Bài viết của Tĩnh Liên, một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 05-02-2013] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn được gọi là Pháp Luân Công) vào năm 1996, và tất cả mọi người trong gia đình tôi đều là đệ tử Đại Pháp. Bất cứ khi nào đọc bài thơ “Hoàn nguyên” của Sư phụ, tôi đều không thể ngăn được suy nghĩ về việc Sư phụ từ bi của chúng ta đã phải chịu đựng và hy sinh cho chúng ta nhiều đến như thế nào. Tôi cũng nghĩ về các đồng tu, những người vẫn còn đang bị giam giữ và bị bức hại hoặc bị ngược đãi. Tôi đã khóc rất nhiều lần mỗi khi nghĩ về những điều này.

Sư phụ đã giảng trong “Giảng Pháp luân lưu tại Bắc Mỹ”:

“Tại trường bức hại hôm nay, ví như một người thường hết sức phổ thông nếu có thể đối với một cá nhân khác mà nói: ‘Ông chớ có bức hại Pháp Luân Công, Pháp Luân Công là tốt’. Người kia vì đó mà không bức hại các đệ tử Đại Pháp, thậm chí đến tương lai còn có cơ hội đắc Pháp được lưu lại. Nếu như người ấy trước đây là từ cao tầng đến để đắc Pháp, thì tu luyện sẽ mau chóng. Như vậy mọi người thử nghĩ xem, sự viên mãn của người ấy là sự viên mãn của một quần [thể] sinh mệnh to lớn, sự viên mãn của một Vương của một Chủ. Vậy mà sự viên mãn của người ấy là do một người thường đã tạo cơ hội cho vị ấy được viên mãn, [vậy nên] người thường đó, người thường hết sức phổ thông ấy sẽ thành một vị Thần to lớn.”

Tôi đã ngộ ra rằng, việc thu thập chữ ký thỉnh nguyện của người thường để giải cứu cho các học viên Đại Pháp chính là cấp cho chúng sinh một cơ hội để tiến nhập sang một tương lai tươi sáng. Sư phụ từ bi đối với chúng sinh. Thu thập chữ ký cũng là cơ hội tốt để tôi giảng chân tướng cho mọi người và cứu họ.

Một học viên ở địa phương của chúng tôi đã bị bắt vì nói cho mọi người biết sự thật về Đại Pháp và bị giam giữ trong một trung tâm giam giữ ở địa phương. Chúng tôi đã thu thập chữ ký vào đơn thỉnh nguyện để yêu cầu trả tự do cho anh ấy. Bởi vì nó xảy ra ở địa phương của chúng tôi, lòng từ bi và đại nhẫn của các đệ tử Đại Pháp là sự tương phản rõ rệt với những việc làm xấu xa của các quan chức chính quyền địa phương. Việc thu thập chữ ký cho đơn thỉnh nguyện nhằm chống lại cuộc đàn áp đã được chúng sinh chấp nhận một cách dễ dàng bởi vì họ có thể đồng cảm với chúng tôi.

Lúc đầu mọi thứ đều khó khăn. Trong khi thu thập chữ ký tôi đã gặp tất cả các hạng người. Người đầu tiên mà tôi nói chuyện đã khiến tôi rất ngạc nhiên: “Chưa có ai ký, ngay cả bạn cũng chưa ký, tôi sẽ không ký nó đâu.” Một số người nói rằng: “Tôi không biết bạn hoặc người trong tờ đơn của bạn là ai. Tôi thậm chí còn không biết liệu những điều bạn nói có thật không.” Họ đã từ chối ký. Trong các buổi học Pháp, sự động viên của các đồng tu đã giúp tôi rất nhiều. Tôi đã thu thập được hơn 12 chữ ký từ những người thân của các đồng tu và từ đó tôi đi đến các nơi công cộng để thu thập thêm chữ ký.

Hơn bốn tháng sau đó, khoảng 1.500 người đã ký vào đơn thỉnh nguyện và in dấu vân tay của họ bằng mực đỏ lên tờ đơn. Khoảng 1.400 người đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và/hoặc các tổ chức liên đới của nó. Tôi muốn chia sẻ một số điều tôi đã trải qua trong quá trình thu thập chữ ký.

Để bảo vệ lợi ích cá nhân của mình, việc in dấu vân tay bằng mực đỏ không phải là một việc mà người Trung Quốc xem nhẹ. Khi có nhiều người sẵn sàng làm điều đó, nó cho thấy rằng ngày càng có nhiều người hiểu được Pháp Luân Công là tốt.

