Bài viết của một học viên ở thành phố Nam Xương, tỉnh Giang Tây, Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-05-2013] Hai ngày trước, khi tôi đang sắp xếp lại đồ đạc của mình, tôi tìm thấy một bức thư từ cha tôi, được viết vào ngày 16 tháng 10 năm 1998. Ông viết: “Một vài ngày trước, bố gợi ý Hưng Hàng (anh rể của tôi) đọc sách Chuyển Pháp Luân. Cậu ấy đã lấy một cuốn và đọc nó, và giờ lại lấy một cuốn nữa để đọc lại.”

Bức thư của cha tôi đã nhắc tôi về sự phổ biến của Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc vào thời điểm đó, nó đã gợi lại những kỷ niệm và những câu chuyện tuyệt vời.

Giống như Sư phụ đã giảng:

“Đại Pháp hồng truyền, người nghe thấy sẽ tìm, người đắc được sẽ thích, người tu tăng lên hàng ngày, nay không đếm xiết.” (“Bái Sư“, Tinh tấn yếu chỉ)

Cha tôi trở nên khỏe mạnh sau khi học Pháp Luân Công

Nói đến cha tôi, ông là một trường hợp nghiêm trọng của chứng chảy máu cam vào đầu năm 1998. Việc trị liệu của bệnh viện là không hiệu quả và ông được kết luận là một trường hợp nhẹ của chứng liệt mặt. Các bác sĩ sau đó đề nghị chuyển ông đến một bệnh viện khác để điều trị. Ông được nhận vào Bệnh viện Cửu Tứ ở Nam Xương.

Lúc đó tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khoảng hai năm. Tôi muốn dạy cho ông các bài công pháp trong khi ông ở bệnh viện. Tôi nghĩ rằng các bài công pháp sẽ giúp ích cho ông.

Tôi nói với cha tôi về Đại Pháp khi tôi đến thăm ông tại bệnh viện. Có hai bệnh nhân khác ở chung phòng. Một người là quân nhân và người kia là một người đàn ông trẻ tuổi đến từ một huyện ngoại thành. Tình trạng của người đàn ông trẻ rất nghiêm trọng và phải nằm liệt giường. Vợ anh chăm sóc cho anh tại bệnh viện.

Tôi nói với họ mọi thứ về những người mà tôi đã gặp tại một điểm luyện công Pháp Luân Đại Pháp địa phương. Nhiều người trong số họ đã bị bệnh nan y, nhưng tất cả đều trở nên khỏe mạnh sau khi học các bài công pháp. Tôi bày tỏ hy vọng rằng cha tôi và hai bệnh nhân khác cũng sẽ học các bài công pháp và nhanh chóng hồi phục.

Tôi đã chia sẻ những câu chuyện sau đây với họ:

“Có một điểm luyện công tại đơn vị công tác của chúng tôi. Tùy vào mỗi ngày, có khoảng 30 đến 100 người đến điểm luyện công. Phần lớn trong số họ lúc đầu đến đây vì họ bị bệnh, nhiều người trong số họ đã phục hồi bệnh sau khi học các bài công pháp.

Có hai trường hợp đặc biệt nổi bật. Người đầu tiên là một phụ nữ 50 tuổi bị rơi từ trên mái nhà xuống và bị liệt. Bà bị vỡ xương cụt và có hội chứng cauda equine (hội chứng chùm đuôi ngựa) do vụ ngã. Bà nằm liệt giường trong nhiều tháng và thậm chí không thể đi vào phòng tắm. Bà ấy phải tiểu tiện và đại tiện ở trên giường.

“Bà đã tìm cách chữa trị từ nhiều bệnh viện, nhưng không đâu có thể giúp bà. Các bác sĩ nói với chồng và gia đình của bà: “Không có cách chữa trị nào cho tình trạng của bà ấy. Con trai của nhà lãnh đạo của một quốc gia nào đó, có tình hình tài chính tốt hơn mọi người, cũng trong tình huống tương tự. Cậu ta phải ngồi xe lăn và có thể không bao giờ đứng lên được. Vợ của ông cũng trong tình huống như vậy.

