Bài viết của một học viên ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 25-09-2012] Tôi không thể ra khỏi nhà tù sau khi đã tuyệt thực khoảng sáu tháng. Sau đó tôi quyết định điều chỉnh trạng thái tâm lý của mình và đối đãi với tình huống của bản thân như là một cơ hội để loại trừ các nhân tố tà ác. Tôi phát chính niệm mỗi giờ, từ 15 đến 16 lần một ngày. Sau đó tôi nhận thấy rằng không ai trong số các lính canh hoặc tù nhân nói bất cứ điều gì vu khống Đại Pháp, thậm chí lính canh độc ác nhất cũng mỉm cười khi chúng tôi gặp nhau và nói: “Hôm nay anh tập luyện thế nào?” Sau khi tôi được thả ra, tôi đi ngang qua một tù nhân cũ, người này đã chân thành nhận xét: “Trong sáu năm, anh không thay đổi, nhưng tất cả chúng tôi đã thay đổi”.
1. Đại Pháp đã thay đổi tôi từ một tên tội phạm thành một người tốt
Tôi bị bệnh tim bẩm sinh, và vì tình trạng của tôi, cả cha mẹ tôi cũng như các thành viên khác trong gia đình không dám kỷ luật tôi. Tôi đã rất hư hỏng, lai vãng khắp nơi và luôn tham gia vào các vụ đánh lộn trên đường phố. Tôi bị kết án 10 năm tù do vi phạm pháp luật năm 1992.
Dường như là không thể để một tên tội phạm thay đổi hoàn toàn thành một người tốt. Nhà tù giống như một trung tâm của các băng đảng, nơi mà các tù nhân chia sẻ kinh nghiệm và kỹ năng của họ. Trong vài năm đầu án tù của mình, tôi đã học hỏi từ những tên tội phạm và trở nên hư hỏng hơn.
Tháng 02 năm 1994, Ông Lý Hồng Chí đã tổ chức một cuộc hội thảo Pháp Luân Công ở Lăng Nguyên. Ngay sau đó, một số lính canh và tù nhân cũng bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Tôi đã có may mắn học Đại Pháp vào năm 1995. Từ đó về sau, tôi đã hối cải, tôi ngừng hút thuốc, uống rượu, đánh lộn trên đường phố và bắt nạt những người khác. Tôi cân nhắc đến người khác trước và dần dần nhận được sự tôn trọng của cả các tù nhân và các lính canh. Thời đó, điểm luyện công của chúng tôi ở ngay trong nhà tù.
Một ngày nọ, một lính canh đưa chúng tôi đi làm việc bên ngoài nhà tù. Trên đường trở về, một chiếc xe tông vào anh ấy, và anh ấy đã bị va đập đến bất tỉnh. Vì anh ấy thường xuyên ngược đãi tù nhân, tôi sẽ không quan tâm đến anh ấy nếu tôi không tu luyện Đại Pháp. Bây giờ tôi là một người tu luyện, tôi biết rằng mình phải nghĩ đến người khác trước. Vì vậy, tôi giúp anh ấy đứng dậy và chuyển anh đến bệnh viện. Ngay sau đó, tôi nhận ra rằng, bệnh tim bẩm sinh của tôi đã được chữa khỏi. Vì tôi đã trở thành một người tốt, tôi được thả ra trước thời hạn.
2. Bị giam giữ vì là một người tốt; loại bỏ các thế lực tà ác trong nhà tù
Từ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công vào tháng 07 năm 1999, một số lính canh nhà tù cũng bị đàn áp vì họ tu luyện Pháp Luân Công. Tôi đã bị bắt giữ bất hợp pháp vào ngày 03 tháng 04 năm 2004, và tôi bắt đầu tuyệt thực để phản đối. Trung tâm giam giữ đã còng tay, xiềng xích và bức thực tôi. Họ đã sử dụng dùi cui điện để sốc điện tôi. Một lần, một lính canh chọc dùi cui của anh ta vào bên trong cửa sổ để sốc điện tôi. Bởi vì tôi từ chối đi đến cửa sổ, anh ta ra lệnh cho các tù nhân đẩy tôi đến cửa sổ, nhưng không ai di chuyển. Sợ rằng lính canh sẽ trừng phạt những người khác, tôi lao thẳng về phía chiếc dùi cui điện. Vì lý do nào đó, chiếc cán dùi cui bốc cháy, và người lính canh nhanh chóng lùi lại. Quần áo của tôi đã bị lửa thiêu rụi. Sau đó, họ đã đưa cho tôi sách Đại Pháp để đọc và không còn ngăn tôi phát chính niệm và luyện các bài công pháp nữa.
