Bài viết của một học viên từ Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 27-11-2012] Một ngày nọ, biên tập viên của một tạp chí của Trung ương xúc động nói với tôi trong một cuộc trò chuyện: “Tôi thường ra đề kiểm tra các sinh viên có trình độ tiến sĩ và thạc sĩ. Tôi thấy rằng tất cả họ chỉ chép những câu trả lời từ sách. Họ thiếu tư duy độc lập. Nhưng chị thì khác. Chị tư duy mạch lạc và có phân tích. So với họ, chị vượt trội hơn hẳn. Đã 20 năm trôi qua kể từ khi chúng ta gặp nhau lần cuối, nhưng chị không hề thay đổi.”
Chồng tôi là một sĩ quan đang phục vụ trong quân đội. Vì anh ấy rất tích cực làm việc, quân đội đã thăng quân hàm cho anh ấy. Ngày nay do sự thoái hóa trong xã hội, tham nhũng trong quân đội tràn lan. Kể từ khi chúng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chúng tôi luôn hành xử theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Chúng tôi không hối lộ cấp trên để có được một căn hộ mới. Chúng tôi đặc biệt coi nhẹ lợi ích vật chất. Mặc dù thỉnh thoảng hai vợ chồng tôi vẫn có mâu thuẫn trong cuộc sống hàng ngày, chúng tôi luôn luôn cố gắng hướng nội để tìm thiếu sót. Ví dụ, trong quá khứ, tôi hay phàn nàn về tất cả mọi việc và dường như chỉ luôn luôn thấy thiếu sót của người khác. Bây giờ, tôi đã biết nhìn nhận những thiếu sót của bản thân và ngừng phàn nàn mọi chuyện. Tôi cũng có thể khắc phục những thiếu sót của mình nhờ nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn được giảng trong Pháp Luân Đại Pháp. Nhờ vậy, mọi xung đột có thể dễ dàng giải quyết.
Hai vợ chồng tôi kết hôn vào năm 1993. Chúng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999. Thông qua việc học Pháp, tôi đã ngộ được rất nhiều nguyên lý ở cao tầng và ý nghĩa của cuộc sống. Tôi kiên định làm một người tốt và có đạo đức. Tôi là một kế toán tại một công ty. Trước nhà tôi có một công viên. Hàng ngày tôi thường tới đó để luyện các bài công pháp trước khi đi làm. Khi tôi đi làm về, tôi sẽ học Pháp hoặc luyện công. Nhờ sự đề cao tâm tính, tôi được quân đội phong danh hiệu “Người vợ sĩ quan mẫu mực”. Trong sáu tháng, tôi được đắm mình trong vẻ đẹp của việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công một cách tàn bạo vào tháng 07 năm 1999. Kể từ đó tất cả các học viên Pháp Luân Công đã phải chịu những mức độ bức hại khác nhau. Năm 2001, tôi bị Phòng 610 và Cục an ninh công cộng địa phương bức hại và bị tra tấn dẫn tới gãy vụn xương phần thân dưới. Bác sĩ nói với tôi rằng một trong những vết rạn xương không thể nhìn thấy trên phim, và nhiều khả năng tôi sẽ phải dùng nạng đến cuối đời. Công an từ Phòng 610 và các ban ngành công an địa phương liên tục sách nhiễu tôi ngay cả khi tôi phải nằm liệt giường. Khi họ không đạt được những gì họ muốn, họ đến lục soát nhà của bố mẹ tôi và đe dọa họ: “Con gái của ông bà có thể bị kết án năm đến mười năm tù giam. Nếu ông bà muốn giảm án tù, ông bà phải hợp tác với chúng tôi. “Bất chấp nhiều lần cha mẹ tôi liên tục cầu xin họ cho phép tới viện chăm sóc tôi, họ đã từ chối. Họ thậm chí không nói cho cha mẹ tôi biết tôi đang bị giam ở đâu. Bởi vì điều này, cha mẹ tôi đã khóc ròng mỗi ngày. Một ngày nọ, trưởng phòng an ninh công cộng địa phương đã cố gắng dụ tôi vào bẫy bằng cách lợi dụng tình cảm của tôi với gia đình. Đầu tiên ông ta bảo cha mẹ tôi viết cho tôi hơn 20 lá thư. Sau khi đã có trong tay những lá thư, ông ta sử dụng chúng như một vật mua chuộc. Ông ta đi quanh phòng của tôi sau khi đưa cho tôi một trong các lá thư để đọc, và nói: “Chị có muốn biết những gì đang xảy ra ở nhà không? Chị có muốn đọc tất cả các lá thư của cha mẹ chị viết không? Thế thì hãy nói cho tôi biết những tài liệu giảng chân tướng Pháp Luân Công này lấy từ đâu. Ai là người liên lạc với vợ chồng chị?” Thấy âm mưu của mình không thành, ông ta rời đi. Cha mẹ tôi đã rất lo lắng khi họ không nghe được bất kỳ tin tức gì về tôi.
