Bài viết của các học viên Hồng Kông

[MINH HUỆ 12-01-2013] Đêm hôm qua, vài chục học viên Hồng Kông đã cùng nhau chia sẻ. Một số nói về kinh nghiệm giúp người Trung Quốc thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó. Một số nói về kinh nghiệm chứng thực Pháp và thiết lập điểm giảng chân tướng của họ ở Mỹ.

1. Các học viên Đài Loan đến Hong Kong để chứng thực Pháp, không phải để bị bức hại

Một học viên Đài Loan chia sẻ kinh nghiệm của cô ấy. Một lần cô ấy trừ bỏ đi những thứ bất hảo mà tà ác dùng để che tấm biểu ngữ Đại Pháp của chúng ta. Sau đó cô bị cảnh sát bắt giữ và thu giấy tờ. Cô ấy không thể quay lại Đài Loan. Cô phải trình diện cảnh sát hàng ngày. Đáng kinh ngạc hơn, chúng tôi nghe nói rằng cảnh sát Hồng Kông đã dùng những biện pháp giống với cảnh sát Trung Quốc Đại Lục: họ cách ly người học viên Đài Loan khỏi các học viên Hông Kông. Họ lột trần cô hai lần để khám xét. Họ từ chối tìm một người phiên dịch cho cô ấy để làm nhụt ý chí của cô. May mắn là học viên Đài Loan này có chính niệm mạnh nên đã không sợ hãi.

2. Các học viên Hong Kong có trách nhiệm bảo vệ các học viên Đài Loan

Khi tôi nghe nói về việc các học viên Đài Loan bị cảnh sát đưa đi, tôi phát hiện ra rằng nhiều học viên Hong Kong chỉ đơn giản là đứng nhìn. Tôi muốn hỏi: “Các học viên Hồng Kông, lúc ấy các vị đang làm gì vậy? Lúc ấy các vị đang nghĩ gì? Các vị bị tê liệt hay các vị cho rằng việc ấy là đúng? Các vị có nghĩ đến việc bảo vệ đồng tu không?”

Tà ác ở Hồng Kông rất hung hăng. Các học viên Đài Loan đã đến để giúp đỡ chúng ta. Tà ác vẫn có thể hại người vì các học viên Hồng Kông đã không đề cao như một chỉnh thể. Nếu các học viên Hồng Kông có thể làm tốt, có lẽ các học viên Đài Loan đã không bị bức hại.

Một hôm ở điểm giảng chân tướng, một học viên Đài Loan giảng chân tướng cho một thành viên của Hiệp hội Hỗ trợ Thanh niên Hồng Kông. Người này lấy điện thoại ra chụp ảnh người học viên. Người học viên tốt bụng đã vài lần lấy tay hạ chiếc điện thoại của người kia xuống, hi vọng rằng anh ấy sẽ lắng nghe cô nói.

Sau đó người của Hiệp hội Hỗ trợ Thanh niên Hồng Kông nói với tôi: “Nếu là trước đây, tôi sẽ đánh rơi điện thoại xuống đất và bắt đền cô ấy vì cái điện thoại hỏng. Tôi sẽ nói với cô ấy rằng cứ nói với tôi là được rồi, đừng đụng vào điện thoại của tôi.” Việc này nhắc nhở tôi rằng, khi các học viên Đài Loan đến, các học viên Hồng Kông có trách nhiệm chia sẻ về những thông tin hiện tại ở Hồng Kông và về việc làm thế nào để bảo vệ chính mình để tránh những tổn thất và bức hại không cần thiết.

3. Các học viên Đài Loan đến chứng thực Pháp ở Hồng Kông thật xuất sắc

Tôi nghe các học viên trong Phật học Hội Hồng Kông nói: “Hãy mở thêm điểm giảng chân tướng. Các học viên Đài Loan có thể đến giúp chúng ta.” Đã nửa năm kể từ khi tà ác bắt đầu can nhiễu điểm giảng chân tướng ở các điểm du lịch ở Hồng Kông. Tôi không biết bao nhiêu học viên Đài Loan đã đến. Cá nhân tôi biết khoảng vài chục người. Một số học viên giúp chúng tôi phân phát báo khi họ ở Hồng Kông.