Kiên trì luyện công và giảng rõ sự thật
Lần đầu tiên tôi tiến hành một đợt tuyệt thực, tôi đã không ăn trong 48 ngày. Tôi tin rằng mục tiêu của tôi là sử dụng nó như một cơ hội để giảng rõ sự thật. Tôi bắt đầu phát chính niệm, học Pháp, luyện công và giảng chân tướng. Trong ngày, đôi khi tôi đọc to Chuyển Pháp Luân, luôn có một nhóm người đọc với tôi. Một số tù nhân bị bệnh đã được chữa lành sau khi tập luyện Pháp Luân Công. Khi một số tù nhân khác yêu cầu lính canh cung cấp cho họ thuốc chữa bệnh của họ, các lính canh nói họ tập luyện Pháp Luân Công với tôi để được chữa khỏi. Thỉnh thoảng bốn hoặc năm người chúng tôi luyện công cùng nhau trong một phòng.
Vào đêm giao thừa Tết Nguyên đán năm 2004, Thị trưởng đã đến kiểm tra nhà tù. Khi ông đến gần cánh cửa của tôi, tôi hét lên rằng tôi vô tội. Cận vệ của ông vội vã chạy đi khi họ nghe nói về Pháp Luân Công. Các lính canh sợ hãi và đã nói với tôi không được hét lên một lần nữa.
Tôi đã phát chính niệm, học Pháp, và luyện công mỗi ngày trong hơn một năm và chưa bao giờ buông lơi.
Liên tục hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo” để phản bức hại
Tôi bị chuyển đến nhà tù Nam Sơn tại thành phố Cẩm Châu vào tháng 04 năm 2005. Tuy nhiên, trong nhà tù Nam Sơn, họ không cho phép tôi luyện các bài công pháp. Tôi nói với họ tôi sẽ tu luyện Pháp Luân Công cho đến khi tôi chết. Trong một nỗ lực để đe dọa tôi, họ chuyển tiếp yêu cầu của tôi đến tất cả các cấp chính quyền, nhưng tôi đã không bị đe dọa. Tháng 05 năm 2005, tôi bị chuyển giao một lần nữa, lần giam giữ này là ở nhà tù Bàn Cẩm. Tôi từ chối hợp tác với các quan chức nhà tù, vì vậy họ buộc bốn đến năm tù nhân mang tôi đến nơi làm việc mỗi ngày. Trên đường đi làm việc, tôi hô: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Khi tôi đã mệt, tôi giảng rõ sự thật, và sau một thời gian, tôi lại hô lên. Sau đó, họ trói tôi vào ghế cọp, nhưng điều đó không thể ngăn tôi ngừng hô lớn và giảng rõ sự thật. Tôi bị trói vào ghế cọp trong ba ngày mà không có thức ăn và nước uống. Từ đó, họ thấy sợ tôi và không còn buộc tôi phải đi làm.
Tháng 10 năm 2005, tôi nhận được một lá thư từ một học viên bên ngoài nhà tù. Các lính canh nói với tôi rằng họ không thể đưa thư cho tôi, nhưng tôi kiên quyết rằng họ phải đưa nó cho tôi. Vì vậy, tôi phát chính niệm để khiến lính canh đưa cho tôi lá thư. Cuối cùng họ cũng đã đưa tôi lá thư. Các tù nhân nói rằng không thể tưởng tượng được các lính canh có thể bỏ qua một lá thư từ một học viên khác. Sau khi đọc lá thư, tôi quyết định rời khỏi nhà tù, do đó vào cuối tháng 10, tôi đã tuyệt thực.
Tôi đã được đưa đến bệnh viện và được truyền IV. Và kết quả là, cánh tay của tôi bị sưng lên và động mạch của tôi bị đông cứng. Do đó, họ không thể tiếp tục truyền dịch. Tôi đã không có bất kỳ chút nước hoặc thực phẩm nào trong vòng hai tháng, trong khi bị trói chặt vào chiếc ghế cọp. Năm đến sáu người đã bức thực tôi bằng cách chèn một cái ống vào dạ dày của tôi. Tôi có thể cảm thấy ống cao su cọ xát vào thực quản và dạ dày của tôi, gây ra cơn đau dữ dội. Nhà tù đã tổ chức một cuộc họp và thông báo rằng nếu có bất cứ ai có thể thuyết phục tôi ăn, người đó sẽ được giảm ba tháng thời hạn của họ. Nhiều người đã dành rất nhiều nỗ lực cố gắng để khiến tôi ăn, nhưng tôi kiên nhẫn và bền bỉ giảng rõ sự thật cho họ.
Vào cuối tháng 04 năm 2006, gia đình tôi nhận được ba thông báo tình trạng nguy kịch từ nhà tù. Tuy nhiên Phòng 610 đã can thiệp và từ chối thả tôi. Tôi đã bất tỉnh hầu như toàn bộ thời gian, trải qua tình trạng mờ mắt và mất khả năng kiểm soát việc vệ sinh của mình.
Để dụ dỗ tôi ăn, họ mang cho tôi các bài giảng của Sư phụ. Tôi khó có thể đọc được bởi vì tôi không có đủ sức để ngồi dậy và ngã xuống ngay sau khi tôi làm vậy. Dần dần tôi ngồi dậy và ngộ ra thực tế rằng là một đệ tử Đại Pháp, tôi không nên nằm xuống. Tôi muốn ngồi dậy, học Pháp và luyện công.
