Bài viết của Mai Liên, một học viên Pháp Luân Công tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-11-2012] Các học viên Đại Pháp kiên định tin tưởng Sư phụ và Đại Pháp, tu luyện bản thân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, và làm việc vì lợi ích của người khác. Họ phấn đấu trở thành người tốt, vô ngã và cao thượng. Có rất nhiều câu chuyện cảm động về những việc làm tốt của họ. Sau đây, tôi xin chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của một người mẹ và cô con gái.

Bà Dương đã 64 tuổi. Bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1998 cùng con gái 17 tuổi của mình. Sau đó, bà Dương đã khỏi hết mọi bệnh tật mà bà mắc trước đó và kiên định tu luyện.

Năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công. Bà Dương, như những học viên khác, không hề sợ hãi và đã tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện lên cơ quan có thẩm quyền cao hơn vào tháng 10 năm 2000. Tại Bắc Kinh, bà giơ một biểu ngữ và hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Bà bị giam giữ bất hợp pháp trong hơn 70 ngày nhưng bà phản kháng lại cuộc bức hại và không viết tuyên bố bảo đảm. Sau đó, bà đã đi tới Bắc Kinh nhiều lần để phát chính niệm.

Con gái của bà cũng kiên định tu luyện Đại Pháp. Một lần khi cô đang dán những tờ giảng chân tướng, những người bị đầu độc bởi ĐCSTQ đã báo cô cho cảnh sát. Cảnh sát treo cô lên và đá cô hơn nửa giờ. Cô không nhượng bộ hay phản bội những bạn đồng tu, mặc dù cô bị thương nặng. Bà Dương và con gái bà đã cùng nhau tinh tấn đề cao.

Gần đây, bà Dương và con gái đều đã có một trải nghiệm độc đáo trong cùng ngày.

Có một xe tải hạng nhẹ đậu trên đường phố giữa hai tòa nhà xung quanh căn hộ của bà Dương vào khoảng lúc 4 giờ chiều ngày 10 tháng 03 năm 2012. Trên đường về nhà, khi bà đang đi phía sau xe tải thì người lái xe đột nhiên lùi xe mà không bấm còi hay nhìn gương chiếu hậu. Xe tải đâm vào ngực bà và các bánh xe chèn qua chân trái của bà. Người lái xe không dừng lại và tiếp tục lùi xe. Bà Dương kêu lên: “Sư phụ! Xin hãy nhanh cứu con! Sư phụ! Xin hãy nhanh cứu con!” Người lái xe nghe thấy tiếng kêu liền dừng lại và lái về phía trước. Kết quả là các bánh xe chèn qua chân trái của bà lần nữa.

Ba người trên xe tải nhanh chóng nhảy ra khỏi xe và kinh hoàng trước những gì họ thấy. Tuy nhiên, Bà Dương nói: “Tôi ổn. Đừng sợ. Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Xin hãy nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” cùng tôi ngay lập tức.” Bà nghĩ: “Mình có thể đứng dậy”. Họ từ từ giúp bà đứng lên và muốn đưa bà tới bệnh viện. Bà nói với họ rằng bà không cần tới bệnh viện: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi sẽ không kiếm lợi từ các anh. Chỉ cần đưa tôi về nhà thôi.”

Sau khi về nhà, bà thấy chân trái và ngực của bà bị sưng. Có một cục máu to cỡ quả trứng gà giữa ngực và lưng, và một cục khác nhỏ hơn ở phần dưới bên chân trái. Tuy nhiên, chúng biến mất khi bà dùng tay xoa chúng. Sau đó, bà nghĩ rằng mình có thể luyện công, bà đã cố luyện bài Pháp luân trang pháp. Bà có thể nâng tay lên và đứng trên đôi chân của mình. Xương không gãy dù bánh xe đã lăn lên chân bà 2 lần. Người lái xe đã rất ngạc nhiên khi thấy điều đó. Sau đó, bà Dương đã nói với họ về việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, về Chân-Thiện-Nhẫn, và làm việc vì lợi ích của người khác. Bà nói: ”Anh đã vất vả để kiếm sống. Hôm nay anh đâm vào tôi, nhưng tôi đã có sự bảo hộ của Sư phụ. Nếu không, anh có lẽ đã giết chết ai đó hôm nay rồi.” Bà nói với họ về sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp, giảng chân tướng về cuộc bức hại và khuyến khích họ thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó để đảm bảo được bình an. Sau khi chứng kiến sức mạnh kỳ diệu của Đại Pháp, ba người đó đã không còn tin vào những lời dối trá của Đảng Cộng sản và tất cả đều đồng ý thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Đúng là chuyện dữ lại hóa lành, họ muốn trả tiền cho gia đình bà, nhưng gia đình bà đã từ chối. Bà nói với họ rằng họ nên cảm ơn Sư phụ, rằng bà sẽ không đi bệnh viện và họ có thể tùy ý rời đi. Họ đã rất xúc động, không nói được gì hơn và rời đi, lòng đầy biết ơn.

