Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc Đại lục
1. Xây dựng gia đình hòa thuận để trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh tốt hơn
Các học viên ở Trung Quốc thực sự đang chịu nhiều áp lực để chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh. Họ thường xuyên phải đối mặt với những áp lực đến từ tà Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và cả gia đình của mình. Một gia đình bất hòa sẽ cản trở họ làm tốt ba việc để cứu độ chúng sinh.
Tôi sống trong một gia đình hòa thuận và được sự ủng hộ của cả chồng và con. Tôi có một lịch làm việc hàng ngày bận rộn:
- Mỗi buổi sáng tôi đến nhà của một học viên vào lúc 05 giờ 55 để phát chính niệm khoảng 30 phút. Sau đó chúng tôi học Pháp lúc 06 giờ 30 trong khoảng một tiếng.
- Tôi về nhà lúc 07 giờ 30 và chồng tôi đã chuẩn bị bữa sáng sẵn sàng. Việc này hàng ngày đều diễn ra như vậy.
- Trước 09 giờ, tôi tham gia nhóm học Pháp của mình để học một bài giảng trong sách “Chuyển Pháp Luân”. Vào mỗi lúc 09, 10, 11 giờ sáng chúng tôi phát chính niệm từ 15 đến 20 phút.
- Tôi về nhà vào buổi trưa và chồng tôi đã chuẩn bị bữa trưa cho chúng tôi. Vào buổi chiều tôi thường in các tài liệu giảng chân tướng hoặc giúp đỡ các đồng tu tìm các nhóm học Pháp địa phương. Tôi cũng chia sẻ kinh nghiệm với các học viên đang chịu nghiệp bệnh và giúp những người khác sửa chữa máy tính.
- Trên đường từ nhà tôi đến nhà của các đồng tu, tôi giảng chân tướng và giúp mọi người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tôi giảng chân tướng trực diện cho mọi người – trên đường phố, trong ngõ, trên xe buýt, tại phòng 610 và đồn công an địa phương. Hầu hết những người mà tôi nói chuyện đều đồng ý thoái ĐCSTQ.
- Lúc 07, 08, 09 giờ tối, tôi phát chính niệm tập thể với nhóm đồng tu địa phương.
- Lúc 09 giờ 50, tôi luyện công trong hai giờ.
- Lúc nửa đêm, tôi phát chính niệm khoảng 20 đến 30 phút trước khi đi ngủ.
Gần đây, sau khi đọc bài “Giảng Pháp vào ngày 20 năm truyền Pháp”, tôi có cảm nhận là mình phải thực thi nhiệm vụ khẩn trương hơn vì thời gian rất gấp, Sư phụ giảng:
“Lịch sử sẽ kết thúc vào ngày nào, vô luận thế nào cũng sẽ không hoãn lại, chỉ có thể là xuất hiện biến hoá trong các việc cụ thể hoặc trong quá trình, những việc không làm được tốt sẽ ảnh hưởng tới sự việc sau, thời gian tổng thì sẽ không trì hoãn đâu, đó không phải là Sư phụ từ bi hay không từ bi. Kỳ thực tới cuối cùng thì hết thảy những gì được cứu độ, được trùng tổ nếu không phải là [điều] tôi cần hoặc không đạt tiêu chuẩn, thì có làm xong cũng như không, cũng phải bị huỷ. Không thể kéo dài qua thời gian đó, đối với những sinh mệnh không thể được cứu độ, đó cũng là chỉ có thể như thế mà thôi.”
“Tất nhiên [khi đã] nói tới đây, đệ tử Đại Pháp có thể cảm thấy rất nhiều việc trước đây làm không được tốt, lưu lại những ân hận. Khẳng định là như thế. Kỳ thực ngay từ đầu làm những việc đó thì tôi đã biết rồi, nhân loại đã tới mức độ như thế này rồi, cộng vào đó là can nhiễu lớn đến thế của tà ác, những mê hoặc đối với con người thế gian do vu khống tạo ra ngay từ thời đầu bức hại đệ tử Đại Pháp, [nên] giảng chân tướng thật sự rất khó. Thời bấy giờ tôi đã thấy rồi, muốn cứu hết cả con người thì thật ra là không thể, chúng sinh vũ trụ đều cứu hết thì cũng không thể, nhưng chúng ta chính là hết sức cứu thật nhiều, cứu thật nhanh, trước lúc thời gian tới mà gắng cứu nhiều sinh mệnh hơn nữa.”