Một trong những người thân của bà đề nghị bà nên đến điểm luyện công của chúng tôi. Chồng bà đã đặt bà trên một chiếc xe đạp và đã có mặt tại điểm luyện công của chúng tôi. Chồng bà hỗ trợ cho bà khi bà dựa vào tường. Bà ấy đã tập các bài công pháp với nhiều khó khăn và các động tác thậm chí không chính xác. Tuy nhiên, Sư phụ đã giúp bà ấy: Một vài tháng sau đó, bà đã có thể bước đi với sự trợ giúp của chiếc nạng.

Sau đó bà bỏ nạng và đi đến điểm luyện công để tập luyện. Cuối cùng, bà đã có thể tự chăm sóc cho mình và làm nhiều công việc gia đình. Đó thực sự là một phép lạ! Gia đình bà rất biết ơn sự cứu độ của Sư phụ và chồng bà cũng đã trở thành một học viên.”

“Câu chuyện thứ hai là về một người phụ nữ 60 tuổi đến từ tỉnh Hồ Nam. Một bên cơ thể của bà đã bị tê liệt do nghẽn mạch máu não. Bà không thể đi lại và không thể tự chăm sóc mình.

Con gái bà đã luyện công với chúng tôi và muốn mẹ của mình cùng học, vì vậy cô đã đưa bà từ Hồ Nam đến. Mỗi buổi sáng, hai vợ chồng con gái đưa người phụ nữ cao tuổi đến điểm luyện công. Với sự giúp đỡ của Sư phụ, bà đã có thể đi bộ đến điểm luyện công vài tháng sau đó.

Gia đình bà rất vui vì bà đã có thể tự chăm sóc mình một lần nữa và biết ơn sự cứu độ của Sư phụ. Sáu tháng sau, bà trở về Hồ Nam và tìm được một điểm luyện công gần nhà.”

Ngoài việc nói với cha tôi và bệnh nhân cùng phòng với ông về tác dụng chữa bệnh của Pháp Luân Công, tôi cũng mang cho họ một cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi nói: “Pháp Luân Công khác với các môn tập luyện khí công khác. Sư phụ là “Chân chính đưa con người lên cao tầng.” (Chuyển Pháp Luân) Ngài yêu cầu các học viên đọc Chuyển Pháp Luân thường xuyên và tu luyện bản thân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn.”

Sau khi đọc cuốn sách, họ muốn học các bài công pháp. Vào ngày chủ nhật, tôi đã mang máy thu âm và băng hướng dẫn luyện công đến bệnh viện để dạy cho họ các bài công pháp. Người đàn ông trẻ tuổi không thể ngồi dậy, do đó, vợ ông quyết định học trước và sau đó dạy cho chồng.

Do sự hăng hái của mọi người, cha tôi cũng muốn học. Người quân nhân rất nghiêm túc và quan tâm đến từng chi tiết. Sau đó, ông đến nhà tôi để nhờ tôi kiểm tra động tác của mình và chắc chắn rằng chúng chuẩn xác. Ông cũng muốn dạy cho cha mẹ ông các bài công pháp.

Cha tôi nói rằng người quân nhân đã bật máy thu âm vào mỗi buổi sáng và chỉ dẫn tất cả mọi người luyện công, cho đến khi tất cả ba bạn cùng phòng được xuất viện.

Sau khi cha tôi trở về từ bệnh viện, ông ngừng tập luyện vì không có ai ở đó để chỉ dẫn cho ông. Tuy nhiên ông đã đọc xong cuốn sách Chuyển Pháp Luân, Pháp Luân Đại Pháp diễn giải, Bài giảng Pháp tại Sydney và dần dần hồi phục.

Cha tôi đã ở tuổi 70 và vẫn có thể làm việc đồng áng và mang gần 50 kg kê lên cầu thang. Ông cũng bỏ kính đọc sách bởi vì ông không cần chúng nữa. Tôi nghĩ đây có lẽ là lý do tại sao ông háo hức đề nghị chị gái và anh rể của tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân và học các bài công pháp, để họ có thể sống một cuộc sống khoẻ mạnh.