Các học viên Đài Loan không lớn lên trong văn hóa Đảng. Họ thật tốt bụng. Chia sẻ với họ rất có lợi ích. Lần nào tôi thấy các học viên Đài Loan đến Hồng Kông, tôi muốn nói với họ từ tận trái tim tôi: “Xin cảm ơn, các bạn đã vất vả rồi!”

Các học viên Đài Loan đề xuất rằng nên mở nhạc Đại Pháp ở các điểm du lịch giảng chân tướng. Trường ở đó rất tĩnh khi tôi mở nhạc Đại Pháp. Các học viên Đài Loan đề nghị tôi đặt thêm một chiếc TV để giảng chân tướng. Và tôi đã đặt thêm một chiếc TV. Các học viên Đài Loan hỏi tôi chúng ta nên nói như thế nào để thuyết phục người [Trung Quốc] ở Hồng Kông thoái xuất ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Tôi đề nghị: “Chào mừng đến với Hồng Kông! Chúc bạn những điều tốt lành.” Nếu họ trả lời, chúng ta sẽ giảng chân tướng cho họ và bảo họ rằng chúng tôi có thông tin tốt lành muốn chia sẻ. Nếu họ không đáp lại mà chỉ bước đi nhanh hơn, chúng ta sẽ khuyên họ nhớ rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Các học viên Đài Loan đã làm theo cách này và cảm thấy hạnh phúc cho những chúng sinh đã có quyết định đúng.

Các học viên Đài Loan đến Hồng Kông để chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh trong thế giới của họ. Họ không cần phải nghe theo các học viên Hồng Kông trong mọi việc. Khi họ thấy chỗ nào cần cải thiện, họ có thể chỉ ra một cách thiện chí và đề xuất các phương án, và như vậy chúng tôi có thể đề cao cùng nhau

Tôi nhớ rằng một học viên Đài Loan đến thẳng điểm giảng chân tướng sau khi chuyến bay của anh ấy hạ cánh. Một học viên khác gặp phải nghiệp bệnh vào đêm mà anh ấy đến Hồng Kông nhưng việc đầu tiên anh ấy làm vào sáng hôm sau là đến điểm giảng chân tướng. Tôi tin rằng tất cả các học viên Đài Loan đến Hồng Kông vào thời điểm khó khăn này đều gặp phải khảo nghiệm lớn – có thể không phải là khảo nghiệm sinh tử nhưng ít nhất là khảo nghiệm tâm sợ hãi. Do vậy, họ thật xuất sắc.

4. “Một vị Phật chuyển tay một cái, thì bệnh của toàn nhân loại sẽ không còn” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã trải qua rất nhiều khảo nghiệm tâm tính trong 3 tháng qua. Đôi khi tôi không biết khi nào tôi có thể ra ngoài hay về nhà. Đôi khi tôi nhận được những cú điện thoại bất ngờ khi đang học Pháp hoặc luyện công. Đôi khi tôi đến trợ giúp điểm giảng chân tướng hoặc phát chính niệm giúp các đồng tu bị bắt hoặc đến tòa án giải cứu học viên. Chưa hết, chúng tôi còn phải tổ chức gặp mặt chia sẻ vào ban đêm.

Trái tim tôi đau nhói vì tà ác vu khống Sư phụ và Đại Pháp. Nhưng một số học viên đã không thể thống nhất với nhau và phàn nàn về nhau , trực tiếp hoặc sau lưng. Khi tôi không biết làm thế nào để xử lý một số khổ nạn, tôi thường giữ cho nước mắt khỏi trào ra ở điểm giảng chân tướng nhưng đã khóc nức nở sau khi về nhà.

Tôi biết ơn sự từ bi và bảo hộ của Sư phụ. Tôi biết rằng tôi đã không tu luyện tốt, nên tà ác có thể lợi dụng tôi. Đôi khi tôi nản lòng và nghĩ: “Sư phụ nói rằng ‘Một vị Phật chuyển tay một cái, thì bệnh của toàn nhân loại sẽ không còn’ (Chuyển Pháp Luân). Tại sao nhiều học viên Đại Pháp ở Hồng Kông như vậy mà không dọn sạch được một chút tà ác này?”