Đồng thời, các học viên địa phương đã nhất trí rằng mỗi chúng tôi sẽ có trách nhiệm với khu phố mình để đảm bảo mỗi gia đình đều nhận được các tài liệu giảng chân tướng. Mặc dù trước đây chúng tôi đã để lại rất nhiều tài liệu bên trong các tòa nhà chung cư, phần lớn đã bị lãng phí bởi vì chúng tôi không có một kế hoạch tổng thể. Một số người dân liên tục nhận được các tài liệu giống nhau. Ngoài ra, chúng sinh sống ở các tòa nhà có khóa điện không nhận được tài liệu của chúng tôi.
Sự chia sẻ công việc giữa các học viên sẽ giúp tránh được các vấn đề trên. Mỗi người trong số chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm từ một vài tới hàng chục tòa nhà. Chúng tôi phát chính niệm ở cổng có khóa điện, và thấy rằng khi chúng tôi chân thành, Sư phụ sẽ đến giúp. Vì vậy, chúng tôi có thể bước vào rất nhiều tòa nhà đã khóa cổng.
Chồng tôi tạo thuận lợi cho các học viên địa phương học Pháp tại nhà tôi
Kể từ khi chúng tôi bắt đầu phân phát tài liệu đồng thời, tất cả các điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng đều bận rộn. Chồng tôi thậm chí còn giúp biên soạn các tài liệu. Anh ấy cũng in thông điệp giảng chân tướng lên tiền giấy.
Trước khi đi công tác xa, anh ấy nhắc tôi trước một ngày để nhắn các đồng tu đến nhà chúng tôi học Pháp.
Một lần, anh ấy hoãn chuyến công tác vài ngày vào phút cuối, nhưng tôi đã bảo mọi người đến. Tôi bảo anh rằng tôi có thể thay đổi địa điểm; tuy nhiên, anh nói rằng tôi không nên thay đổi kế hoạch, và ngoài ra, một số học viên có thể đang trên đường đến. “Anh có thể đi ra ngoài,” anh ấy nói. Sau đó trời mưa, và anh đã đi ra ngoài trong hơn hai tiếng.
Một lần khác, sau khi làm một số việc vặt, chồng tôi về sớm nửa tiếng và quay ra mà không bước vào nhà. Anh ấy không muốn can nhiễu việc học Pháp của chúng tôi.
Chồng tôi thay đổi theo hướng tích cực khi tôi đề cao tâm tính
Trước đây chồng tôi không như vậy. Trong quá khứ, anh đã xé các sách Đại Pháp của tôi, và nói nhiều lời bất kính về Đại Pháp và đã tích nghiệp. Khi tâm tính tôi đề cao, anh ấy cũng thay đổi.
Chăm sóc bố chồng đau ốm
Chồng tôi biết tôi đã chăm sóc người bố đau ốm của anh và không quan tâm đến tiền thuốc thang mà chúng tôi phải chi trả. Khi bố chồng tôi cần phẫu thuật, chi phí phẫu thuật vào khoảng 150.000 tệ (khoảng 25.000 USD), tôi đã nói rằng ông cần được chữa trị cho dù chúng tôi phải đi vay tiền. Tôi biết rằng bố chồng tôi đã cảm động sâu sắc vì tôi nhìn thấy những giọt nước mắt trong mắt ông.
Sau đó bác sỹ phát hiện ra bố chồng tôi bị bệnh tim, vì vậy phẫu thuật sẽ rất rủi ro. Bác sỹ đề nghị một liệu pháp chữa trị ít tốn kém hơn. Chồng tôi nói rằng đó là một khảo nghiệm cho cả gia đình tôi.
Sau khi bố chồng tôi qua đời, tôi bảo chồng tôi rằng chúng tôi nên chi trả toàn bộ chi phí tang lễ, vì anh chị em anh ấy không có khả năng tài chính như chúng tôi.
