùng với mẹ. Tôi đã hỏi bé: “Cháu gái, cháu đã gia nhập Đội thiếu niên và đã đeo khăn quàng đỏ chưa?” Bé trả lời: “Thưa bà, cháu đã gia nhập rồi. Cháu đã đeo khăn quàng đỏ.” Tôi nói: “Cháu nên thoái đội và niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’. Làm vậy cháu sẽ được cứu khi thảm họa đến.” Cô bé đã chắp hai tay trước ngực hướng về phía tôi, và nói: “Dạ được! Dạ được! Cháu cảm ơn bà! Cháu cảm ơn bà!” Khi tôi cố giảng chân tướng cho cậu bé đứng bên phải bé gái, cậu ấy liên tục chơi với chiếc điện thoại di động và không để ý lời tôi nói. Bé gái đã đánh cậu bé và nói: “Mau thoái khỏi Đội thiếu niên nhanh đi thôi!” Cậu bé như thức tỉnh và sẵn sàng thoái đội sau khi nghe được sự thật.

Đôi khi có một số giáo viên phụ trách các nhóm trẻ em cố gắng ngăn tôi giảng chân tướng. Tôi đã giải thích cho họ ĐCSTQ là gì và tại sao thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó là điều quan trọng. Nhiều em đã lặng lẽ gật đầu sau khi nghe được sự thật, và các em đều sẵn sàng từ bỏ Đội thiếu niên và Đoàn thanh niên. Có lần một cậu bé đã nói: “Cậu của cháu phụ trách việc đàn áp Pháp Luân Công!” Tôi đã nói với bé: “Khi nào cháu quay về, hãy nói với cậu cháu đừng đàn áp Pháp Luân Công và hãy đối xử tốt với các học viên, như thế cậu cháu sẽ được phúc báo. Nếu cậu cháu vẫn tiếp tục đàn áp Pháp Luân Công, điều đó sẽ rất tồi tệ cho cả gia đình cậu ấy và kể cả tổ tiên của cậu ấy nữa.” Cậu bé nói “Chắc chắn ạ. Cháu sẽ nói cho cậu cháu biết ngay sau khi cháu về nhà.”

Lần khác, tôi gặp một nhóm các em tại sân bay, một vài em còn đeo khăn quàng đỏ. Tôi lúc đó rất muốn cứu các em. Sau khi tôi giúp hơn 10 em thoái đội, ba giáo viên phụ trách nhóm này đã đến can nhiễu tôi. Tôi có một niềm tin kiên định và tôi biết mình phải loại bỏ tà ác ở đằng sau họ. Tôi nói với họ bằng giọng run run cảm động: “Tất cả những đứa trẻ chết trong trận động đất ở Tứ Xuyên năm 2008 là đều do ĐCSTQ. Nếu họ thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó, họ có thể đã được cứu tại thời điểm xảy ra thảm họa. Xin hãy làm điều tốt và cứu những đứa trẻ trong nhóm các bạn. Tôi xin thay mặt cha mẹ chúng cảm ơn các bạn.” Tôi cúi đầu về phía các giáo viên trong lúc nói, và họ quay đầu lại rồi bỏ đi. Sau đó từng đứa một, tôi giúp hầu hết những đứa trẻ này thoái khỏi đội. Sau khi cả nhóm rời đi, tôi vô cùng hối hận vì đã không giảng chân tướng cho các giáo viên để cứu họ.

Đối diện với tà ác bằng chính niệm và giảng chân tướng với tâm từ bi

Khi tôi đi đến một nhóm người trông không được thân thiện, tôi vẫn giảng chân tướng cho họ như thường lệ. Thường thì tôi hay bắt đầu bằng câu: “Xin chào, tôi xin lỗi vì không biết nói chuyện với bạn như thế nào. Năm nay tôi đã 70 tuổi rồi. Tôi muốn hỏi bạn đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó chưa?” Sau khi nghe xong, một số bắt đầu giận dữ, thậm chí có người còn chửi rủa.

Khi tôi gặp những người như vậy, tôi thường nói: “Tôi đã 70 tuổi và tôi không cầu xin để có nước và đồ ăn. Tôi chỉ mong các bạn còn sống sót khi đại thảm họa đến và các bạn có một tương lai tốt đẹp.” Chỉ vài câu như vậy, tâm từ bi của tôi đã loại bỏ trường tà ác và tôi có thể giảng chân tướng dễ dàng. Đến khi kết thúc, họ thường trả lời tôi: “Cảm ơn bà! Cảm ơn bà!” Đã có nhiều ví dụ như vậy.