Vài ngày sau đó, hơn mười người từ quân đội, cục an ninh công cộng địa phương, Phòng 610 và đơn vị công tác của tôi đến khu tôi bị giam giữ, một nơi biệt giam và bị theo dõi 24 giờ một ngày bởi hai lính canh. Họ đưa cả chồng tôi đi cùng. Ban đầu, chồng tôi đang chờ đơn vị chuyển anh về quê vào cuối năm nay. Sau khi tôi bị thương, đơn vị điều bốn người tới quê của anh ấy và đưa anh ấy trở lại đơn vị.
Vào lúc đó, tôi vẫn bị một vết rạn phía dưới đốt sống lưng. Tôi nằm trên giường, không thể di chuyển. Tôi không kìm được nước mắt khi thấy chồng mình. Tôi biết mình đã không làm gì sai. ĐCSTQ đã bức hại người tốt. Chồng tôi là người duy nhất hiểu tôi. Tôi biết rằng anh sẽ không phàn nàn về những gì tôi đã trải qua. Tôi chỉ hy vọng rằng anh sẽ không quá lo lắng về tôi , hoặc bị bức hại bởi ĐCSTQ. Do có rất nhiều người ở đó, tôi không thể nói bất cứ điều gì với anh. Chồng tôi và tôi chỉ được gặp nhau chưa đầy 10 phút, nhưng bị theo dõi bởi hơn 20 người. Một thảm kịch như vậy chỉ có thể xảy ra dưới chế độ của ĐCSTQ, nơi nhân quyền và nhân phẩm bị phớt lờ.
Công an từ Phòng 610 và Phòng an ninh công cộng địa phương đến gán tội cho tôi nhiều lần. Tôi mua máy tính vào năm 1997 trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, nhưng họ cáo buộc tôi cố tình mua máy tính để sản xuất tài liệu giảng chân tướng Pháp Luân Công. Một số bạn bè tốt đã đến nhà thăm tôi. Các quan chức buộc tội tôi “Tụ tập trái pháp luật”. Những lời buộc tội là nhằm bôi nhọ tôi. Thấy tôi không hợp tác, họ đe dọa tôi bằng cách nói rằng nếu tôi không nói cho họ biết các tài liệu lấy từ đâu, hay người nhận những tài liệu này là ai, họ sẽ dùng các sách Đại Pháp và các tài liệu mà họ đã tịch thu từ nhà tôi để buộc tội chồng tôi sản xuất chúng, buộc anh tội “gây rối trật tự xã hội.” Điều đó sẽ hủy hoại tương lai của anh ấy và anh ấy sẽ không còn thu nhập.