Đối xử tốt với mẹ chồng nằm viện, bỏ qua thái độ của bà
Khi mẹ chồng tôi nhập viện, tôi cũng chăm sóc bà. Tôi dậy lúc 04 giờ sáng hàng ngày để nấu súp cho bà. Tuy nhiên, vì tôi không thể học Pháp và luyện công tinh tấn, cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở này. Kết quả là tôi bị ho nặng đến nỗi mất ngủ vào ban đêm. Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục nấu súp vào mỗi sáng.
Tình cờ là mẹ tôi cũng phải vào viện vào thời điểm đó. Bởi vì phải chăm sóc mẹ chồng, nên tôi chỉ có thể gọi điện cho mẹ tôi. Vì bệnh tật, mẹ chồng tôi đôi khi khó chịu với tôi, nhưng tôi vẫn đối xử bình tĩnh nhẹ nhàng với bà.
Một ngày, bà đòi được làm hóa trị và giục tôi gọi y tá đến ngay lập tức. Tuy nhiên, y tá trưởng bảo chúng tôi rằng tất cả các y tá đều đang đi ăn trưa. Cô ấy cũng bảo rằng để kiểm soát được việc thực hiện hóa trị, họ cần ít nhất hai y tá để sử dụng loại thuốc đặc biệt nhằm ngăn ngừa các phản ứng ngược.
Sau bữa trưa, một y tá mang đến tất cả các loại thuốc dùng cho hóa trị, nhưng loại thuốc đặc trị lại không có. Mẹ chồng tôi rất giận dữ.
Tôi bảo mẹ chồng tôi rằng y tá trưởng nói họ cần thuốc đặc trị. Bà bảo tôi tìm y tá trưởng, nên tôi đi tìm cô ấy. Ngay khi y tá trưởng bước vào, mẹ chồng tôi hét vào mặt cô ấy. Tôi vẫn giữ bình tĩnh vì đó là cơ hội để tôi đề cao tâm tính.
Sư phụ giảng:
“Là một người luyện công, thì cần làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, dùng tiêu chuẩn cao mà yêu cầu bản thân. Người ấy liền nghĩ: ‘Sư phụ đã dặn rồi, người luyện công chúng mình chẳng giống như người ta, cần có phong thái cao [mới được]’. Người ấy bèn không tranh cãi với hai vị kia. Tuy nhiên thường khi mâu thuẫn đến, [nếu] chẳng làm kích động đến tâm linh người ta, [thì] không đáng kể, không tác dụng, không đề cao được.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi tự nhủ mình phải giữ vững tâm tính. Tôi chỉ cười. Y tá trưởng nói, “Cháu đã nghĩ là bác cần loại thuốc đặc biệt, nhưng cháu đã sai. Bác không cần nó. Cháu xin lỗi.” Cô y tá nhìn tôi cười. Tôi cảm ơn cô ấy.
Sau đó, khi tôi giảng chân tướng cho các bệnh nhân xung quanh, tất cả họ đều thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Họ tin là tôi là một người đáng mến.
Một ngày, mẹ chồng tôi muốn ăn cà tím trong bữa trưa. Tôi đã đặt một nhà hàng mang đến; tuy nhiên, khi chúng tôi mở hộp ra ở bệnh viện, tôi thấy trong đồ ăn có thịt. Chỉ nhìn vào đó là mẹ chồng tôi đã thấy buồn nôn. Tôi mang bữa trưa cho các bệnh nhân khác, và mọi người rất vui. Sau đó tôi ra ngoài và mua cà tím dành cho người ăn chay cho mẹ chồng tôi.
Thanh toán nợ nần cho chị chồng
Khi chị chồng tôi vào viện, họ nợ 100.000 nhân dân tệ viện phí. Họ đã chịu áp lực rất lớn, vì vậy chúng tôi giúp trả nợ và họ rất biết ơn. Họ có thể cảm nhận được sự chân thành và lòng từ bi của các học viên Đại Pháp, và sau đó, chồng tôi cũng thay đổi.
Chồng tôi hoàn toàn ủng hộ tôi
Bây giờ, chồng tôi thường mang về nhà hoa quả tươi và bảo tôi dùng hoa quả để bày tỏ sự kính trọng của chúng tôi với Sư phụ. Gần đây, khi chúng tôi sửa lại nhà mình, anh ấy hiếm khi nhờ tôi giúp.