“Tu luyện Pháp Luân Công không vi phạm pháp luật”

Một đêm nọ tôi có một giấc mơ rất sinh động, trong đó tôi đi xin chữ ký từ một người nào đó. Bà ấy đã thực sự từ chối thoái xuất khỏi ĐCSTQ khi tôi đưa ra đề nghị đó với bà ấy trước đây, và bây giờ trong giấc mơ của tôi, bà ấy lại từ chối ký. Sáng hôm sau, tôi chắp hai tay hợp thập để tỏ lòng tôn kính của tôi đối với Sư phụ và hỏi Sư phụ rằng: “Thưa Sư phụ, con sẽ đi trên con đường mà Sư phụ an bài cho con. Nếu giấc mơ này là một điểm hóa từ Sư phụ, xin hãy cho con tình cờ gặp được người này khi con đi ra ngoài hôm nay.”

Không lâu sau khi tôi rời khỏi nhà ngày hôm đó, tôi đã tình cờ gặp bà ấy. Tôi kể với bà ấy về một số học viên đã bị bức hại như thế nào và nói rằng: “Chúng tôi đang thu thập chữ ký cho một đơn thỉnh nguyện yêu cầu chấm dứt cuộc bức hại. Bà sẽ ký nó chứ?” Không một chút do dự, bà ấy nói: “Vâng tôi sẽ ký nó. Các học viên Pháp Luân Công không vi phạm pháp luật. Cảnh sát phải ngừng ngay các việc làm của họ; thay vì bắt những kẻ phạm tội thật sự, họ lại đi bắt những người tốt!” Sau đó, bà ấy đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Một quan chức đã về hưu: “Hãy thu thập nhiều chữ ký hơn và buộc tội những thủ phạm!”

Khi tôi thuyết phục một người phụ nữ ký vào đơn thỉnh nguyện, bà ấy nói rằng: “Tôi đã đọc một tờ rơi bên ngoài nói rằng có một học viên Pháp Luân Công đã bị các nhân viên cảnh sát đánh đến chết. Điều đó có thật không?” Tôi nói với bà ấy: “Vâng, điều đó là sự thật. Và cô ấy không phải là người duy nhất. Có hàng trăm người khác nữa trên khắp đất nước rơi vào trường hợp giống như cô ấy.” Ngay sau khi tôi nói ra điều đó, một số người đứng xung quanh bà ấy cũng đồng ý ký vào đơn thỉnh nguyện.

Một quan chức đã nghỉ hưu nói: “Hãy thu thập thêm nhiều chữ ký hơn và đưa những thủ phạm này ra toà. Những điều họ đang làm hoàn toàn trái với pháp luật.” Cuối cùng ông ấy đã đồng ý thoái xuất ĐCSTQ.

“Đại Pháp đã cứu mạng tôi; tôi ký tên giúp đỡ các học viên để báo đáp sự che chở của Pháp Luân Đại Pháp.”

Tôi nói với một người bán rau sự thật về Pháp Luân Công, nhưng lúc đầu bà ấy không tin nó. Một người bán hàng khác bên cạnh bà ấy nói rằng: “Bà phải tin điều này! Pháp Luân Công đã cứu mạng tôi! Nó thật là kỳ diệu! Một học viên Pháp Luân Công đã đưa cho tôi một lá bùa hộ mệnh. Tôi luôn luôn đeo nó. Nếu không thì tôi đã chết từ một tai nạn xe hơi. Kính chắn gió của chiếc xe bị vỡ tan tành. Tất cả mọi người chứng kiến cảnh đó đều nghĩ rằng tôi chắc chắn sẽ chết. Nhưng tôi chỉ bị một vết cứa nhỏ. Bà có nghĩ rằng Pháp Luân Công là tuyệt vời không? Ký tên vào đơn thỉnh nguyện này là cơ hội để tôi làm một điều gì đó trả ơn cho Pháp Luân Công.”

Sau khi nghe xong câu chuyện đó, người phụ nữ lúc đầu không tin vào sự thật đã nói với tôi rằng: “Tôi sẽ không lấy tiền rau mà cô mua hôm nay; chỉ cần đưa cho tôi một vài lá bùa.” Tôi nói với bà ấy: “Học viên Pháp Luân Công sẽ không lấy bất cứ thứ gì của ai. Có một học viên đã từng nhặt được 100.000 nhân dân tệ tiền mặt, nhưng sau đó anh ấy đã trả lại cho chủ của nó và không hề lấy một xu tiền thưởng từ người chủ. Lần sau tôi sẽ mang đến cho bà một vài lá bùa.”

“Nếu là vì Pháp Luân Công, tôi sẽ ký.”

Khi tôi đang mua rau từ một người đàn ông trung niên, tôi nói với ông ấy rằng tôi đang thu thập chữ ký cho một đơn thỉnh nguyện. Tôi nói rằng: “Có một người bị một tai nạn và đầu của cô ấy bị thương nặng. Vết thương đã không hoàn toàn được chữa lành và thậm chí sau đó cô ấy đã phải chi trả rất nhiều tiền. Sau khi cô ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, vết thương đã lành ngay lập tức. Tuy nhiên, bây giờ cô ấy đang bị giam giữ vì cô ấy tu luyện Pháp Luân Công. Lý do chúng tôi thu thập chữ ký là để giúp giải thoát cho cô ấy. Tôi hy vọng rằng ông sẽ làm một việc tốt bằng cách ký vào đơn thỉnh nguyện.”