Các lực lượng vũ trang rất lo lắng về các sĩ quan quân đội có thành viên trong gia đình là những học viên Pháp Luân Công. Họ đã tổ chức hết cuộc họp này đến cuộc họp khác, viết báo cáo để đối phó với chúng tôi. Để giữ được chức vụ của họ, các chính ủy viên quân đội đã cố gắng tạo áp lực ép chồng tôi ly dị tôi. Một trong số họ đe dọa anh ấy: “Nếu anh không nộp đơn xin ly hôn, tương lai chính trị của anh sẽ chấm dứt. Nếu anh làm theo lời chúng tôi, chúng tôi sẽ lo vấn đề đó cho anh.” Một người khác nói: “Ngày nay, người ta có xu hướng đổi nhà, đổi xe, và đổi vợ. Đây là cơ hội cho anh thực hiện thay đổi đấy.” Chồng tôi nói: “Là con người, chúng ta phải có lương tâm và đạo đức. Chúng ta không thể đục nước béo cò.” Một trong những người bạn tốt của chồng tôi khuyên anh, “Vợ của anh sẽ bị kết án ít nhất năm năm tù giam.Các bác sĩ nói rằng cô ấy sẽ bị tàn phế. Anh có thực sự muốn chăm sóc cô ấy đến cuối đời không? Nếu anh làm thế, anh sẽ không có tương lai đâu.” Chồng tôi đã không bị thuyết phục.
Trong thời gian đó, mọi người bàn tán về việc mua nhà ở phúc lợi. Để có được một căn hộ khác, nhiều người trong quân đội đã đệ đơn xin ly dị giả. Ví dụ, nếu chồng tôi ly hôn với tôi, anh ấy sẽ được cấp một căn hộ khác ngoài căn anh ấy đang sống. Ngoài ra, anh ấy sẽ nhận được hàng chục ngàn đô la trợ cấp nhà ở. Nhưng chồng tôi không hề bị cám dỗ.
Các lãnh đạo của quân đội vẫn không từ bỏ việc thuyết phục chồng tôi ly dị tôi. Họ đã cử phó phòng nhân sự tới quê của chồng tôi, nơi cách xa hàng ngàn dặm, để thuyết phục và đe dọa mẹ chồng tôi rằng: “Nếu con trai bà không ly dị vợ, tôi sẽ giam anh ta lại ” Mẹ chồng tôi nói: “Luật pháp cho phép tự do kết hôn. Chúng muốn hay không muốn ly hôn, đó là việc của chúng. Tôi cho con trai mình phục vụ trong quân đội, và nếu anh giam con tôi chỉ vì nó không muốn ly hôn, tôi sẽ không để anh yên đâu!”
Cha tôi đã từng là một sinh viên đại học. Ông cũng đã chứng kiến nhiều phong trào khác nhau được phát động bởi ĐCSTQ tà ác. Lo sợ rằng tương lai của chồng tôi sẽ bị hủy hoại chỉ vì tôi, cha tôi đã cố gắng thuyết phục anh ly dị tôi: “Con gái tôi sẽ bị bỏ tù ít nhất năm năm. Hơn nữa, nó còn bị liệt. Hiện tại, nó vẫn không muốn bị “chuyển hóa”. Phòng 610 và Phòng an ninh công cộng địa phương sẽ không tha cho nó đâu. Nếu anh ly dị con gái tôi, chúng tôi sẽ không nói rằng anh đã làm điều gì sai.” Chồng tôi nói: “Cô ấy không làm gì sai cả. Tại sao con phải ly dị cô ấy? Một người đàn ông phải có đạo đức tốt.”
Chồng tôi, là một người tu luyện chiểu theo các nguyên tắc và tiêu chuẩn đạo đức của Pháp Luân Đại Pháp. Anh không hề bị lay động khi đối mặt với lợi ích cá nhân. Trong lúc bối rối, quân đội đã biệt giam chồng tôi trong ba tháng. Anh đã được chấp thuận thuyên chuyển, nhưng bây giờ lại bị giam lỏng.