Tôi giảng chân tướng cho những người chúng tôi thuê và giúp họ thoái khỏi ĐCSTQ. Tôi cũng đưa họ các DVD và tờ rơi. Chồng tôi không hề ngăn tôi làm việc đó.
Tôi cũng giúp bạn bè anh ấy thoái ĐCSTQ. Anh bảo chị chồng tôi rằng anh rất cảm động, và người thường thì không thể làm được những việc tôi đã làm. Anh ấy ngưỡng mộ tôi.
Tất nhiên tôi không bao giờ quên điều quan trọng nhất – cứu độ chúng sinh. Trong khoảng một tháng, tôi giúp khoảng 70 người thoái ĐCSTQ.
2. Phối hợp với các học viên địa phương để bài trừ “thẻ cam kết”
Cuối năm 2011, một đồng tu nói rằng họ đang bị yêu cầu ký “thẻ cam kết”, việc này ngăn cản các học viên tiếp xúc với công chúng để giảng chân tướng về Pháp Luân Công.
Mục đích sâu xa của thẻ này là hủy đi cơ hội được cứu của người thường. Tôi có thể nhận thấy tính nghiêm trọng của vấn đề.
Ngày hôm sau, một học viên khác cũng nói rằng họ bị yêu cầu ký “thẻ cam kết” ở bên hàng xóm. Sự thật là, mỗi hộ gia đình đều bị yêu cầu ký thẻ cam kết và không ai là ngoại lệ. Sau đó, có rất nhiều học viên báo cáo vấn đề tương tự.
Tôi cảm thấy tính cấp bách của sự việc, và đã thảo luận với một số đồng tu. Chúng tôi quyết định rằng chúng tôi cần phải hành động. Một đồng tu nói để bài trừ các thẻ cam kết, các đồng tu trong thành phố bên cạnh đã dán các tờ rơi. Tôi nói: “Đúng, chúng ta hãy dán các tờ rơi.”
Chồng tôi đang đi vắng, vì vậy một số học viên đến nhà tôi và chúng tôi in ra khoảng hơn 1.000 tờ rơi. Sợ rằng 1.000 tờ có thể là không đủ, tôi đã in thêm 500 tờ nữa vào ngày hôm sau. Tôi nói: “Khi tà ác hủy diệt chúng sinh, chúng ta phải hành động để ngăn chặn chúng; nếu không tà ác sẽ đẩy mạnh bức hại.”
Sau đó chúng tôi lập tức sản xuất hơn 1.500 tờ rơi cho các học viên để mang về khu phố của họ. Chúng tôi quyết định rằng chúng tôi sẽ dán xong các tờ rơi vào chiều hôm đó, cụ thể là trong những khu vực mà cựu thế lực đang hung hăng điên cuồng.
Những tờ rơi được dán lên những chỗ có thể nhìn rõ nhất, để mọi người có thể nhìn thấy chúng. Kể từ đó, vấn đề “thẻ cam kết” không tái diễn nữa.
3. Chính niệm thanh trừ bảng thông tin tuyên truyền của tà ác
Khi ĐCSTQ tổ chức Đại hội Đảng lần thứ 18, chế độ này đã lệnh cho các tổ chức khác triển khai các nội dung tuyên truyền nhằm lăng mạ Đại Pháp. Chúng tôi hiểu rằng đệ tử Đại Pháp không cho phép các chương trình tuyên truyền để phỉ báng Đại Pháp này tồn tại và đầu độc chúng sinh.
Để giải quyết vấn đề, chúng tôi hướng nội tìm xem tại sao tuyên truyền của tà ác lại xuất hiện trong khu vực chúng tôi. Các học viên địa phương hỏi liệu nhóm chúng tôi có sơ hở không, và đồng thời, chúng tôi thông báo cho các học viên trong khu vực khác hướng nội và thanh trừ các chương trình tuyên truyền.
Tất cả chúng tôi bắt đầu loại bỏ sự tuyên truyền thông qua chính niệm chính hành. Trong một quận, ĐCSTQ đã đưa các nội dung tuyên truyền vào trong một pano bằng kính. Sau khi phát chính niệm vài học viên đã bỏ chúng đi.