Ông ấy nói: “Được rồi, nhưng chờ chút. Làm thế nào mà tôi biết được cô có thật sự tu luyện Pháp Luân Công? Nếu cô ấy là một kẻ lừa đảo, nhưng cô ấy được thả sau khi tôi ký lên đơn thỉnh nguyện thì sao? Vậy có được tính làm đang làm điều xấu không?” Sau khi tôi lấy ra một vài lá bùa với câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo” được in trên đó thì ông ấy đã tin tôi. Sau khi ký xong, ông ấy nói rằng: “Tôi đang ký tên bởi vì cô là học viên Pháp Luân Công. Tôi biết các học viên Pháp Luân Công và tất cả các bạn là những người tốt.” Sau khi nghe lời nhận xét của ông ấy, những người khác cũng đã ký vào đơn thỉnh nguyện.

“Điều đó thật là tàn nhẫn!”

Sau khi tôi giảng chân tướng cho một học sinh trung học mới tốt nghiệp, cậu ấy đã bị sốc và nói rằng: “Không phải là luật pháp cho phép tự do tôn giáo sao?” Tôi đáp lại: “Đúng, nhưng ĐCSTQ không tuân thủ pháp luật. Pháp Luân Công đã được chấp nhận tại hơn 100 quốc gia, chỉ có ĐCSTQ bức hại Pháp Luân Công và mổ cướp nội tạng của các học viên Pháp Luân Công.” Cậu ấy ngạc nhiên nói: “Điều đó thật là tàn nhẫn!” Sau đó, cậu đã ký vào đơn thỉnh nguyện và thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Từ không hiểu đến nhận ra sự thật

Môt ngày nọ khi tôi nói cho người dân ở một phiên chợ quê sự thật về Pháp Luân Công, có một người thanh niên trẻ hỏi rằng: “Chính phủ đã cấm tu luyện, vậy mà cô không sợ bị bắt sao? Cô nên ngừng làm chuyện đó đi. Không phải các học viên Pháp Luân Công phát điên chỉ vì họ quá bị ám ảnh về nó sao?” Có một người lắng nghe câu chuyện của chúng tôi nói: “Tôi biết nhiều người tu luyện Pháp Luân Công, và tất cả họ đều là những người tốt. Một người bị bệnh bạch cầu và đã phải tốn rất nhiều tiền mà vẫn không chữa khỏi bệnh. Tuy nhiên, anh ta đã được chữa lành sau khi tu luyện Pháp Luân Công. Một học viên khác nhặt được tiền trên đường, nhưng đã trả lại toàn bộ số tiền cho chủ sở hữu mà không lấy dù chỉ một xu. Những quan chức chính phủ đã không làm đúng chức trách của họ: thay vì bắt giữ các quan chức tham nhũng, thì họ lại đi bắt những người tốt. Tôi sẽ ký vào đơn thỉnh nguyện này.” Người thanh niên trẻ gần như đã bị thuyết phục. Sau khi tôi nói cho anh ấy nhiều thông tin hơn, anh ấy không chỉ ký tên mà còn thoái xuất khỏi ĐCSTQ và hỏi xin một số tài liệu giảng chân tướng.

Ông ấy cũng ký!

Một người đàn ông trung niên ở chợ đã bắt chuyện với tôi bằng giọng đe doạ, ông ta nói rằng: “Cô đang làm gì vậy?” Tôi trả lời: “Chúng tôi đang thu thập chữ ký. Tại sao ông không ký? Ông ấy trả lời: “Cô có biết tôi là ai không?” Tôi trả lời ông ấy bằng một nụ cười: “Chỉ cần nhìn ông, tôi cũng biết được ông là một người tốt.”  Ông ấy nói rằng: “Làm sao mà cô biết được? Nếu tôi bắt một học viên Pháp Luân Công, thì tôi có thể nhận được 2.000 đồng tiền thưởng.” Tôi nói rằng: “Nhìn qua thì tôi thấy ông là người rất tốt,  ông sẽ không đi kiếm loại tiền thưởng đó.” Ông ấy nói với một giọng hơi ngạc nhiên: “Làm sao cô biết được? Tôi đã từng bắt hơn hai chục học viên nhưng sau đó đều thả họ về.” Sau đó, tôi nói với ông ấy nhiều hơn về Pháp Luân Công. Ông ấy đã hiểu ra và đồng ý ký tên của mình cũng như thoái xuất khỏi ĐCSTQ sau nhiều năm là thành viên của nó.