Tôi đã bị giam trong một bệnh viện nhà tù. Một trong các lãnh đạo, người đã gặp tôi ở đó, nói với bố mẹ tôi rằng tôi gần như ngất đi khi ông ấy đến thăm. Sau đó, cha mẹ tôi đã đến nhiều cơ quan khác nhau để xin trợ giúp cho tôi. Ba tháng sau, cuối cùng tôi đã được “thả nhờ đóng bảo lãnh.” Phòng 610 và Cục an ninh công cộng địa phương yêu cầu cha mẹ tôi hợp tác với họ để “chuyển hóa” tôi. Họ khóa điện thoại nhà của tôi trong một hộp kim loại để tôi không thể sử dụng nó. Họ không cho người ngoài đến thăm tôi. Tôi chỉ có thể ở tại nhà của cha mẹ mình.
Lo sợ rằng tôi sẽ lại bị văn phòng công an bắt và giam trong tù để tiếp tục tra tấn, cha tôi đã hình thành một thái độ hận thù chống lại tôi để bảo vệ tôi. Ông bắt đầu đánh đập và la mắng tôi với nỗ lực “chuyển hóa” tôi. Tôi kiên định tu Đại Pháp và từ chối “chuyển hóa”. Thấy không có kết quả, cha tôi đã cố gắng buộc chồng tôi ly dị tôi, hy vọng rằng nếu không có bất kỳ thu nhập hoặc hỗ trợ từ những người thân, tôi sẽ từ bỏ tu luyện Đại Pháp. Sau khi chồng tôi từ chối hợp tác với ông, cha tôi đã rất giận dữ. Ông kêu gọi tất cả người thân của tôi đến nhà chúng tôi và nói với họ rằng đây là cơ hội cuối cùng để họ gặp tôi trước khi ông gửi tôi trở lại nhà tù.
Tôi đã là con cưng của cha từ khi còn nhỏ. Dưới sự chăm sóc của cha mẹ, tôi lớn lên mà không phải lo lắng gì. Bây giờ phải đối mặt với cuộc bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc, ông rất sợ rằng tôi sẽ lại bị bức hại. Ông đã sử dụng đủ các chiêu trò để cố gắng ngăn cản tôi tu luyện Đại Pháp. Tôi bắt đầu tự hỏi, “Tại sao cha tôi lại phi lý và không thể phân biệt chính tà như vậy? Tại sao ông lại sợ ĐCSTQ đến thế? Ông ấy biết rõ hơn bất cứ ai rằng con gái mình đã không làm điều gì sai mà chỉ muốn tu luyện Đại Pháp. Tại sao ông ấy cố gắng buộc con gái mình nói dối? Mọi người đã nói về tà linh đảng cộng sản. Cha tôi chắc hẳn đã bị tà linh đảng cộng sản thao túng. Các phong trào của ĐCSTQ, hết lần này đến lần khác, đã làm nhiều người Trung Quốc như cha tôi sợ hãi. Mọi người đang là nạn nhân của tuyên truyền ĐCSTQ.” Bị cha tôi đánh đập và la mắng, tôi âm thầm khóc. Tôi biết ông đã bị đầu độc bởi các tin bịa đặt của ĐCSTQ. Ông đã làm một điều xấu trong khi nghĩ rằng ông đã giúp tôi tránh khỏi cuộc bức hại.
Sau khi chồng tôi biết tôi đang bị đối xử như thế nào, anh đã nhanh chóng đến nhà của bố mẹ tôi và đưa tôi về nhà (bất chấp áp lực từ các bên). Sách Đại Pháp của chúng tôi, máy tính, máy quay phim, thư từ cá nhân, đồng hồ, đĩa, vv… đã bị phòng công an tịch thu. Mặc dù đã sáu tháng trôi qua, do rất nhiều điều khủng khiếp đã xảy ra với chúng tôi, tôi không thể tin rằng tôi đã quay trở lại nhà riêng của mình. Tôi biết chồng tôi đã trải qua rất nhiều chuyện. Phòng tổ chức quân đội đã nhiều lần cố gắng buộc anh phải ly dị tôi. Nhưng bây giờ, anh ấy không chỉ từ chối mà còn đưa tôi về nhà để chăm sóc. Sau khi chồng tôi đưa tôi về nhà, chúng tôi bị quân đội giám sát. Họ không giao cho chồng tôi bất kỳ công việc cụ thể nào. Trong ngày, họ bắt anh báo cáo cho quân đội. Vào cuối tuần, nếu anh muốn rời khỏi nhà, anh ấy phải xin phép quân đội và bị một giám sát đi kèm. Bây giờ, lính canh có thêm một nhiệm vụ nữa, đó là theo dõi chúng tôi. Điện thoại nhà và nơi ở của chúng tôi liên tục bị theo dõi.