Tiếng gọi thức tỉnh

Khách du lịch Trung Quốc thường đến đảo Jeju theo đoàn. Tùy từng hoàn cảnh mà tôi thường giảng chân tướng theo nhiều cách khác nhau. Nếu một nhóm từ chối thoái Đảng, tôi sẽ đi theo họ và cố gắng giảng chân tướng. Tôi sẽ nói về việc ĐCSTQ nhắm đến nhóm địa chủ và tư bản thế nào và bắt đầu nhũng cuộc vận động như Tứ Thanh, Tam Phản, Cách mạng Văn hóa, Thảm sát tại quảng trường Thiên An Môn, và gần đây nhất là cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Tôi nói với họ rằng, từ lúc ĐCSTQ nắm quyền, họ đã giết quá nhiều người, bức hại những người bất đồng ý kiến, và thậm chí còn lấy đồ ăn có độc để hãm hại họ. Tôi cũng nói về việc tại sao có nhiều trẻ em chết trong trận động đất ở Tứ Xuyên. Tôi nói với họ rằng những đứa trẻ này chết không phải bởi thảm họa tự nhiên mà chính là do con người làm ra.

Những khách du lịch Trung Quốc thường lắng nghe chăm chú và gật đầu đồng ý. Có lần khi tôi giải thích cho họ xong, thì từ hướng dẫn viên đến khách du lịch, toàn bộ đều vỗ tay. Vị hướng dẫn viên còn hô to: “Thật tuyệt! Tuyệt vời!” Điều đó thường xảy ra khi tôi bắt đầu giúp khách du lịch thoái đảng, và trong hầu hết các trường hợp, hầu hết khách du lịch Trung Quốc đều đồng ý thoái đảng.

Một lần, khi tôi giảng chân tướng cho một nhóm thanh niên và nói cho họ nguyên nhân vì sao họ nên thoái đảng. Một người trong số đó nói: “Bà ơi, bà không cần phải nói cho chúng cháu biết. Chúng cháu đều biết ĐCSTQ là tà ác. Tám mươi phần trăm người Trung Quốc đứng về phía bà. Chúng cháu ủng hộ bà!” Có nhiều người chưa sẵn sàng thoái đảng, nhưng cũng bình luận: “Tôi ghét ĐCSTQ nhất. Hãy đưa súng cho tôi và tôi sẽ bắn bỏ nó!” Có rất nhiều người như vậy.

Trong sáu năm qua, tôi đã giảng chân tướng tại Cục quản lý xuất nhập cảnh Hàn Quốc và ở đảo Jeju, và giúp hàng chục nghìn người thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó. Có lần tôi đã giúp 420 người thoái đảng trong một ngày và 6.000 người thoái đảng trong 20 ngày.

Tiếng nhạc luyện công thật kỳ diệu

Để giảng chân tướng cho nhiều người, tôi phải đến sân bay từ chuyến bay đầu tiên và ở lại cho đến chuyến bay cuối cùng trong ngày, lúc đó tôi thực sự mệt mỏi sau một ngày dài ở sân bay. Trong nhiều năm qua, một học viên đã lái xe đưa tôi về, và tôi thường về đến nhà lúc nửa đêm. Tôi nhanh chóng ăn gì đó trước giờ phát chính niệm và ngủ trong một hoặc hai tiếng. Tôi thường dậy lúc 03 giờ sáng để luyện công.

Có một lần, tôi thực sự rất mệt. Lúc đó còn khoảng 10 phút trước giờ luyện công. Tôi đã xin Sư phụ: “Xin Sư phụ cho con ngủ thêm 10 phút nữa.” Sau đó 10 phút, tiếng nhạc luyện công phát lên thật thần kỳ. Tôi nghe thấy tiếng Sư phụ cùng với tiếng nhạc và tôi nhanh chóng tỉnh dậy. Thâm tâm tôi nhận ra Sư phụ lúc nào cũng vẫn đang bảo hộ cho tôi.