Câu chuyện của vợ người đàn ông trẻ

Vào đầu năm 1999, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ vợ của người đàn ông trẻ. Cô rất vui mừng chia sẻ tin tốt lành cho tôi. Cô nói: “Chồng tôi và tôi đã kết hôn được mười năm và tôi không thể mang thai. Tôi đã học Pháp Luân Công khi chồng tôi phải nằm viện. Sau đó, anh ấy đã nhanh chóng hồi phục và tôi đã mang thai ngay sau khi anh được xuất viện.”

Tôi đã rất mừng khi nghe tin tốt lành của cô ấy. Cô mời tôi đến thăm. Tôi đồng ý đến thăm để tôi có thể chúc mừng họ. Một ngày Chủ nhật, tôi và một học viên khác đi xe buýt đến huyện nơi họ sinh sống. Chúng tôi lắng nghe âm nhạc Đại Pháp, Phổ độ, Tế thế và hát những bài hát Đại Pháp trên đường đến đó.

Chúng tôi đến nhà của đôi vợ chồng hai giờ sau đó. Người vợ niềm nở chào đón chúng tôi và nói với chúng tôi rằng cô ấy sắp đến ngày sinh. Cô chia sẻ về kinh nghiệm tu luyện của mình và những thay đổi mà cô đã trải qua. Cô cảm thấy rất may mắn và vui sướng. Cô cảm tạ Sư phụ và bày tỏ mong muốn tu luyện tốt. Tôi cảm thấy hạnh phúc cho cô ấy.

Câu chuyện của người quân nhân

Người quân nhân liên lạc với tôi nhiều lần sau khi ông được xuất viện. Ông nói: “Tôi hồi phục rất nhanh sau khi tập luyện Pháp Luân Công và tôi vẫn tập luyện sau khi trở về đơn vị của mình.”

Tôi hỏi ông: “Làm thế nào ông tìm được thời gian để tập luyện?” Ông trả lời: “Tôi chủ yếu đọc Chuyển Pháp Luân vào những buổi tối và khi không có các hoạt động nhóm trong quân đội. Tôi đã dạy cha mẹ tôi những bài công pháp khi tôi đến thăm họ và bây giờ họ cũng đều tu luyện.”

Ông đã gọi cho tôi vào năm 2000 để hỏi thăm và hy vọng tôi đã không bị bức hại. Tôi sợ rằng cuộc trò chuyện của chúng tôi sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của ông ấy, vì vậy tôi nói tôi vẫn ổn và yêu cầu ông ngừng liên lạc với tôi. Chúng tôi đã mất liên lạc kể từ đó, nhưng tôi chắc chắn rằng ông vẫn vững tin vào Sư phụ và Đại Pháp. Tôi hy vọng rằng ông hiểu được ý nghĩa của cuộc đời và vẫn đang tu luyện.

Sư phụ giảng:

“Ai đúng là có duyên có thể ngộ ra, lần lượt liên tiếp đến, nhập Đạo đắc Pháp. Nhận ra chính-tà, đắc chân kinh, thân nhẹ hơn, huệ tăng lên, tâm tròn đầy, lên thuyền Pháp phiêu phiêu.” (“Ngộ“, Tinh tấn yếu chỉ)

Trong những lúc nguy hiểm, Sư phụ đã dẫn dắt và bảo vệ chúng ta. Người luôn hướng dẫn chúng ta tiến bước một cách vững chắc. Một học viên đã nói: “Nếu như không có sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, chúng ta sẽ không có vinh diệu trợ Sư Chính Pháp.”

Trong những ngày Đại Pháp lần đầu tiên được giới thiệu ra công chúng, nó được phổ biến bằng truyền miệng từ người này sang người khác. Tôi thực sự trân quý những ngày tu luyện cá nhân. Bây giờ chúng ta đang ở giai đoạn cuối cùng của Chính Pháp, tôi sẽ tiếp tục theo Sư phụ và cứu độ chúng sinh. Tôi chào đón ngày Chính Pháp nhân gian đến, Thần Vận và sự trở về [Trung Quốc] của Sư phụ.

Cảm tạ Sư phụ! Con nhớ Sư phụ mặc dù con chưa bao giờ gặp Ngài. Hợp thập.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/11/【庆祝513】九四医院里的故事-272821.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/5/21/140046.html

Đăng ngày 13-06-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share