Cảnh sát từ cục an ninh công cộng gọi cho chồng tôi và dặn anh ấy không được giữ tôi ở nhà. Chồng tôi từ chối nghe theo họ. Trong khi đó, mẹ tôi và một nhà giáo cũ và vợ của ông ấy (một giáo sư đại học) đến nhà chúng tôi để thuyết phục tôi từ bỏ tu luyện Đại Pháp. Chồng tôi, người đang ngồi cạnh họ, nói: “Là giáo viên, bác có nhiệm vụ dạy học sinh một cách đúng đắn, nêu gương tốt, và giải quyết các tình huống khó xử của học sinh. Làm sao bác có thể sử dụng những lời dối trá để dạy học sinh tốt được?” Họ không còn gì để nói và ra về.
Ngay trong cuộc bức hại tôi vẫn kiên định học Chuyển Pháp Luân và luyện năm bài công pháp. Dần dần, sức khỏe của tôi hồi phục một cách kỳ diệu. Chồng tôi đã bị bắt vào một trại lao động để phục vụ hai năm vì không báo cáo thành viên Pháp Luân Công trong nhà mình cho quân đội. Tôi nhiều lần xin được thăm anh ấy, nhưng không được phép. Thấy sức khỏe của tôi đã phục hồi một cách nhanh chóng, một số sĩ quan quân đội hỏi tôi đã làm thế nào. Tôi nói với họ rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công. Sau đó tôi tiếp tục trả lời các câu hỏi của họ, làm rõ các hiểu lầm và những nhận thức sai của họ về Pháp Luân Công. Sau khi nghe tôi giải thích, một trong những sĩ quan cao cấp nói, “Chân tướng phải được nói ra.” Một sĩ quan khác đóng cửa để lắng nghe tôi giảng chân tướng về vụ tự thiêu ở quảng trường Thiên An Môn được dàn dựng. Ông ấy nói, “Những lời nói của chị như một quả bom nguyên tử. Nhiều cán bộ lãnh đạo chủ chốt ở đây thực sự sợ chị, nhưng họ không thể để chị đi.”
Lấy đủ mọi lý do, quân đội từ chối không để tôi gặp chồng tôi. Tôi đã viết một bức thư gửi đến Sở chỉ huy quân sự Bắc Kinh, nhưng tôi không nhận được hồi âm. Đôi khi, tôi nhìn chằm chằm vào những đám mây trên bầu trời với thần trí lơ mơ, lo rằng ĐCSTQ tà ác có thể làm hại chồng tôi. Tôi tự nhủ: “Là một người vợ, tất nhiên là mình có quyền gặp chồng mình.” Vì vậy, tôi đã tìm đến chính ủy của quân đội và đề nghị ông trả lời rõ ràng. Tôi nói với ông rằng tôi sẽ tuyệt thực từ phút đó nếu tôi không gặp chồng tôi. Ba ngày sau, vì sợ rằng tôi sẽ chết đói, cha tôi đã rất lo lắng và đưa tôi đến gặp các sĩ quan quân đội. Một trong những giám sát viên quân đội nhanh chóng hỏi ý kiến cấp trên cách xử lý tình hình, nhưng lại bảo tôi về nhà để chờ câu trả lời. Tôi khẳng định rằng tôi sẽ không đi bất cứ nơi nào, trừ khi tôi nhìn thấy chồng mình, cho dù anh còn sống hay đã chết. Một giờ sau đó, họ đã đồng ý điều một chiếc xe đến đưa tôi đi gặp chồng tôi. Sau đó, tôi đã có thể đi tới đó một mình để gặp chồng mình.