Sau khi ký, công việc kinh doanh của cô ấy đã trở nên tốt hơn

Khi tôi đi ngang qua một người bán hàng ở chợ, bà ấy hỏi rằng người trong đơn thỉnh nguyện mà bà ấy ký đã được thả ra chưa. Khi tôi nói với bà ấy: “Chưa được bác ạ”, bà ấy nói: “Vậy tôi sẽ tìm thêm người ký tên.” Bà ấy đã gọi những người quen biết và những người gần đó đến ký tên, sau đó hô lên: “Hãy đến nhanh lên; đến để làm một việc tốt; ký tên để giải cứu một người tốt. Sau khi tôi ký tên mình và sử dụng những hoá đơn có ghi dòng chữ nói lên sự thật về Pháp Luân Công, công việc kinh doanh của tôi đã tốt lên từng ngày.” Rất nhiều người nghe được điều bà ấy nói và đã ký tên cũng như thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Họ cảm ơn tôi về những lá bùa mà tôi tặng họ.

Lá thư cảm ơn

Một người đã ký tên vào đơn thỉnh nguyện viết một lá thư cảm ơn gửi tôi. Trong thư viết rằng: “Mặc dù tôi không phải là học viên Pháp Luân Công, nhưng tôi đã đọc sách Chuyển Pháp Luân của ông Lý Hồng Chí và có biết một số học viên Pháp Luân Công. Tôi đã bị sốc khi được biết nhóm người tốt này bị bức hại một cách tồi tệ đến như thế nào. Tại sao chế độ cộng sản Trung Quốc lại bức hại những người này, họ chẳng làm gì sai trái mà thậm chí còn giúp ích cho xã hội? Thay vì đánh trả lại, họ chỉ im lặng nhẫn chịu sự giam cầm, thậm chí hy sinh tính mạng của họ để bảo vệ cho niềm tin của họ và Sư phụ của họ. Tôi nghĩ rằng họ thật tuyệt vời! Chỉ có Sư phụ vĩ đại mới có thể làm được việc này. Tôi đặc biệt muốn cảm ơn Sư phụ Lý vì sự chăm sóc của ông ấy. Sau khi tôi ký tên vào đơn thỉnh nguyện kêu gọi việc trả tự do cho các học viên Pháp Luân Công, tôi đã tìm được một công việc hoàn hảo, mọi thứ trong cuộc sống của tôi đã bắt đầu trở nên tuyệt vời. Tôi muốn gửi sự tôn kính chân thành của tôi đến Sư phụ Lý và hy vọng rằng tất cả các học viên Pháp Luân Công sẽ hoàn thành sứ mệnh của họ và có một tương lai tốt đẹp!”

Một đồng tu đã chia sẻ trong bài viết của anh ấy: “Chúng ta là những người tu luyện. Phản ứng của người thường phản ánh thái độ của chúng ta; nếu chúng ta có tâm tranh đấu khi giảng chân tướng cho mọi người, họ sẽ tranh luận dữ dội với chúng ta; nếu chúng ta mang hận thù trong tâm, họ sẽ mang hận thù đối với Đại Pháp; nếu chúng ta sợ hãi, người thường sẽ sợ nghe sự thật về Đại Pháp.” Bài chia sẻ của anh ấy đã giúp tôi có được sự hiểu biết sâu sắc hơn về Pháp của Sư phụ trong Chuyển Pháp Luân:

“Trường này có một thứ quan hệ đối ứng với vũ trụ: phía vũ trụ có thứ gì thì trong trường này của người ta cũng có thứ đối ứng với nó; [tất cả đều] có thể đối ứng. Nó là một loại hình tượng, không phải là [vật] chân thực. Ví dụ: trên Trái Đất có nước Mỹ, có Washington, thì trên trường [kia] của người ta cũng phản ánh nước Mỹ, phản ánh Washington; nhưng chúng là hình ảnh. [Nó] dẫu là hình ảnh nhưng cũng là một loại tồn tại vật chất; nó là quan hệ đối ứng như vậy: tuỳ theo biến đổi ở bên kia mà [nó] biến đổi [theo]; do đó cái mà có người gọi là ‘công năng dao thị’ chính là tự nhìn vào trong phạm vi của trường không gian bản thân mình.”

Tôi nhận ra rằng trạng thái tu luyện của chúng ta được phản chiếu trong chính trường không gian của chúng ta: Bất cứ năng lượng vật chất nào tồn tại trong trường năng lượng của chúng ta, thì sẽ khiến những người thường ở trong phạm vi của trường năng lượng của chúng ta thể hiện trạng thái phù hợp với trường năng lượng đó.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/2/5/大陆征签过程中的故事-268826.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/3/2/138336.html

Đăng ngày 30-03-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share