Được kể bởi Trịnh Nghị, ghi lại bởi Thanh Dương
[MINH HUỆ 16-05-2013] Tôi bắt đầu tập luyện võ thuật Trung Quốc từ khi còn trẻ, và tôi đã tâp luyện trong 40 năm. Trong nhà tôi từng có tất cả các loại binh khí của võ thuật Trung Quốc. Môn phái võ thuật của tôi không có nhiều dạng thức quyền cước như các môn phái khác, nên khi thi đấu chúng tôi không giành được nhiều giải thưởng như các môn phái khác. Tuy nhiên, các môn phái khác không thể đấu với chúng tôi nếu đánh nhau thật.
Hầu hết người ta quan tâm đến việc có một cơ thể khỏe mạnh khi họ bắt đầu tập luyện võ thuật. Tuy nhiên tôi để ý rằng sư phụ của tôi, sư bá của tôi, và những người của các môn phái khác đều phải chịu gánh nặng của bệnh tật khi về già. Nhiều người thậm chí đã qua đời trước tuổi 70.
Tôi đã chứng kiến một người ở một môn phái võ thuật khác nuốt một quả cầu sắt và dùng năng lượng khí của ông ấy để xoay quả cầu trong dạ dày. Tôi còn có thể nghe thấy tiếng quả cầu đang xoay chuyển trong dạ dày của ông ấy. Tuy nhiên, cuối cùng ông ấy cũng bị phong thấp và vào giữa mùa hè cũng phải mặc quần dài để giữ ấm cho các khớp xương.
Tôi bắt đầu tập luyện võ thuật để chữa bệnh. Từ khi còn nhỏ, mũi của tôi thường bị chảy máu cam. Khi tôi ấn vào mũi trái để cầm máu, thì mũi phải sẽ bắt đầu chảy máu. Khi tôi bóp cả hai bên, máu sẽ chạy xuống cổ họng, rất đáng sợ.
Tôi đã đến bệnh viện nhiều lần, nhưng không bác sĩ nào có thể giúp tôi. Nó trở nên tồi tệ đến mức tôi phải nghỉ học. Đó là lý do vì sao tôi bắt đầu tập luyện võ thuật từ khi còn ở tuổi thiếu niên. Tuy nhiên, nó vẫn không thể chữa khỏi cho tôi. Không lâu sau khi tôi bắt đầu tập luyện võ thuật, thầy dạy võ của tôi đã dạy tôi làm thế nào để hạ hỏa. Mũi của tôi không còn chảy máu nhiều như trước nữa, nhưng nó không hết hẳn.
Tìm thấy Pháp Luân Công
Tôi tìm thấy một nhóm người tập khí công gần nhà tôi vào mùa thu năm 1997. Một người đi về phía tôi và giới thiệu: “Đây là một môn tu luyện theo Phật Gia gọi là Pháp Luân Công.” Lúc đó tôi kiêu ngạo đến mức tôi không muốn nghe thêm gì nữa. Anh ấy nói thêm: “Anh có thể thử đọc những cuốn sách của chúng tôi.” Tôi trả lời một cách kiêu ngạo: “Được. Vậy anh mang một cuốn đến tôi xem xem thế nào.”
Tôi quay lại đó vào ngày hôm sau và họ đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi đã hoàn toàn bị chấn động vì cuốn sách đã trả lời rất nhiều câu hỏi của tôi và thậm chí giải thích nhiều điều mà các võ sư không hiểu.
Điều khiến tôi ấn tượng nhất là Chuyển Pháp Luân nói rằng một người tu luyện Pháp Luân Công khi bị chửi mắng hay bị đánh thì không nên chửi mắng lại hay đánh trả lại.
Tôi đã sửng sốt khi đọc :
“…là một người luyện công, thì cần làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, dùng tiêu chuẩn cao mà yêu cầu bản thân.” (Chuyển Pháp Luân)
Là một võ sinh, tôi đã được dạy là không đánh trả lại, nhưng chưa bao giờ thực sự hiểu là vì sao; tôi nghĩ là vì tôi đã đạt đến trình độ võ thuật rất cao nên tôi có thể gây ra chấn thương nghiêm trọng. Chỉ đến khi tôi đọc “Đề cao tâm tính” và “Chuyển hóa nghiệp lực” trong Chuyển Pháp Luân tôi mới hiểu vì sao một người tu luyện cần coi trọng đức, trọng tâm tính.
Tôi cảm thấy các lỗ chân lông mở ra và cơ thể tôi ấm lên khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân.
Tôi từng thắc mắc vì sao các võ sư cũng chịu bệnh tật như những người khác. Giờ tôi đã hiểu rằng nếu không tu nội thì không thể cải thiện được sức khỏe; thực ra, luyện võ nếu như cứ bị ám ảnh với việc luyện cho tốt, luyện cho tốt, thì không những không thể có cơ thể khỏe mạnh, mà ngược lại còn gây tổn hại rất lớn tới sức khỏe. Ví dụ, “Thái Quyền” là một môn phái võ thuật rất mạnh, nhưng các võ sĩ của môn này qua đời ở độ tuổi trung bình là 40. Một vị huynh đệ kỳ cựu trong môn phái võ thuật của tôi cũng đã qua đời khi 40 tuổi, là vì tâm hữu sở cầu quá mạnh mẽ.
Trở thành một học viên Pháp Luân Công
Chuyển Pháp Luân chứa đầy những kiến thức uyên thâm, nhưng mọi thứ lại được giải thích với ngôn ngữ rất đơn giản.
Tôi lập tức từ bỏ môn võ mà một đã tập luyện trong bốn thập kỷ và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công – một môn khí công cao tầng của Phật Gia.
Bệnh chảy máu mũi của tôi đã biến mất hoàn toàn chỉ một tháng sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, và chưa bao giờ tôi bị chảy máu thêm lần nào trong suốt 15 năm tu luyện vừa qua. Vợ tôi cũng bắt đầu tập luyện, và tất cả bệnh tật của bà ấy cũng biến mất mà không cần một chút điều trị y học nào.
Tôi giới thiệu Pháp Luân Công cho tất cả mọi người trong môn phái võ thuật của tôi; tuy nhiên, ngoài một người ra thì tất cả những người còn lại đều không muốn từ bỏ mấy chục năm công phu của mình. Họ đều bị bệnh khi về già, một người đã qua đời vì bệnh ung thư và một người khác vì bệnh tiểu đường.
Một vị sư huynh của tôi đã bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp, và bệnh tim bẩm sinh của ông đã biến mất nhanh chóng. Tuy nhiên, sau này ông lại ngừng tu luyện khi Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào năm 1999. Sau đó bệnh của ông lại tái phát và cuối cùng ông qua đời vì bệnh tim.
Sức khỏe hoàn hảo
Tôi đã tu luyện Pháp Luân Công được 15 năm. Năm nay tôi 64 tuổi và hoàn toàn khỏe mạnh. Đây là một môn tu luyện tuyệt vời, và rất nhiều người đã hưởng lợi từ môn tu luyện này.
Pháp Luân Đại Pháp là tu luyện chân chính, khiến cho cả tâm lẫn thân không ngừng có cải biến. Cảnh giới cao thâm, chỉ có thể lĩnh hội, không cách nào diễn tả bằng lời. Môn võ mà tôi đã tập luyện trong quá khứ có thể có một vài ưu điểm, nhưng nó là thứ ở tầng thấp vỏ ngoài nông cạn, không thể so sánh với tu luyện Đại Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/16/【庆祝513】练武之人缘归大法-273108.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/5/21/140040.html
Đăng ngày 16-06-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.