Phát chính niệm để loại bỏ các thế lực tà ác
Tôi bắt đầu ăn. Tôi đã rất yếu sau đó, nhưng dần dần tôi bắt đầu ngồi luyện tĩnh công.
Một tù nhân trong bệnh viện nhà giam thường tìm kiếm lỗi của tôi và phỉ báng Đại Pháp. Một buổi sáng khi tôi đang luyện các bài công pháp, anh ta chỉ tay và đột nhiên lao về phía tôi trong khi hét lên những lời tục tĩu. Tuy nhiên anh ta đột ngột lùi lại. Tôi liên tục phát chính niệm, và vào buổi chiều cùng ngày, anh ta bị ốm và bị truyền IV.
Lãnh đạo mới của ban kỷ luật của bệnh viện, Lý Cương, đã cố gắng ngăn cản tôi phát chính niệm. Tôi lờ ông ấy đi, do đó, ông ra lệnh cho một người trói tôi vào giường trong ba ngày ba đêm mà không cho tôi bất kỳ thức ăn hoặc nước uống nào. Vào ngày thứ tư, ngay sau khi họ cởi trói cho tôi, tôi đứng dậy và bắt đầu luyện công.
Một ngày khác, tôi đang ngồi luyện tĩnh công lúc 2 giờ sáng, Lý Cương đã xông vào với một cái dùi cui điện và bắt đầu la mắng tôi. Không kiểm soát tốt tâm tính của mình, tôi đã ngất đi. Khi tỉnh lại, ý nghĩ đầu tiên là tôi phải loại bỏ các thế lực tà ác, và sau đó tôi tiếp tục luyện công. Sau đó, tôi đã viết một lá thư để ghi lại sự tàn bạo [ở nhà tù] và tìm một người để gửi nó giúp tôi. Ngay sau đó, Lý Cương đã bị điều tra và bị đình chỉ công tác.
Trong một dịp khác, tôi đang phát chính niệm thì vị Giám đốc Ban truy tố cộng đồng và lãnh đạo bệnh viện đến kiểm tra nhà tù. Khi họ nhìn thấy tôi phát chính niệm, họ yêu cầu mọi người ngăn tôi lại, nhưng không ai di chuyển. Sau đó, một người chạm vào chân tôi, và sau đó ra hiệu cho họ và nói rằng tôi đã ngủ.
Những chuyện tương tự xảy ra rất thường xuyên. Tôi đã hình thành một ý niệm trong tâm trí của mình: “Bất kể điều gì xảy ra, tôi sẽ không từ bỏ.” Vào cuối năm 2008, một nhóm những kẻ hành ác đột nhiên xông vào căn phòng ngang qua hành lang bệnh viện và tát một đồng tu để ngăn cản anh phát chính niệm. Tôi không mở mắt, tôi tăng cường chính niệm của mình. Họ ở đó một thời gian dài và cuối cùng thì thầm: “Đừng làm phiền anh ta. Đi thôi.”
Ở trong căn phòng của bệnh viện, tôi đã bị giám sát 24 giờ. Tôi học Pháp mỗi ngày và phát chính niệm mỗi giờ. Tôi đi ngủ sau khi phát chính niệm vào 6 giờ tối và luyện bài công pháp thứ năm (tĩnh công) sau khi phát chính niệm lúc 08 giờ tối. Ba giờ sau đó, tôi đi ngủ sau khi phát chính niệm vào lúc nửa đêm. Tôi tỉnh dậy lúc 01 giờ sáng và luyện công trong khoảng 3-4 giờ. Sau khi phát chính niệm lúc 06 giờ sáng, tôi luyện các bài động công cho đến 08 giờ sáng. Sau đó tôi dậy sau 09 giờ sáng để học Pháp.
Một đêm, một người lính canh xem tôi luyện tĩnh công trong một thời gian dài, sau đó ông chào tôi và rời đi. Bệnh nhân trong cùng phòng đã nói với tôi về việc này vào sáng hôm sau. Họ hiếm khi nhìn thấy tôi ngủ, và đôi khi tôi cố tình không ngủ để kéo dài thời gian luyện tĩnh công của mình. Một ngày, tôi luyện tĩnh công sáu giờ, nhưng vẫn còn đầy năng lượng vào ngày hôm sau. Một dịp, Cục Quản lý giam giữ tỉnh đến để điều tra trường hợp của tôi. Để chuẩn bị, tôi không ngủ suốt buổi tối, nhưng học Pháp, phát chính niệm, và luyện công toàn bộ thời gian. Trong hệ thống giam giữ cấp tỉnh này, tôi được coi là một mục tiêu quan trọng, tuy nhiên, tôi cũng là tù nhân duy nhất không tuân theo chế độ nghiêm ngặt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/9/25/正信的力量在监狱得法、除恶的经历-263217.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/10/15/135865.html
Đăng ngày 16-1-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.