5. Lùi một bước

Vào ngày 22 tháng 10, những kẻ xấu đã tới can nhiễu điểm giảng chân tướng của tôi. Vào đêm thứ ba, họ chiếm điểm đó cả đêm. Vào sáng ngày 24, khi các học viên đến, họ thấy Hiệp hội Hỗ trợ Thanh niên Hồng Kông đã chiếm mất địa điểm.

Các học viên quyết tâm chuyển sang phía bên kia đường và sắp xếp các bảng trưng bày. Các học viên khác đến muộn hơn thì mở thêm một điểm giảng chân tướng ở khu phố bên cạnh. Tà ác không thể theo kịp phản ứng nhanh chóng của chúng ta.

Sau đó, một số người thường đến mắng nhiếc Hiệp hội Hỗ trợ Thanh niên Hồng Kông vì đã chiếm mất địa điểm của chúng tôi. Một số người nói rằng Hiệp hội Hỗ trợ Thanh niên Hồng Kông là ĐCSTQ. Một số muốn đánh cho họ một trận và gọi họ là ngu ngốc. Cảnh sát thấy được sự bền bỉ kiên nhẫn của chúng tôi và đến chào hỏi chúng tôi. Các học viên thật là xuất sắc trong việc giảng chân tướng cho cảnh sát. Họ nói với cảnh sát một cách rõ ràng là không còn sự lựa chọn thứ hai đâu, nếu các bạn giúp đỡ Pháp Luân Công, Sư phụ của chúng tôi sẽ bảo hộ các bạn.

6. Sư phụ điểm ngộ

Sau khi các điểm giảng chân tướng bị can nhiễu, một số học viên bảo chúng tôi luôn phải có người ở đó và chụp ảnh. Máy ảnh của tôi không có ở nhà, nên tôi bảo người nhà tôi giúp tôi sạc pin máy ảnh [để tôi có thể mượn và sử dụng]. Anh ấy bảo tôi: “Cô không cần nó. Cô không có thời gian để dùng nó đâu.” Tôi nghĩ nó là một điểm hóa từ Sư phụ.

Tôi là người đầu tiên phát hiện ra rằng tà ác đã chiếm mất điểm giảng chân tướng. Tôi lấy điện thoại của tôi ra và chụp ảnh trong vài phút. Sau khi tôi về nhà, tôi thấy chỉ có một bức ảnh được lưu lại trong máy ảnh. Sau đó, tôi không chụp ảnh nữa.

Tôi bảo tất cả các học viên đến giúp đỡ chúng tôi rằng: “Đối phương sẽ đến chụp ảnh chúng ta, nhưng chúng ta không cần lo sợ hoặc tranh cãi với họ.”

7. Tà ác không thể làm việc xấu trong trường này

Lúc đầu, tà ác bật các chương trình với âm lượng lớn, không ngừng chụp ảnh các học viên, và phân phát các tờ báo tà ác ở các điểm giảng chân tướng. Khi chúng tôi đang cứu người, họ vu khống Đại Pháp và Sư phụ. Các học viên giữ chính niệm mạnh và tăng cường diệt trừ các nhân tố tà ác phía sau những người này. Họ nhanh chóng mất động lực.

8. Hướng nội vô điều kiện

Tôi đã trải nghiệm những điều kỳ diệu khi hướng nội.

Một hôm, một thành viên của Hiệp hội Hỗ trợ Thanh niên Hồng Kông đứng ngay cạnh tôi và phân phát những tờ báo có nội dung xấu. Tôi tự hỏi: “Liệu có phải trường của mình bất thuần không? Làm sao cô ấy dám đứng cạnh mình? Hôm nay mình đã làm gì sai?” Trước khi tôi có thể tìm ra việc gì tôi đã làm sai, một người bình thường đến và hỏi tôi: “Cô ấy là từ phía đối phương à (ý nói Hiệp hội Hỗ trợ Thanh niên Hồng Kông)?” Tôi gật đầu. Sau đó anh ấy nói với người của Hiệp hội Hỗ trợ Thanh niên Hồng Kông: “Tôi cho cô biết, Pháp Luân Công là tốt. Nếu tay tôi không xách đầy đồ như thế này, tôi đã cho cô một trận rồi.” Sau đó người này rời đi.