Tuy nhiên, tuyên truyền tương tự lại được đưa vào trong tấm pano ngày hôm sau; vì vậy một lần nữa, các học viên đã vứt bỏ chúng. Khi tôi quay lại chỗ tấm pano để kiểm tra, tôi thấy rằng nội dung trong đó đã được thay đổi.
Tà ác cũng đưa các tuyên truyền tương tự vào một pano kính lớn hơn, khiến chúng tôi rất khó để xử lý chúng. Thậm chí họ còn gia cố tấm kính phía sau pano bằng dây sắt.
Sau khi phát chính niệm sau nửa đêm, tôi tháo dây sắt ra và xé tuyên truyền xuống. Lúc đó đã một giờ sáng. Khi về nhà, tôi thấy rất thoải mái: tôi đã làm điều mà một đệ tử Đại Pháp nên làm – một công việc thần thánh và cao quý.
Tuyên truyền trong Quận 4 được dán lên ngay trước phố chính. Tôi nhìn thấy nó và chậm rãi xé nó xuống. Đồng thời, một phụ nữ đi đến đọc thông báo ở bên cạnh. Một cách bình tĩnh, tôi tiếp tục xé nó xuống và vứt đi.
Cùng với các đồng tu, chúng tôi đã dập tắt sự tuyên truyền của tà ác trong hai khu vực nữa.
Như Sư phụ giảng:
“Toàn diện giảng rõ chân tướng, chính niệm thanh trừ tà ác, cứu độ chúng sinh, kiên định duy hộ Pháp.” (Đại Pháp kiên cố không thể phá, Tinh tấn Yếu Chỉ II)
Đây là một nhiệm vụ cao quý của các đệ tử Đại Pháp.
4. Nhanh chóng truyền rộng “Chín bài Bình luận về Đảng Cộng sản” (Cửu Bình)
Vài ngày trước các đồng tu của chúng tôi đã thảo luận và thấy rằng các học viên trong một khu vực đã làm rất tốt trong việc phân phát tài liệu Cửu Bình. Sau khi một đồng tu ở quận Y quay lại từ khu vực đó, cô ấy gợi ý chúng tôi truyền cửu bình trong khu vực chúng tôi. Tuy nhiên, một học viên cho rằng đó là một công việc quá sức và lo ngại về khó khăn trong việc sản xuất tài liệu đó.
Sau đó, tôi gặp đồng tu ở quận Y, cô ấy nói rằng lý do khiến các học viên than phiền với tôi có thể là vì một vài suy nghĩ của tôi là để phục vụ cho ý tưởng của cô ấy; vì vậy, tôi nên hướng nội tìm. Sau khi hướng nội, tôi thực sự thấy rằng đúng là tôi đã tạo ra một số khó khăn cho chính mình. Tôi thực sự biết ơn sự thẳng thắn của đồng tu này. Bởi vì tôi đã không cố hết sức trong việc truyền cửu bình, tôi biết rằng tôi phải nhanh chóng bắt kịp.
Tôi lập tức chia sẻ suy nghĩ của mình với các đồng tu. Chúng tôi cũng mời một số học viên đang sản xuất tài liệu giảng chân tướng tham gia cùng chúng tôi và học các bài giảng của Sư phụ về việc truyền cửu bình trong bài “Tế Thế”, Hồng Ngâm III, Sư phụ giảng:
“Giảng thanh chân tướng khu lạn quỷ
Quảng truyền cửu bình tà đảng thoái
Chính niệm cứu độ thế trung nhân
Yết xuyên hoang ngôn
Giải khai tâm toả
Bất tín lương tri hoán bất hồi”
Diễn nghĩa:
“Giảng thanh chân tướng đuổi lạn quỷ
Truyền rộng cửu bình thoái tà đảng
Chính niệm cứu độ người thế gian
Vạch trần vu khống
Cởi khoá trong tâm
Không tin rằng không gọi lương tri trở lại được”
Tất cả chúng tôi đều đồng tâm hiệp sức in và truyền rộng cửu bình để bắt kịp tiến trình Chính Pháp của Sư phụ.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/2/28/平衡家庭-配合整体-广传真相-264747.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/3/18/138543.html
Đăng ngày 02-05-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.