Khi phát chính niệm vào lúc 6h tối hôm đó, bà Dương nghe thấy một giọng nói: “Cán ngươi vụn thành từng mảnh tại gần nơi ở của ngươi” Bà nói trong đầu: “Ta có thân thể kim cương bất hoại mà nhà ngươi không thể phá hủy.” Sau đó giọng nói đã biến mất. Ngày hôm sau, lưng và ngực của bà lại sưng lên. Bà khó thở và tim đập nhanh. Là một bác sỹ, bà nghĩ: “Có thể là có máu hoặc không khí trong phổi của mình.” Tuy nhiên, bà ngay lập tức không thừa nhận suy nghĩ này và tự nhủ: “Mình là một học viên Đại Pháp. Không thể nào có chuyện đó xảy ra với mình. Chính là tà ác muốn lấy mạng mình. Chính Sư phụ đã cứu mình.”

Bà nhớ lại chuyện xảy ra vào tháng 12 năm 2001. Cảnh sát đến nhà bà, gõ cửa và định bắt bà. Bà đã nhảy từ tầng 2 xuống và bị thương. Bà muốn có bằng chứng cho việc bị bức hại, vì vậy bà đã tới bệnh viện chụp X-quang. Kết quả cho thấy một vết đứt gãy vụn ở gót chân trái, gãy xương mắt cá chân trái và gãy xương nén của xương sườn. Tuy nhiên, những vết gãy này không làm phiền bà chút nào. Với việc học Pháp và luyện công, bà phục hồi nhanh chóng. Bà nghĩ: “Những gì xảy ra hôm này cũng sẽ không ảnh hưởng gì cả”. Bà chú trọng học Pháp và phát chính niệm. Vào ngày hôm sau, bà bắt đầu luyện công như bình thường và có thể đi lại. Vào ngày thứ ba, tất cả các chỗ sưng đã biến mất và bà có thể làm việc nhà. Sau đó bà có thể ra ngoài để giảng chân tướng và cứu người. Thật là kỳ diệu!

Cũng ngày hôm đó, con gái bà nhặt được một cái ví lớn tại bến xe buýt. Trong ví có 700 nhân dân tệ, một chứng minh thư, một thẻ ngân hàng và thẻ khám bệnh. Một người đàn ông lớn tuổi muốn lấy chiếc ví, nhưng cô đã không đưa nó cho ông ta. Cô nghĩ cô phải trả nó về cho chủ của nó vì cô là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng cô trả cho chủ chiếc ví bằng cách nào? Cô muốn đưa ví cho đài truyền hình và nhờ họ tìm chủ nhân chiếc ví. Sau đó, cô nghĩ không còn sớm nữa, do đó cô đi về nhà, và ngạc nhiên chứng kiến vụ tai nạn của mẹ cô và ba người trong xe tải đưa bà về nhà.

Vào buổi tối, cô gọi cho đài truyền hình, họ đã đưa tin về chiếc ví bị mất. Vào ngày hôm sau, chủ nhân chiếc ví vẫn không xuất hiện nên cô quyết định đi cùng với một người đồng tu đến địa chỉ trên chứng minh thư. Vì nó xa căn hộ của cô, họ quyết định đi bằng taxi. Trong taxi, họ giảng chân tướng cho người lái xe nhưng anh ta không tiếp nhận. Họ thấy buồn và nói với người lái xe: “Lý do chúng tôi trả 20 nhân dân tệ để bắt taxi của anh là vì chúng tôi nhặt được một chiếc ví có 700 nhân dân tệ trong đó. Chúng tôi muốn tìm chủ nhân của chiếc ví để trả lại. Trong ví cũng có một thẻ ngân hàng và thẻ khám bệnh. Chủ chiếc ví chắc đang rất lo lắng. Chúng tôi là những học viên Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và làm việc vì lợi ích của người khác.” Người lái xe taxi cảm động và nói: “Ngày nay, ai có thể làm việc đó – chỉ có các học viên Pháp Luân Đại Pháp mà thôi. Được chứng kiến chuyện này, tôi tin các bạn. Các bạn đã cho tôi cơ hội khi thuyết phục tôi thoái Đảng cộng sản và các tổ chức liên đới của nó. Không phải thật tuyệt vời nếu tôi có thể thoát khỏi thảm họa sao. Trước đây, tôi đã gia nhập đội thiếu niên tiền phong, xin hãy giúp tôi thoái nó!” Họ đưa một tấm thẻ có dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” cho người lái xe và anh ấy đã treo nó trong xe.