Tôi nhận ra rằng trong lúc khuyên tam thoái không phải tôi làm, mà tất cả đều là Sư phụ làm. Bởi vì bất cứ khi nào tôi cảm thấy tôi giảng chân tướng không hiệu quả, tôi nhanh chóng hướng nội và tự hỏi: “Ý niệm nào của mình không đúng? Thể ngộ của tôi về việc này là sai hay sao? Có phải tôi đã nói điều gì không phù hợp với Pháp chăng?” Sau đó tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ để tôi có thể cứu nhiều chúng sinh. Và thành quả đã đến ngay khi tôi bắt đầu giảng chân tướng. Tôi nhận ra tôi chỉ giảng chân tướng cho chúng sinh ở không gian này, và Sư phụ đang thực sự làm việc đó. Thông qua quá trình giảng chân tướng trong nhiều năm, tôi nhận ra tầm quan trọng của việc học Pháp và tu luyện tâm tính, cũng bởi tôi biết chính niệm, trí huệ, và tâm từ bi hướng đến chúng sinh đều đến từ Pháp và từ việc thực tu. Trong thời gian xuống sân bay, tôi chia thời gian để học Pháp mỗi ngày. Chỉ có thông qua học Pháp, tôi mới có chính niệm và mới thực sự hướng nội được khi xảy ra vấn đề và xung đột. Khi học Pháp với tâm thanh tịnh, tôi thường cảm thấy tôi là một phần của Pháp. Tôi cũng cảm thấy thân thể mình trở nên to lớn và trường không gian của bản thân vô cùng to lớn.

Vượt qua khổ nạn và cộng đồng thăng hoa

Một lần, tôi có mâu thuẫn với một đồng tu. Cô ấy nói với tôi: “Chị hãy nghỉ buổi giảng chân tướng hôm nay để chúng ta có thể chia sẻ thể ngộ.” Tôi nói: “Chúng ta không có mâu thuẫn. Mọi thứ đều nằm trong Pháp và mọi thứ cuối cùng sẽ được giải quyết trong Pháp. Đừng bỏ một ngày không cứu chúng sinh bởi thời gian là hạn hẹp. Tôi không muốn ngồi ở nhà và chia sẻ thể ngộ. Nếu cô muốn làm điều đó, chúng ta có thể chia sẻ vào cuối ngày. Nếu cô thấy khó chịu, cô không cần phải đi hôm nay. Nhưng tôi phải đi.”

Mỗi người hôm đó tôi hỏi đều đồng ý thoái đảng. Chỉ trong thời gian ngắn, tôi đã giúp hơn 100 người thoái đảng.

Khảo nghiệm tâm tính khó khăn nhất tôi gặp phải là lúc tôi mới đến đảo Jeju. Các học viên ở địa phương giúp tôi thuê một căn hộ có hai phòng ngủ cho tôi và một học viên địa phương khác. Lúc đầu ông ấy đưa tôi đến sân bay vào buổi sáng và đưa tôi về vào ban đêm. Chúng tôi phối hợp rất tốt. Sau đó, chúng tôi bắt đầu có những mâu thuẫn bởi có nhiều vấn đề tôi chưa rõ ràng. Người học viên này rất nóng tính, và cũng bởi rào cản ngôn ngữ, chúng tôi không thể giao tiếp. Hiểu lầm giữa chúng tôi cứ lớn dần. Nhiều lần ông ấy yêu cầu tôi quay về Seoul.

Lúc đó tôi nghĩ tôi là học viên duy nhất ở đó biết tiếng Trung. Nếu tôi bỏ đi, điều gì sẽ xảy ra cho những khách du lịch Trung Quốc đến đây hàng ngày? Ai sẽ giảng chân tướng cho họ? Tôi có thể rời đi, nhưng điều đó có thể khiến Sư phụ rất buồn. Tôi không muốn Sư phụ buồn và không muốn chúng sinh mất đi cơ hội được cứu của họ. Trong những tình huống cực kỳ khó khăn, các học viên ở Trung Quốc phải làm thật tốt. Sẽ ra sao nếu tôi không thể vượt qua một khảo nghiệm tâm tính nhỏ bé này? Tôi sẽ phải vượt qua nó!

Cũng bởi rào cản ngôn ngữ, chúng tôi không thể giao tiếp. Nhận thấy tôi không rời đi, người học viên đã viết cho tôi bằng tiếng Trung đơn giản và yêu cầu tôi quay về Seoul. Có lần tôi đã nấu và mang đồ ăn cho ông ấy, và nói bằng tiếng Hàn Quốc, mời ông ấy ăn. Ông không những từ chối không ăn, mà còn tỏ ra giận dữ.