Ba tháng sau, quân đội giở trò với tôi. Họ cử ba cán bộ và đưa chồng tôi đi bằng máy bay đến một trại lao động cưỡng bức cách xa hàng nghìn dặm.
Sau khi sức khỏe của tôi đã được khôi phục hoàn toàn, Phòng 610 một lần nữa cố gắng bắt tôi. Vì vậy, tôi đã buộc phải rời nhà và định cư ở nơi khác. Nhân viên từ các lực lượng vũ trang điên cuồng tìm kiếm tôi. Họ theo dõi cha mẹ tôi và trốn tại nhà của chị gái tôi. Một ngày nọ, tại nhà của chị tôi, mẹ tôi đi đóng cửa sổ. Đột nhiên, một cái đầu chui ra khỏi bụi cây và hét vào mặt mẹ tôi: “Con gái của bà ở đâu?” Ông ta cho biết đã ẩn náu ở đó vài ngày.
Một năm sau, chồng tôi được thả từ trại lao động sau khi thời hạn của anh ấy kết thúc và bị đưa trở lại quân đội. Quân đội đã không cho chồng tôi về nhà, và nói rằng, “Vợ của anh không có nhà. Anh không có nhà để về. Hãy ở lại trong quân đội. “Thực tế, họ đã cố gắng giam lỏng anh ấy. Hai năm trước, anh ấy đã bị bức hại vì bảo vệ vợ mình (chỉ vì tôi là một học viên Pháp Luân Công) và anh ấy bị ép phải ly dị tôi. Bây giờ anh ấy không thể về nhà vì vợ không có ở đó.
Sau nhiều khó khăn, tôi đã biết được tình hình khắc nghiệt của chồng tôi qua gia đình và bạn bè của tôi. Tôi quyết định trở về nhà để tìm anh ấy. Khi tôi đến đơn vị, các sĩ quan đã bị sốc khi nhìn thấy tôi. Sau đó tôi yêu cầu họ cho phép chồng tôi được về nhà với tôi. Họ đã cố gắng trì hoãn bằng cách giả vờ họ muốn đưa tôi ra ngoài ăn tối, ngay cả khi họ đang gọi cho Phòng 610. Một lát sau, vài chiếc xe từ Phòng 610 đến và đưa tôi đi. Đơn vị nhanh chóng gọi chồng tôi và nói, “Vợ của anh sẽ không trở lại lần này. Hãy chuẩn bị tinh thần đi.”Tuy nhiên, sau khi thẩm vấn tôi, Phòng 610 không thể tìm thấy bất cứ điều gì mà họ có thể sử dụng để gán tội cho tôi và tôi đã được thả. Đơn vị cũng đã quá mệt mỏi với các thủ thuật để bức hại tôi. Cuối cùng, sau hai năm, hai vợ chồng tôi đã được đoàn tụ.
Một vài năm sau, tôi gặp vợ chồng thầy giáo cũ của tôi, người đã từng đến thăm tôi. Họ kể với tôi rằng họ đã xem xong Cửu bình. Họ biết những gì tôi đã trải qua. Thấy rằng tôi đã phục hồi sức khỏe quá nhanh, và tôi nhìn trẻ hơn nhiều so với trước đây, họ đã rất ngạc nhiên và thể hiện quan tâm đến việc tu luyện Pháp Luân Công.
Đây là con đường khó khăn mà chúng tôi đã trải qua trong vài năm qua. Từ trải nghiệm của tôi, người ta có thể thấy rằng ĐCSTQ tà ác hoàn toàn mất lý trí trong cuộc bức hại điên cuồng Pháp Luân Đại Pháp. Câu chuyện của tôi cũng phản ánh việc lòng kiên tín vào Pháp Luân Đại Pháp của hàng ngàn đệ tử Pháp Luân Đại Pháp đã giúp họ vượt qua nhiều khổ nạn, chống lại cuộc bức hại và có một cuộc sống mới như thế nào.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/27/军人家属自述在迫害中坚修法轮大法的历程-265941.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/21/136736.html
Đăng ngày 29-1-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.