Sau khi rời khỏi taxi, họ phát hiện rằng đã đến sai địa chỉ, vì vậy họ lên xe buýt và hỏi người lái xe làm thế nào để đến được địa chỉ trên chứng minh thư và giải thích tại sao họ làm vậy. Người lái xe ngạc nhiên nói: “Các bạn quá tốt.” Họ đáp: “Chúng tôi là những học viên Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ tôi dạy chúng tôi làm người tốt. Chúng tôi phải trả ví cho chủ của nó.” Họ nói với mọi người trên xe buýt: “Chúng tôi sẽ nói với tất cả các bạn một điều tuyệt vời: hãy chắc chắn nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, Chân-Thiện-Nhẫn là tốt, và thoái Đảng cộng sản và các tổ chức liên đới của nó từ trong tâm của các bạn. Nó có thể đảm bảo cho các bạn được an toàn và thoát khỏi thảm họa. Trên 100 triệu người đã thoái Đảng. Nó rất quan trọng. Bởi vì chúng tôi tu Thiện, chúng tôi, những học viên Đại Pháp phải nói với các bạn điều này.

Nhiều người trên xe buýt đồng ý thoái Đảng cộng sản Trung Quốc. Một người trong số họ nói: “Tôi là lãnh đạo trong đơn vị của mình. Tôi là một đảng viên đảng cộng sản. Tôi muốn thoái đảng.” Sau khi thoái Đảng, những người đó đã rất hạnh phúc và vẫy tay tạm biệt khi họ rời khỏi xe buýt.

Trên đường đến căn hộ, họ nói với hai người về việc họ đang làm. Những người này rất cảm động và cũng thoái Đảng. Cuối cùng, họ đến khu nhà và nói với người bảo vệ. Anh ấy cũng cảm động và ca ngợi những học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người thực sự tốt. Anh ấy cũng đồng ý thoái Đảng. Với sự giúp đỡ của anh ấy, họ đã tìm được đúng căn hộ, nhưng người chủ không có nhà. Làm gì đây? Họ không có lựa chọn nào ngoài việc nhờ người hàng xóm. Họ cho số điện thoại của họ cho những người hàng xóm, những người đã chứng kiến lòng tốt của các học viên Pháp Luân Đại Pháp, hiểu chân tướng và đồng ý thoái Đảng.

Họ tìm kiếm chủ nhân chiếc ví cả ngày hôm đó nhưng không thành công. Sau khi họ quay trở về, người chủ không gọi lại. Lo ngại rằng chủ nhân chiếc ví lỡ mất cuộc hẹn khám bệnh, họ gọi cho đài truyền hình lần nữa đề nghị phát tin một lần nữa, nhưng đài truyền hình không thực hiện. Họ có thể làm được gì nữa đây? Đột nhiên, họ nhớ ra và nhờ Sư phụ giúp. Sau đó vào ngày hôm sau, người họ hàng của cô ấy tới và nghe được câu chuyện.Cô kiểm tra ví và thấy hóa đơn thanh toán điện thoại cùng với số điện thoại trên đó. Họ gọi cho người chủ, và người chủ chiếc ví đã đến nhận ví cùng bạn trai của mình. Chủ nhân chiếc ví nói rằng cô ấy đã nhiều lần khóc vì mất ví bởi vì đó là ngày cuối cùng để thay đổi lịch hẹn khám bệnh. Họ rất hạnh phúc và muốn trả tiền và mời mọi người đi ăn. Bà Dương và con gái bà từ chối một cách lịch sự. Họ nói với người chủ chiếc ví và bạn trai của cô ấy rằng họ nên cảm ơn Sư phụ và giảng chân tướng cho họ. Cả hai đều đồng ý thoái Đảng và đi về cùng với một đĩa Thần Vận. Sau quá trình lâu dài và vất vả tìm chủ nhân chiếc ví, tổng cộng 18 người đã được cứu.

Từ hai trải nghiệm độc đáo xảy ra cùng một ngày này, bà Dương và con gái bà đã cho nhiều người nhận thấy được những lời dối trá mà Đảng cộng sản đã vu khống và phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp và cho họ thấy sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/29/母女同一天经历的两件事-265991.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/27/136801.html

Đăng ngày: 6- 2 – 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share