Trong suốt cuộc đời của mình, tôi chưa bao giờ cảm thấy bất công. Tôi không thể chịu được nữa và nghĩ: “Thưa Sư phụ, con chỉ muốn về nhà với Ngài. Con không muốn ở đây.”

Cuối cùng, ông ấy thậm chí còn không cho tôi dùng nhà tắm. Cả ngày tôi ở sân bay để giảng chân tướng và người tôi thường ướt đẫm mồ hôi. Tôi sẽ thành thế nào nếu không được tắm? Tôi đã nói chuyện với các học viên khác và nói với họ rằng tôi không muốn ở lại Jeju nữa và tôi có thể giảng chân tướng ở bất cứ nơi nào. Thực ra, ngoại trừ tính khí nóng nảy, người học viên này rất tinh tấn ở nhiều phương diện khác. Ông không bao giờ nấu ăn khi có một mình. Ông thường luộc khoai tây và ăn chúng với muối, hoặc chỉ ăn mỳ gói hoặc ăn đơn giản. Ông giành toàn bộ thời gian để giảng chân tướng. Sau khi ông đưa tôi về vào ban đêm, thường là 11 giờ đêm hoặc nửa đêm, ông thường lái xe đi phát báo. Ở Jeju có một trường học có 170 học sinh. Sau khi một học viên giảng chân tướng cho ban giám hiệu nhà trường, họ đã thay đổi chương trình giảng dạy và cho học sinh tập Pháp Luân Công như một phần trong môn thể dục.

Với sự giúp đỡ của các học viên khác, chúng tôi cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề và phối hợp cùng với nhau. Tôi giảng chân tướng ở sân bay, trong khi ông ấy ra ngoài phát báo. Khi ông ấy xong việc, ông giúp tôi và phát chính niệm. Tâm tính của học viên này cũng chuyển biến và hiện giờ lúc nào ông ấy cũng cười. Dù ông không thể giảng chân tướng cho du khách Trung Quốc bởi rào cản ngôn ngữ, nhưng ông có thể phát hơn 7.000 tờ báo chỉ trong vòng năm ngày. Khi chúng tôi phối hợp tốt, kết quả tốt lên trông thấy. Với sự hỗ trợ của ông, tôi đã giúp khoảng 10.000 người thoái đảng và các tổ chức liên đới chỉ trong 40 ngày.

Tôi thành thật cảm ơn các đồng tu đã hỗ trợ tôi. Nếu không có sự phối hợp và giúp đỡ của họ, thì tôi, một phụ nữ lớn tuổi không biết nói tiếng Hàn Quốc, không biết phải đi đến bất cứ nơi nào, và sẽ đơn độc cứu chúng sinh.

Trên thực tế, những gì tôi làm còn xa mới đủ. Hàng ngày có tới hàng nghìn khách du lịch Trung Quốc tới đảo Jeju, và tôi chỉ giảng chân tướng được cho hai hoặc ba trăm người. Tôi rất buồn và lo lắng về việc này, bởi có nhiều khách du lịch Trung Quốc quý báu không nghe được sự thật và tôi không chắc khi nào họ có cơ hội được cứu. Ước muốn duy nhất của tôi là làm thật tốt và cứu nhiều chúng sinh hơn.

Tôi chỉ học hết cấp hai, và tôi không thích nói chuyện ở nơi công cộng hay ở trước đám đông. Tuy nhiên, là một đệ tử Đại Pháp, người có trách nhiệm trợ Sư Chính Pháp, và cứu độ chúng sinh, tôi sẵn sàng nói lúc cần thiết. Tôi cũng có nhiều điều để nói. Tôi cảm thấy khi có nhiều khách du lịch, tôi không thể làm chậm lại bởi điều đó sẽ ảnh hưởng đến việc cứu độ chúng sinh.

Khi tôi liên tục giảng chân tướng cho nhiều cấp bậc trong xã hội, tôi cảm thấy càng ngày càng thích làm việc này. Đặc biệt khi nhiều người biết sự thật và muốn thoái đảng, thâm tâm tôi cảm thấy vui cho họ, vì họ đã được cứu.

Trên đây là những kinh nghiệm về quá trình tu luyện và giảng chân tướng của tôi. Xin các đồng tu từ bi chỉ ra những điều không đúng.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn học viên!

(Bài chia sẻ tại Pháp hội Quốc tế Miền Tây Mỹ quốc 2013)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/10/21/在济州岛景点讲真相劝三退的故事-281510.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/1/142986.html

Đăng ngày 06-12-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share