Một lần loa của Hiệp hội Hỗ trợ Thanh niên Hồng Kông mở rất to và ầm ỹ. Tôi tự nhủ hãy giữ bình tĩnh. Một đồng tu bảo tôi gọi cảnh sát và đừng ngại phiền phức. Tôi hướng nội và phát hiện rằng thực ra tôi sợ phiền phức- sẽ có rất nhiều phiền toái nếu gọi cảnh sát. Khi tôi hướng nội, một người bình thường đã gọi cảnh sát. Rồi cảnh sát đến, cái loa bị gỡ xuống, tiếng ồn cũng mất.

9. Giữ tâm thế của người tu luyện; giảng chân tướng với trí huệ

Tấm biểu ngữ tà ác đã bị cắt ra thành từng mảnh. Cảnh sát đến để bảo cho tôi biết việc ấy và nói: “Khi nào thì sự trả đũa kết thúc?” Tôi mỉm cười: “Người tu luyện không ghét ai cả. Tôi không làm việc đó. Tôi không biết ai đã làm. Nhưng những tấm biểu ngữ này đang hại người. Người cắt tấm biểu ngữ đã xóa sạch đi những đầu độc. Người đó sẽ trở thành anh hùng khi chân tướng hiển lộ.”

Một người bình thường đến và hỏi: “Tại sao người nào đấy lại phá hủy đồ của người khác chứ? Chị trông thật tốt bụng. Tôi biết không phải là chị. Có thể là ai đó trong nhóm của chị.” Tôi nói: “Chị có biết cái gì được viết trên tấm biểu ngữ đó không?” ‘Học viên Pháp Luân Công Đài Loan, hãy rời khỏi Hồng Kông.’ Họ đã làm gì phiền phức đến ai hay sao? Hay chỉ vì có rất nhiều học viên Pháp Luân Công đến từ Đài Loan ở đây? Thậm chí những người đi bộ cũng không thích tấm biểu ngữ đó. Mọi người biết rằng đó là do ĐCSTQ làm ra. Có rất nhiều những người ngay chính ở Hồng Kông. Chúng ta đều có thể phân biệt đúng sai, đúng không? Giống như 400.000 người diễu hành vào ngày 04 tháng 06 vì người nhà họ đã bị giết.” Người đó đồng ý với tôi.

Khi tôi giảng chân tướng, tôi đi lại tới lui trên phố. Một thành viên của Hiệp hội Hỗ trợ Thanh niên Hồng Kông nói: “Tại sao lại đi sang chỗ của tôi!” Tôi nói: “Đây là Hồng Kông. Chỗ này trở thành chỗ của chị từ bao giờ vậy? Tôi đã đi lại trên con phố này suốt mấy năm nay rồi.”

10. Thay đổi quan niệm và tận dụng thời gian cứu độ chúng sinh

Một học viên Đài Loan nói rằng cô ấy đã ở Hồng Kông được 03 tháng và rằng tình hình không thay đổi mà thậm chí có thể đã xấu đi. Tôi đã bị sốc khi nghe điều đó.

Một học viên nói rằng điểm của cô ấy đã không giúp được người Trung Quốc nào thoái Đảng trong một thời gian dài. Tôi đến thăm hai người bọn họ. Tôi thấy rằng tờ giấy dành cho người Trung Quốc kí tên thoái Đảng trông thật cũ và chỉ có một vài cái tên trên đó. Tại một điểm khác ở Hồng Kông, một học viên tập trung vào việc chụp ảnh những người tà ác thay vì cứu độ chúng sinh. Thời gian rất quý giá. Hãy đề cao trong Pháp và tận dụng thời gian cứu người!

Xin hãy từ bi chỉ ra bất kì điều gì chưa phù hợp.

Xin cảm tạ Sư phụ! Xin cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/1/12/香港部份同修的交流和修炼体会-267722.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/1/18/137165.html

Đăng ngày: 29-03-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share